Chương 51: Tô giới công cộng (6)

Tư Ngôn Tang tức giận thật, nhưng không biết có phải như Lâm Tử Đồng nói không, tóm lại không cho Sở Vọng cơ hội gặp anh.

Ngay từ đầu Sở Vọng cho rằng anh chỉ giận cô, cho nên mới xuất hiện vào những lúc không có cô. Về sau mới phát hiện, không chỉ cô, mà toàn bộ biệt thự nhà họ Lâm, hay thậm chí bà Tư cũng đã mấy ngày rồi không gặp Ngôn Tang. Lúc này Sở Vọng mới ý thức được, anh thật sự “giận bản thân mình”.

Ngày Tiết Chân Chân đến nhà họ Lâm chơi, Lâm Doãn Yên đang dẫn nhóm người khiêng rương lớn rương nhỏ của mình vào phòng khách, kiểm tra xem còn thiếu đồ gì không. Tiết Chân Chân vừa lại gần vừa cười nói, “Lâm nhị tiểu thư muốn chuyển cả nhà đến Pháp à? Vậy thì đem luôn mấy thứ nồi niêu xoong chảo này đi luôn đi… Vì nghe nói người nước ngoài không ăn đồ nấu chín đâu.”

Bà Kiều với Kiều Mã Linh và hai phu nhân khác đang ngồi đánh bài, thấy cô đến thì nói, “Chân Chân, đừng đùa nghịch nữa. Cháu có nhiều cách, con bé lo lắng mấy hôm rồi, nhanh tới xem hộ nó có thiếu gì không.”

Kiều Mã Linh nói, “Thuốc vitamin Đức, thuốc say sóng, có thể phải đến cửa hiệu Tây mua một ít.”

Tiết Chân Chân mỉm cười, “Thế thì đem theo một bộ mạt chược đi – trên thuyền tẻ nhạt, vừa hay để cậu ta học đánh bài, sau này cũng có thể xã giao thay cậu Trịnh.”

Kiều Mã Linh cốc đầu cô nàng, nói, “Đừng có nói em ấy. Lần này về, cha em không nói gì về nhà chồng tương lai với em à?”

“Nó?” Bà Kiều nói, “Cha con bé cưng nó như cưng trứng, bà mối đến cửa làm mai cho nó còn bị cha nó mắng một trận, nói con bé mới có mấy tuổi? Gia đình kiểu mới như họ, con gái chí ít cũng phải sau hai mươi tuổi mới kết hôn. Đợi năm năm nữa, cha nó sẽ cha nó lại muốn đổi lời, ‘25 tái giá!’ cũng có khi.”

Các bà các cô cười to giễu cợt Chân Chân. Cô nàng chỉ

đứng

đằng kia cười hì hì lắng nghe, rồi đi lên lầu tìm Sở Vọng chơi.

Tuy mấy ngày trước đó bà Cát vì chuyện của Sở Vọng mà đến gây ầm ĩ một trận, chẳng mấy ai vui vẻ. Nhưng Lâm Du nhớ lại lần này đi là đi hai năm, nên cũng không trách mắng gì Sở Vọng, chỉ gọi cô tới căn dặn những câu như “hai năm tới đừng mải mê chơi bời quá” “cha không mong con có tiền đồ lớn, chỉ cần không học thói xấu là được”.

Sở Vọng cười vâng dạ, xoay người ra khỏi thư phòng thì đối mặt với Tiết Chân Chân mặt mày ủ rũ.

“Ai khiến Tiết đại tiểu thư của chúng ta biến thành bánh bao 18 nếp gấp thế này?” Sở Vọng cười hỏi.

Tiết Chân Chân cau mày, “Em nói xem bây giờ đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn cha mẹ đặt đâu còn ngồi đấy? Giờ người Hương Cảng được tự do yêu đương rồi.”

“Hả? Mai mối cho cậu ấm nhà nào thế?”

“Chị kể khổ với em đấy! Em còn đùa chị hả?” Tiết Chân Chân xì một tiếng, “Cũng may cha chị thương chị nên đuổi mấy chú bác kia đi hết.” Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ ra Sở Vọng đã được đính hôn từ bé, không muốn làm nổi bật cha không thương mẹ không yêu, thế là vội nói, “Nếu có người tuấn tú được như cậu Tư thì chắc cha chị cũng đồng ý đấy.”

Sở Vọng mỉm cười, hỏi, “Vậy làm mối cậu Diệp cho chị nhé?”

“Thế thì không được…” Tiết Chân Chân nghiêm túc suy nghĩ, “Cha chị là nhà nghiên cứu học vấn, là học giả truyền thống. Nhà họ, sợ anh ta là người duy nhất viết được tiếng Trung. Chắc chắn không hợp với nhà chị. Và chắc chắn sau này anh ta cũng sẽ cưới con gái nhà kiểu nước ngoài, hoặc kết hôn với người nước ngoài luôn.”

Nghe cô nói thế, Sở Vọng thật sự khá bất ngờ.

“Ngay từ đầu chị đã nghĩ như thế, hay chỉ mới nghĩ thông gần đây thôi?”

“Hồi đầu chẳng nghĩ gì cả, người tự do yêu đương sao có thể nghĩ nhiều được vậy? Chỉ cảm thấy anh ta đáng yêu, là hình mẫu lý tưởng của nữ sinh giáo dục kiểu mới muốn yêu đương tự do. Chỉ là gần đây mới ý thức được một chuyện, yêu đương là một chuyện, thành gia lập thất lại là chuyện khác. Ầy, khó nói lắm.” Tiết Chân Chân liếc cô, “Sau này em đến nhà bên ở thật à?”

“Bác cả vốn không thích em, chị cũng biết mà.” Sở Vọng cười bất đắc dĩ, “Nếu không phải cô út đồng ý để em ở lại, khéo em phải ở ký túc xá đấy.”

“Mợ chỉ thích một mình Doãn Yên, hồi đầu nhìn là chị biết rồi. Tuy ba người chúng ta được dạy chung, nhưng đối nhân xử thế thế nào, ăn nói đi đứng ra sao, mợ chỉ bày vẽ cho mỗi nó. Hiện tại lời nói cử chỉ của Doãn Yên không phải như đúc từ khuôn của mợ ra à? Mợ tổng kết chỗ thành công và thất bại trong việc dạy dỗ chị Mã Linh, rồi áp dụng lên người Doãn Yên cả. Hiện tại đi du học hai năm về, đến lúc đó tầm mắt của Lâm nhị tiểu thư ở tít trên trời, sợ là không ai lọt vào được mắt xanh của nó cả, không tin em cứ chờ xem.”

Ăn uống xong xuôi, hai người định đến Đại Thế Giới chơi, kết quả là người hầu nhà họ Tư đến mời, nói bà Tư mời thợ chụp ảnh đến nhà chụp ảnh gia đình, vì nhà mình sắp đi nên mời nhà họ Lâm đến chụp chung cho vui nhà vui cửa. Người hầu nhà họ Tư vừa dứt lời, Doãn Yên đã đặt đồ trong tay xuống, cầm ba năm bộ sườn xám lên hỏi bà Kiều bộ nào đẹp. Kiều Mã Linh cười nói: “Em gái vất vả thật đấy, dù là màu tím, màu hồng mân côi hay trắng ngà, thì khi chụp ảnh cũng ra màu xám thôi, không khác nhau mấy đâu.” Bà Kiều đang định trả lời, nhưng nghe Kiều Mã Linh nói thế thì cũng không nâng mí mắt lên, chỉ nói, “Trắng ngà đi, sẽ sáng hơn.”

Chân Chân và Sở Vọng đang đứng ở cửa xỏ giày, vừa nghe bà Kiều nói thế thì cúi đầu nhìn, Sở Vọng đang mặc áo lụa màu trắng ngà thêu hình cá chép. Hai người nhìn nhau cười không nói gì. Chuông cửa vang lên, mở cửa ra, đứng ngoài cửa là Lâm Tử Đồng mặc quân trang giày bó, hàm răng trắng đều tít tắp: “Vừa hay cô Tiết đến chơi, có thể đi chụp ảnh chung không?”

“Thôi cho em xin, đỡ sau này người ta chỉ vào ảnh gia đình rồi hỏi: ‘Cô gái này xinh đẹp quá, không biết là con dâu nhà họ Lâm hay là con dâu nhà họ Tư?’ thì các anh định trả lời thế nào?” Tiết Chân Chân khoát tay đang định đi, thì Sở Vọng đã kéo về lại, ‘Cậu Lâm đã mời chị, sao mặt mũi chị lớn thế?”

Tiết Chân Chân nhìn quân hàm của anh, lúc này mới vô cùng miễn cưỡng đồng ý, “Vậy là chị nể mặt của Lâm thiếu úy chứ không phải nể mặt cậu Lâm.”

Ba người cười cười nói nói đi đến ngoài cửa nhà họ Tư, giá đỡ máy ảnh cũng đã được dựng, thợ chụp ảnh được mời là người Mỹ, nhưng máy ảnh lại là kiểu Đức. Đợi tới khi người đến đông đủ mà máy ảnh vẫn chưa hoạt động được. Tư Ưng và Lâm Du ngồi trước dàn dây mây lúc thì hàn huyên lúc thì ngoái đầu nhìn lại, nhưng không nhìn Tư Ngôn Tang. Bà Tư quan sát sắc mặt, ôm Ngôn Bách tiện bảo giúp việc đi mời cậu chủ tới, chỉ nói là “máy ảnh Leica không được”.

Qua một lúc sau, Tư Ngôn Tang không tình nguyện đi đến, mặc áo sơ mi khoác thêm áo khoác, mí mặt cụp xuống nhìn mặt cỏ. Người Mỹ mỉm cười nhường chỗ cho anh, anh lập tức chui vào trong vải trùm. Điều chỉnh một lúc rồi nhô đầu ra, “Cười lên nào.”

Tách tách chụp liền mấy tấm, bà Tư sốt ruột nói: “Gọi cậu ấy nhanh nhanh đến chụp chung đi.”

Tư Ngôn Tang lại chẳng để ý đến ai, anh gỡ máy ảnh ra, không biết chĩa ống kính về phía nào, tách tách vài tấm rồi mới cảm thấy mỹ mãn, miễn cưỡng mỉm cười đi đến gần người Mỹ nói vào vai câu gì đó, lúc này mới đi tới đám đông, bị cha mắng một hồi.

Hai người đứng một trái một phải trong đám đông nhìn nhau từ xa, cách đám đông ngăn cách anh lườm Sở Vọng rồi xoay đầu đi.

Chụp ảnh xong, Tư Ưng cười nói, “Mấy tấm ảnh này cần phải rửa đã, chỉ có thể gửi thư đường biển cho ông và cháu hai, và cả thằng nhóc Ngôn Tang nữa. Nhanh nhất cũng mất một tháng.”

Người Mỹ cất máy ảnh và giá lên xe, rồi dùng tiếng Anh hỏi, “Còn mấy tấm ảnh gửi đi đâu đây?”

Tư Ngôn Tang nhìn lướt qua người Mỹ, nói: “Gửi đến địa chỉ tôi mới nói với anh.”

“Còn có ảnh gì khác à?” Tư Ưng hỏi.

Ngôn Tang cười cười cho qua, không trả lời cha.

***

Trước một ngày rời Thượng Hải, Lâm Tử Đồng đưa vé thuyền hạng hai đi châu Âu tới. Anh đang giải thích lý do mua vé thuyền hạng hai: “Tuy nhà ta không phải mua không được vé hạng nhất, có điều người Trung Quốc đi nước ngoài toàn mua vé hạng ba. Ở trên thuyền gần một tháng, không thể thiếu hỗ trợ lẫn nhau. Khoang cao cấp dễ làm người ta ghét. Cha lần đầu chăm sóc em xuất ngoại nên mới mua vé thuyền hạng hai, chứ không cũng…”

Hoàng Mark cười nói: “Khoang hạng nhất và hạng hai cũng không khác nhau là bao, chỉ là đồ đạc đơn giản hơn mà thôi, vẫn có người hầu đến đưa đồ ăn sáng tối.”

Kiều Mã Linh lại hỏi Hoàng Mark, “Các anh đi du học châu Âu về cũng ngồi khoang hạng hai à?”

Hoàng Mark gật đầu, “Khoang hạng hai dễ tiếp xúc với bạn học cùng về ở khoang hạng ba hơn, mà lại còn tốt hơn khoang hạng ba.”

Bà Kiều bèn hỏi, “Thế cậu Tư cũng đi hạng ba?”

Lâm Tử Đồng nói, “Đúng thế.”

Một lát sau bà Cát sai người đến, nói sáng mai sẽ cho người lái xe tới chở Sở Vọng ra bến cảng. Bà đã mua vé thuyền rồi, đến lúc đó Sở Vọng sẽ cùng bà về Hương Cảng. Bà Kiều cười nói “Biết tôi gần đi mới mua vé, tiết kiệm cho tôi một khoản. Cô ta nghĩ cũng chu đáo đấy.”

Đưa đến chung là tấm vé thuyền hạng nhất, là thuyền Singapore. Vé đi qua tay Kiều Mã Linh, chị nhìn lướt qua rồi cười nói, “Ớ, mẹ xem, không phải cùng con thuyền với chúng ta sao?”

Bà Kiều chẳng thèm nhướng mày, “Ồ, thế à? Đi Hương Cảng vào ngày này có đến bốn năm chuyến, cô ta mua vé cũng khéo thật.”

Cuối cùng vé thuyền cũng vào tay Sở Vọng, một tờ giấy mỏng tanh in rất nhiều con dấu. Trên vé ngoài hai chữ Hongkong và Shanghai ra, bắt mắt nhất chính là tên tiếng Anh của Sở Vọng. Đằng sau khi hai hàng chữ phồn thể to tướng: Để làm thủ tục cần mang theo đầy đủ, nếu thiếu tấm vé này sẽ không có hiệu lực.

Chỉ là một tờ vé mỏng ơi là mỏng, nhưng Sở Vọng cầm trên tay lại thấy nặng trĩu, như thể số mệnh của mình lần đầu tiên đi qua tay bà Cát, rồi trịnh trọng được đặt vào tay cô.