Chương 32: Biệt thự họ Từ và sân tennis (2)

Tầm mắt Sở Vọng vượt quá đứa bé nóng nảy trước mặt, nhìn lên đồng hồ lớn treo cạnh tủ âm tường. Con lắc đồng hồ đung đưa vài lần rồi gõ *bing boong* – điểm hai giờ đúng.

Lúc này cửa vang lên cái *két*, giọng của chị Từ ở trên cầu thang vọng xuống: “Anh về rồi đấy à?”

Người ở cửa đáp, “Về rồi đây. Giáo viên đến chưa?”

Chị Từ nói: “Đã đến từ lâu rồi.”

Sở Vọng nghe thấy người ở cửa nói “sao đến sớm thế?”, lật đật nắm tay Leon đứng dậy, cung kính cúi người chào “chào giáo sư Từ”.

Từ Thiếu Khiêm đưa mắt nhìn lướt qua ba người đứng cạnh sofa, mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi. Thấy sắc mặt của Văn Quân, anh híp mắt nhìn lên cầu thang, dịu dàng hỏi: “Em lại hút thuốc hả?”

Sở Vọng cũng nhìn lên: chỉ thấy một người phụ nữ yếu đuối được một bà lão mặc áo vải màu vàng đỡ, chậm rãi đi xuống phòng khách; chị Từ rất gầy, gầy tới nỗi làm bộ sườn xám nhũ kim trên người trở nên rộng rãi, có cảm giác đi trên đường cũng có thể bị gió thổi bay; kiểu sườn xám này đang rất thịnh hành với các thiếu phụ thời bấy giờ, rất tôn lên vóc dáng, song khi chị Từ mặc lại có phần ảm đạm phong sương. Tóc chị bóng nhẫy, vấn thành một búi tóc. Dì Văn đỡ chị run run ngồi xuống sofa gần Sở Vọng, lúc này Sở Vọng mới phát hiện lý do mà chị đi đứng không vững —— bên dưới sườn xám là gót ngọc ba tấc* yêu kiều.

(*Một cách nói chỉ bàn chân bó của phụ nữ Trung Quốc thời xưa.)

Nhưng đây là lần đầu gặp mặt, Sở Vọng chỉ mỉm cười thân thiện với chị chứ không quan sát nhiều. Mà chị Từ lại đưa mắt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân: là ánh mắt dịu hiền, mang theo sự tán thưởng của phụ nữ lớn tuổi với cô gái trẻ, thậm chí còn bộc lộ quan tâm chiều chuộng.

Cô không biết mình có nên gọi chị là “cô Từ” không: bởi nhìn bề ngoài thì trông chị chỉ khoảng chừng hơn ba mươi, có lẽ ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi gì đó, cảm thấy có khi còn già hơn anh Từ. Cô chỉ biết mỉm cười với chị. Lúc này Từ Thiếu Khiêm đi đến giải vây, vô cùng tự nhiên dựa vào tay vịn trên ghế chị Từ đang ngồi, một tay khoác lên lưng ghế sau lưng cô, trái lại càng khiến chị Từ trông già hơn. Dường như chị Từ cũng nhận ra điều đó, vừa giận vừa nói với mọi người: “Tôi không thích ngồi cạnh anh ấy, vì lúc nào cũng khiến tôi như già đi mười tuổi.”

Lúc này Sở Vọng mới mỉm cười áy náy: “Cô Từ không già, chỉ là trông chững chạc hơn thầy Từ đây thôi.”

Từ Thiếu Khiêm mỉm cười, dịu dàng nói: “Bà xã đang chê anh không giục em già hả?”

Từ Văn Quân chỉ một lòng nghĩ đến giáo viên dạy mình hôm nay, gấp gáp hỏi: “Không phải nói hai giờ cô giáo sẽ đến ạ?”

Chị Từ quay sang nhìn Sở Vọng: “Không phải ở bên kia đó à?”

Lúc này Văn Quân mới ngoái đầu quan sát Sở Vọng lần nữa: tuy cao hơn mình nhưng cũng chỉ cao hơn nửa cái đầu thôi. Nước da trắng nõn, thanh tú hơn các cô gái khác, nhưng trên mặt lại cố ra vẻ già dặn, khiến cậu bất giác nhớ lại người thầy thích thuyết giáo trong trường ngày trước; đôi mắt không to song đen láy, cậu cũng không rõ là đôi mắt ấy không có thần thái hay quá trong suốt nhìn rõ mọi việc.

Văn Quân càng nghi hoặc hơn: “Chị mấy tuổi rồi?”

Sở Vọng không chớp mắt đáp: “Mười sáu.”

Văn Quân há to miệng, đưa mắt nhìn sang anh Từ. Anh Từ chị Từ chỉ mỉm cười nhìn Sở Vọng, không lật tẩy cũng không phê bình, chỉ cười mà thôi.

Văn Quân không nhịn được lại nhìn Sở Vọng: dựa vào bề ngoài, nói cô cùng lứa với cậu cậu cũng tin; nhưng sẽ không một đứa trẻ nào lại có biểu cảm trên gương mặt phúng phính đó cả.

Từ Văn Quân vẫn không tin, dùng tiếng Anh nói với Sở Vọng: “Em là Văn Quân Từ, đến Hương Cảng học tiếng Anh ba tháng.”

Phát âm lên xuống rất trầm bổng, là tiếng Anh kiểu Trung Hoa điển hình.

Sở Vọng cười nói: “Chị tên là Linzy, sẽ dạy em tiếng Anh trước, khoảng ba tháng sau, chúng ta sẽ bắt đầu học tiếng Latinh.”

Trong tông giọng Scotland thỉnh thoảng xen vào một hai phát âm kiểu Mỹ.

Cuối cùng cũng có hai câu mà Leon nghe hiểu. Tiếng mẹ đẻ của cậu là tiếng Bồ Đào Nha, tuy không nói tiếng Anh nhiều, nhưng vì được ông Kiều dạy nên cũng có được giọng anh Luân Đôn: “Mình là Leon, là bạn học của cậu.”

Văn Quân vẫn không quá thiết tha: “Em cứ tưởng sẽ là một giáo viên người Anh.”

Sở Vọng ôn hòa cười nói: “Chị cho rằng quốc gia khác nhau, con người khác nhau, dĩ nhiên sẽ có cách tiếp thu ngôn ngữ khác nhau. Trừ khi học ngoại ngữ ngay lúc còn nhỏ, thì để người Anh bản địa dạy sẽ tốt hơn. Nhưng Văn Quân em không phải là đứa trẻ hai tuổi đúng không?” Nói rồi, cô nhìn sang Leon, “Hơn nữa em còn có một bạn học chung rất tốt đấy.”

Chỉ cần là một đoạn tiếng Anh dài thì Văn Quân sẽ không nghe kịp. Cho nên cả một đoạn trên, cậu chỉ nghe hiểu mơ hồ được câu cuối cùng. Sở Vọng cười hỏi: “Nghe không hiểu đúng không? Thế thì nên khiêm tốn học tập.”

Từ Văn Quân bị cô nói làm cho xấu hổ, sự ngông cuồng vênh váo trên mặt cũng giảm đi bảy tám phần. Ngay trước mặt anh Từ và chị Từ, Sở Vọng chẳng chút sợ sệt, mở bài thi mà nhà họ Từ đã chuẩn bị trước ra, hỏi Từ Văn Quân một hai câu rồi khoan thai giảng bài.

Chị Từ nhìn ba cái đầu ở cạnh bàn trà, không kìm được mỉm cười. Lúc này chị mới gọi dì Văn đến, để bà ra tiệm mua ít trái cây tươi về.

***

Hầu hết các nghiên cứu sinh đều là nửa trợ giảng của các giáo sư. Các giáo sư trăm công nghìn việc, có lúc sẽ không đứng lớp được, đến khi đó sẽ nhờ nghiên cứu sinh giảng bài cho sinh viên. Có khi giáo sư bận suốt một học kỳ, các tiết học trong học kỳ đó đều do cô dạy. Kể từ khi bắt đầu đứng bục giảng, cô mới phát hiện một điều: thực chất đặt ra quy tắc cứ sau 45 phút là nghỉ 15 phút trong lớp là vì các giáo sư cả, để bọn họ và cả cổ họng đều được nghỉ ngơi.

Thời đại này không có loa, cũng không có máy chiếu powerpoint, nên giảng bài cho học sinh sẽ mất sức hơn. Có lẽ Từ Thiếu Khiêm cũng biết điều đó, nên vào lúc đồng hồ chỉ 3 giờ kém 15, anh bảo chị Từ sai dì Văn đi gọi ba đứa nhỏ đến ăn trái cây.

Chị Từ muốn lấy lòng Từ Văn Quân nên cười hỏi: “Cô giáo mới dạy học thế nào?”

Từ Văn Quân đang cắm đầu ăn thanh long, làm như không nghe thấy gì, không chịu trả lời.

Có vẻ chị Từ đã quen với chuyện đó, Từ Thiếu Khiêm ngẩng đầu hỏi dì Văn: “Lại cụt hứng nữa à, đã có chuyện gì vậy?”

Dì Văn kín đáo phê bình: “Buổi trưa cô chủ dẫn cậu ấy đến tiệm cơm ăn hải sản, về đến nhà thì mệt lả người, sợ không chờ được cậu chủ đã ngủ nên mới hút hai hơi, làm cậu Văn Quân ngửi thấy mùi.”

Văn Quân vô cùng tức giận: “Hút hai hơi? Khói lượn khắp phòng, mơ mơ màng màng, sợ người ta không biết biệt thự họ Từ có người hút tẩu thuốc chắc!”

Từ Thiếu Khiêm nhìn Từ Văn Quân, cười lạnh nói: “Thím đưa cháu từ trong nước đến, nhưng có gì bạc đãi cháu không, trái lại còn chiều ra tật xấu. Hử? Chú muốn nghe xem cháu nói gì đây.”

Anh là người xưa nay rất nhã nhặn với người khác, lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười, lúc không nói gì lại khiến người ta có cảm giác như gió xuân. Song chưa từng nghĩ, là một người đứng đầu gia đình, Từ Thiếu Khiêm vẫn có sự uy nghiêm cần có.

Văn Quân sửng sốt, dù trong bụng hậm hực tới mấy thì cũng chỉ có thể cúi đầu xuống.

Cả biệt thự chìm trong im ắng, càng khiến người ta cảm thấy lạnh run. Sở Vọng muốn nói gì đó, nhưng không biết phụ nữ trong gia đình cũ mà hút thuốc thì có lỗi lớn thế nào. Có điều cô cũng không có quyền phát biểu, dù gì kiếp trước cô cũng hút thuốc đấy thôi: thức đêm mệt mỏi sẽ hút hai điếu Marlboro Hard, vừa nâng cao tinh thần vui vẻ, vừa có thể làm thần tiên phiêu bồng.

Chị Từ cười kéo áo sơ mi của Từ Thiếu Khiêm, nói: “Không thể trách Văn Quân được. Nói thật, em không quen với biệt thự này: phòng nào cũng như bị nhốt trong hộp bốn bề là đá, chỉ cần trong phòng có tiếng động là chỗ khác đều nghe thấy —— vẫn là nhà cũ một nhà một phủ như trước thoải mái hơn.”

Từ Văn Quân nhìn sắc mặt Từ Thiếu Khiêm, lại nhìn nửa quả thanh long trước mặt, thấp giọng nói: “Mấy hôm trước mới đi với thím ra ngoài xem nhà.”

Từ Thiếu Khiêm thấp giọng *ừ* một tiếng, lúc ngoái đầu hỏi chị Từ, sắc mặt thoáng giãn ra: “Đã nhìn trúng căn nào chưa?”

Chị Từ nghĩ rồi nói: “Ở ngoài đại lộ chính, là căn phòng có nhiều cây cọ ấy. Con đường đó chỉ có tên tiếng Anh nên em không nhớ.”

Từ Văn Quân không ngẩng đầu lên đáp: “Lotus Avenue.”

Từ Thiếu Khiêm ừ một tiếng: “Đó là nhà cũ chưa bị phá dỡ.”

Chị Từ nói: “Em thấy căn nhà đó rất tốt! Sân lớn, có thể cho người trồng hoa cỏ, như vậy sẽ có sinh khí hơn. Đâu giống chỗ này của anh, đến hơi người cũng không có! Người không biết còn tưởng đây là nhà bỏ hoang…” Chị Từ cười với Sở Vọng, nói chuyện lý thú của Từ Thiếu Khiêm: “Lúc ở Quảng Châu, tôi còn nói anh ấy ở Hương Cảng suốt ngày phô trương lãng phí, ăn chơi lu bù, vậy mà vừa tới nơi này ở, trong nhà ngay đến một thứ giống đũa cũng không có, tiếc mớ rau tươi tôi mang từ quê lên quá.”

Sở Vọng nhìn chị Từ, cười nói: “Có lẽ giáo sư Từ bận chuyện ở trường lắm.”

Chị Từ nhìn cô, càng nhìn càng thích, một lúc sau mới sực nhớ ra một chuyện, nói: “À đúng rồi. Còn có một lý do khác em nhìn trúng căn nhà kia nữa: nhà tuy cũ, nhưng trong sân có sân quần vợt mới lắm.” Nói rồi chị nghiêng đầu hỏi Từ Thiếu Khiêm: “Em nhớ thằng bé Văn Dữ chơi quần vợt rất khá đúng không?” Nhận được cái gật đầu của Từ Thiếu Khiêm, chị quay sang cười nói với Sở Vọng, “Đến lúc đó quét dọn sân xong, nếu em có rảnh thì có thể mời bạn học tới chơi, tôi sẽ bảo tụi Văn Dữ dạy các em chơi quần vợt.”

Sở Vọng mỉm cười.

Chương trình học hai tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc. Cứ tưởng tiền lương sẽ trả theo tháng, nào ngờ chị Từ lại đòi trả công trong ngày cho cô. Sở Vọng âm thầm áng chừng sức nặng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười, cúi gập người chào chị Từ.

Sau khi tiễn Sở Vọng và Leon rời đi, chị Từ cười nói: “Em thích cô bé này.”

Từ Thiếu Khiêm híp mắt: “Ừ, con bé thật sự không tệ, rất thông minh.”

Chị Từ lại hỏi: “Em ấy mười sáu tuổi thật à?”

Từ Thiếu Khiêm cười nói: “Không lớn thế đâu.”

Chị Từ lại bảo: “Em thấy còn nhỏ quá… Có điều con gái bây giờ ai cũng nhỏ. Đã hứa hôn chưa?”

“Nghe nói đã đính hôn rồi.” Từ Thiếu Khiêm cười, nghiêng đầu dịu dàng vén lọn tóc bác rũ xuống bên tai vợ, hỏi: “Sao thế, lại muốn làm mai rồi à?”

Chị Từ thở dài, khoát tay nói: “Nếu chưa hứa hôn thì đúng là rất muốn tìm một nhà tốt cho con bé. Ôi, tiếc quá tiếc quá.”

Rồi chị ngoái đầu suy nghĩ, nói: “Có điều nói ra, mấy cậu cháu trong nhà anh, cũng chỉ có Văn Quân là có tiền đồ, đáng tiếc tuổi còn nhỏ. Mấy người khác, em thấy cũng bình thường, không xứng với con gái người ta.”

Từ Thiếu Khiêm ôm chị vào lòng, thấp giọng nói: “Không phải lúc em gả cho anh cũng lớn hơn anh ba tuổi sao? Lúc mới gặp anh còn ra vẻ người lớn, vênh mặt hất cằm sai khiến kia mà.”

Chị Từ lườm anh: “Lúc gả cho anh? Bây giờ hả, càng lúc càng già.”

“Bây giờ càng lúc càng trẻ con, không khác gì con gái anh cả.”

Nghe thấy hai chữ “con gái”, chị Từ chợt nhớ đến cái thai bị sảy, cảm thấy đau buồn. Dĩ nhiên Từ Thiếu Khiêm biết chị nghĩ gì, càng ôm chị chặt hơn, cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu chị, thấp giọng nói: “Không có con thì có sao đâu? Anh sẽ không vì thế mà bớt yêu em, em vẫn mãi là người vợ duy nhất anh cưới hỏi đàng hoàng trong cuộc đời…”

“Anh không hiểu đâu.” Chị Từ cắn răng đẩy anh nhưng lại đẩy không được, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

***

Khi xe buýt công cộng cách nhà còn một chặng, Sở Vọng lập tức lắc chuông trước, cùng Leon xuống xe.

Ở ngã rẽ vào góc đường Bá Tước có một hàng các cây cọ cao to, bên dưới là những bụi hoa hồng kỳ lạ. Đang là mùa hè nên từng đóa hồng nở rộ, cao hơn cả đầu, vừa hay che khuất hai người.

Sở Vọng xuống xe trước, đi đén đứng dưới bụi hoa kia. Leon đi theo sau, cô thấp giọng hỏi: “Hôm nay học Anh văn thế nào?”

Leon nói: “Chị dạy hay lắm! Em nghe hiểu rõ hết!”

Sở Vọng lắc đầu, nói: “Là cô giáo chứ không phải chị. Về nhà rồi, dù là chị Chân Chân, bác Kiều hay là mẹ của Leon hỏi giáo viên dạy tiếng Anh là ai, Leon cũng không được nói là chị dạy. Nếu để người khác biết, không chỉ chị mất việc, mà Leon cũng không thể đi học tiếng Anh và Latinh tiếp nữa đâu.”

Leon nửa hiểu nửa không gật đầu.

Sở Vọng ngẩng đầu nghĩ ngợi, lại nói: “Nếu có ai hỏi em, em cứ bảo giáo viên kia là người Mỹ, lớn lên ở Scotland. Còn nếu hỏi họ gì, thì em cứ nói là…”

“Thomson. Hồi trước em có một giáo viên tên là Thomson.” Leon đáp.

Sở Vọng cười gật đầu, “Được. Giờ ví dụ chị là chị Chân Chân, chị hỏi em: giáo viên dạy tiếng Anh kia như thế nào? Là người nước nào? Có dạy hay như cô Mary không?”

“Tốc độ nói của giáo viên dạy tiếng Anh rất nhanh, dạy rất rõ ràng. Là người Mỹ lớn lên ở Scotland, trẻ tuổi hơn cô Mary.”

Sở Vọng cúi đầu nghĩ, rồi lại hỏi: “Còn nếu chị Chân Chân hỏi: lúc em học tiếng Anh, chị Sở Vọng đang làm gì? Thì em trả lời thế nào?”

Leon nói: “Giáo sư Từ dạy chị Sở Vọng học tiếng Anh.”

Sau khi bàn bạc xong, cả hai chậm rãi đi về nhà. Đến sáu giờ, nắng chiều buông, những ngọn đèn trong biệt thự cũng dần sáng lên. Mở cửa sắt ở ngoài vườn hoa ra, bước lên bậc thềm, từ xa đã thấy Tiết Chân Chân mặc áo dài màu trắng, ngồi trên bàn đu đu tới đu lui. Thấy hai người cô về thì vội nhảy xuống bàn đu, rảo bước đi đến trước mặt, ngăn đón ở trên bậc thềm.

Leon ngẩng đầu, thấp giọng gọi chị Chân Chân, trong đầu nhẩm một hồi lời thoại. Có điều Chân Chân không hỏi gì, chỉ nhìn Sở Vọng từ đầu tới chân một lượt, mũi hừ một tiếng, nói: “Sinh viên tài cao về rồi kìa.”

Sở Vọng mỉm cười: “Tiết đại tiểu thư đợi chúng em lâu rồi hả.”

“Ai muốn đợi em?” Tiết Chân Chân bĩu môi, “Chỉ là không có em, chị cũng không muốn chung nhà với chị em mắt to trừng mắt nhỏ, nên mới ra ngoài cho yên tĩnh.”

Sở Vọng vẫn cười nói: “Thì cũng là chờ em còn gì.”

Tiết Chân Chân xì cô, nói: “Ai thèm chờ em?” Rồi một lúc sau, cô nàng ngước mắt lên nhìn cô: “Có giáo sư khoa Vật lý tán thưởng em, em vui lắm chứ gì. Đỡ cho bà chị ‘mèo khen mèo dài đuôi’ kia của em suốt ngày không đặt em vào trong mắt.”

Thấy Sở Vọng không đáp mà chỉ cười tít mắt nhìn mình, Tiết Chân Chân nhíu mày nói: “Hồi trước ở trong phòng em nói gì mà kỳ phùng địch thủ đó, không tính em nhé, chỉ có hiệu lực với chị của em thôi.”

Sở Vọng nghiêng đầu mỉm cười, “Em xúc động rồi đây, làm sao bây giờ?”

Tiết Chân Chân trợn mắt, cười nói: “Em mời Tạ Di Nhã uống cà phê Chim Xanh bao nhiêu lần thì cũng phải mời chị uống bấy nhiêu lần, nếu không chị sẽ không tha cho em tội vứt bỏ chiến hữu.”