Chương 38: Đảo nhỏ (2)

Sở Vọng nhìn anh, tay cầm nước Hà Lan vòng ra sau lưng sờ soạng: “Em muốn dẫn ai đi đảo Bồ Đài ấy nhỉ?”

Tư Ngôn Tang chỉ vào mình: “Anh nè.”

Sở Vọng nheo mắt nhìn anh, hỏi: “Anh là ai?”

Anh cười nói: “Vị hôn phu của em.”

“Vị hôn phu của em?” Sở Vọng đánh giá anh một lượt từ đầu tới chân, sau đó lắc đầu, “Gần đây hôn phu của em ăn khoai tây trứng gà rất nhiều, phải béo núc béo ních mới đúng. Còn anh quá gầy, đâu giống anh ấy?”

Tư Ngôn Tang cười khổ, “Hiện tại anh béo cũng không kịp rồi, phải làm gì bây giờ?”

Sở Vọng nhìn anh, “Ăn phô mai nhiều mà không có thịt thừa, rốt cuộc anh làm sao hay thế?”

Anh nhỏ giọng phản bác: “Hương Cảng nắng gắt như vậy, vì sao em không bị sạm đen?”

Sở Vọng hung dữ đáp trả: “Sao nào, anh thích da đen hả?”

Tư Ngôn Tang không nhịn được bật cười.

“Không phải. Hiện tại rất tốt…” Anh cúi đầu, cố gắng nghĩ ngợi một hồi rồi mới ngẩng đầu lên tổng kết: “Chỗ nào cũng vừa phải.”

Thấy bộ dạng dè dặt tìm từ của anh, Sở Vọng cũng không kìm nén nổi mà phì cười: “‘Cũng vừa phải’ cái gì chứ? Tùy ý thế à? Anh đến nhà em làm khách hả?”

“Anh không phải là khách của em sao?” Anh hạ giọng hỏi, “Thế anh là gì của em?”

“Anh là…” Sở Vọng thật sự ngẩng đầu nghĩ ngợi.

Một thoáng sau mới hiểu ra đây chỉ là lời nói đùa, cô lập tức xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nghiêng đầu mỉm cười. Tư Ngôn Tang vội đuổi theo cô bung dù lên, ngoài miệng vẫn truy hỏi, “Là gì?”

Hai người một trước một sau đi trong mưa. Mưa càng lúc càng lớn, có mùi của cơn mưa đầu hạ. Ra khỏi bến tàu đến trạm xe buýt, giày da của Sở Vọng đã ướt sũng, cô cúi đầu nhìn ống quần anh – một mảng đen từ dưới đầu gối lan xuống tận trong giày, có nghĩa trong giày cũng ướt.

“Hành lý của anh đâu?” Sở Vọng hỏi.

“Gửi ở bến tàu rồi.” Anh nói.

Sở Vọng cúi đầu trầm ngâm, chuyến xe buýt tới bến cảng làng chài Aberdeen đã đến rồi. Sở Vọng tay cầm nước ngọt, miệng ngậm hai tấm vé xe lên xe, Tư Ngôn Tang cụp dù đi sát theo sau. Đám đông lần lượt đi lên, hai người đi xuống cuối xe, chỉ vừa dừng lại thì xe đã nổ máy khởi động.

Đáng nhẽ trong xe sẽ phải chen chúc dữ lắm, nhưng Sở Vọng lại có thể thoải mái xoay người. Đưa mắt nhìn lại, thì ra Tư Ngôn Tang đã giang tay tạo ra một khoảng không gian nhỏ cho cô.

Tư Ngôn Tang “à” một tiếng với cô. Trong khoảnh khắc Sở Vọng ngạc nhiên, hai tấm vé xe màu đỏ nhạt trong miệng cô đã bị anh rút lấy. Lúc cúi người, hai giọt nước từ trên tóc anh nhỏ xuống tay cô. Sở Vọng nhìn giọt nước trong suốt lấp lánh trên tay, tới khi ngẩng đầu lên thì thấy anh đang mỉm cười nhìn mình.

“Từ nãy đến giờ anh cười gì thế?”

Anh lắc đầu không đáp.

Sở Vọng bất đắc dĩ, lại hỏi: “Nóng hả?”

Anh gât đầu.

Sở Vọng đưa chai nước Hà Lan cho anh, anh cầm lấy uống liền mấy hơi.

“Có ngọt không?”

“Có.”

“Thật không?” Sở Vọng nghi ngờ uống một ngụm, quả nhiên ngọt ngấy, ngọt tới nỗi làm cô nhíu mày, không biết vì sao anh có thể ung dung uống hết cả chai như vậy.

Mắt thấy sắp đến Aberdeen, Sở Vọng vội nhón chân với tới dây chuông, nhưng với mấy cũng không với thấu. Tư Ngôn Tang mỉm cười vươn tay ra, rung chuông *leng keng* như đang khoe mẽ. Sở Vọng nhìn anh, anh mím môi, lại kéo thêm hai lần nữa. Lần này đến bác tài cũng biết anh ra vẻ hơi quá, nói: “Nghe thấy rồi, cũng không phải là tên điếc! Xuống xe ở Aberdeen ——”

Xe vừa dừng lại, Sở Vọng tức khắc kéo tay anh chen lách đi ra cửa xe, chen lấn một hồi, mũi chân vừa chạm đất thì xe cũng chạy vụt đi. Cô thở phì phò cười to, nói, “Giống đánh nhau lắm đúng không?”

Anh không đáp, ngẩn ngơ nhìn bàn tay phải đang được Sở Vọng nắm chặt.

Sở Vọng cười, nắm tay anh chạy đến bến cảng. Lúc này trời đã ngừng mưa, ánh nắng chan hòa bị tầng mây che khuất, trên mặt đất ướt sũng. Một chiếc thuyền sắp rời bờ, thủy thủ ở trên bờ hét lớn: “Ai đi Trường Châu thì nhanh chân lên ——” Đến khi tàu rời bến hơn hai mét thì anh ta không hét nữa, chạy nhanh lấy đà rồi nhảy phốc lên sàn thuyền, khiến Sở Vọng trợn mắt há mồm nhìn.

Đợi trên bến yên tĩnh trở lại, Sở Vọng đi tìm thủy thủ đứng cạnh một con tàu khác, hỏi: “Đến đảo Bồ Đài, chuyến xuất phát sớm nhất là khi nào?”

Người nọ cau mày nói: “Bồ Đài? Hôm nay là thứ Sáu, không phải Chủ nhật, không có thuyền đến Bồ Đài!”

Vậy biết làm sao đây? Sở Vọng ngoái đầu nhìn Tư Ngôn Tang, trong lòng phủ quyết rất nhiều phương án. Anh lại nheo mắt nhìn ra xa, sau đó hỏi: “Thế con thuyền kia đi đâu?”

Người kia nhìn lại theo ánh mắt anh, nói: “Thuyền đó đúng là đến đảo Bồ Đài, có điều là thuyền của thủy quân. Gần đây mới mời vài sĩ quan đến dạy, hiện tại mời các sĩ quan đến đảo Bồ Đài chơi cuối tuần ——”

Cám ơn người kia xong, Tư Ngôn Tang ngoái đầu cười nói: “Đi theo anh.” Nói rồi anh kéo tay cô đi về chiếc thuyền của thủy quân. Con thuyền to lớn lộng lẫy, có điều đã hơi cũ. Thảm đỏ trông chẳng ra gì, trải dài từ trong khoang ra trên boong rồi xuống tận bờ, cạnh thảm đỏ có ba bốn sĩ quan người Anh tụ tập hút thuốc nói cười. Anh đi về phía trước, hỏi bằng tiếng Anh: “Cho hỏi Neil Brown có ở trên thuyền không? Vừa rồi tôi có thấy anh ấy.”

Mấy người thủy quân nghe thấy phát âm chuẩn của anh thì nhìn anh thêm mấy lần. Tư Ngôn Tang cười nói: “Tôi có học chung với anh ấy lúc ở Anh.”

Mấy người kia cũng không dám thất lễ hỏi thêm, chỉ réo người đi tìm Neil tới.

Một lúc sau, một anh chàng thủy quân người tròn xoe, tóc đỏ mắt xanh ở trên boong chầm chậm chạy tới. Vừa trông thấy Tư Ngôn Tang, anh ta cười lớn, dùng tiếng Trung kiểu Anh gọi: “Tư, là cậu!”

Đợi đến khi tới gần, anh ta cười nói bằng tiếng Anh: “Tôi còn tưởng là bạn nào chứ!” Nói đoạn quay sang nhìn Sở Vọng, giật mình bừng tỉnh, hỏi Tư Ngôn Tang: “Cô gái này chính là quý cô gấu Teddy khổng lồ kia đúng không?”

Quý cô gấu Teddy khổng lồ cái gì cơ? Sở Vọng thắc mắc vô cùng, giương mắt nhìn Tư Ngôn Tang. Xem ra anh cũng không thích Neil nói thế, khẽ chau mày rồi chậm rãi gật đầu.

Không đợi Tư Ngôn Tang giới thiệu Sở Vọng, Neil đã tự ra vẻ thân mật chìa tay ra với Sở Vọng: “Xin chào quý cô, tôi là Neil, đi cùng thuyền về nước với Tư.”

Sở Vọng đang định bắt tay với anh ta, không ngờ Neil đã trở tay hôn lên tay cô, dọa Sở Vọng sợ hãi giật mình. Đợi Neil đứng lên, Sở Vọng cười cười xấu hổ, tự giới thiệu: “Tôi là Linzy.”

Neil nhướn mày, “Và?”

Sở Vọng cũng nhướn mày nhìn Tư Ngôn Tang, ngoài miệng đáp: “Không có.”

Neil cười to: “Hai người muốn lên đảo Bồ Đài đúng không? Sáng nay ở trên thuyền tôi nghe cậu ta nói thế. Nếu không giới thiệu cô là gì của Tư thì tôi sẽ không đồng ý.”

Tư Ngôn Tang giải vây: “Là vị hôn thê của tôi.”

Neil vỗ vai anh, “Tôi nói rồi mà.” Rồi quay sang nhiều chuyện với Sở Vọng: “Cô Linzy, con gấu Teddy kia, cậu ta đã nói với cô chưa?”

“Gấu teddy gì cơ?”

Anh ta vỗ vai Tư Ngôn Tang, chào một tiếng với mấy người lính thủy quân đứng ở cửa, sau đó ba người đi thẳng vào trong khoang.

“Bạn bè đi thuyền từ Anh đến đây như chúng tôi đều biết —— ” Neil nói với vẻ rất khoa trương.

“Im miệng.” Tư Ngôn Tang cau mày cắt ngang.

“Mời anh nói tiếp.” Sở Vọng thấy hứng thú, cười bảo Neil nói tiếp đi.

Neil hạ thấp giọng, cười bảo: “Dọc đường cậu ta ôm một con gấu Teddy khổng lồ, có nói gì cũng không chịu cho vào trong vali, cả đường cứ cầm trong tay. Người Anh người Đức người Pháp ở trên thuyền đều biết chắc chắn Tư có một cô bạn gái đáng yêu ở Hương Cảng, bởi vậy những cô gái muốn đến gần cậu ta cũng không được, vừa thấy cậu ta là tránh xa ba mét. Cô đã nhận được chú gấu chứa đựng tình yêu dạt dào của cậu ta chưa?”

Sở Vọng lắc đầu, cười nhìn Tư Ngôn Tang.

Neil càng nói, mặt Tư Ngôn Tang càng đen.

Sở Vọng cười: “Gấu của em đâu?”

“Lúc xuống thuyền mưa to quá. Bị dầm mưa bẩn hết rồi.” Tư Ngôn Tang quay đầu đi, “Anh bỏ trong vali, chắc em không muốn đâu… Nếu em nhìn nó, cũng sẽ cảm thấy xấu cho xem.”