Chương 4: Thuốc giải độc
Editor: Hyunie
"Mấy ngày nữa Mặc Nhi sẽ trở về, bọn cháu dự định sắp xếp cho nó vào học ở Học viện Phàm Lận."
"Nghe nói năm ngoái Mặc Nhi đã được tuyển vào một trong những trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, có thể để mắt đến Phàm Lận là vinh hạnh của Mặc gia chúng ta."
"Dì khiêm tốn rồi, Mặc gia sáng lập nên Phàm Lận, sức mạnh tổng thể như thế nào thì ai cũng biết...Đến lúc đó, cháu hy vọng dì sẽ cho phép cháu xếp Mặc Nhi vào lớp do cháu chủ nhiệm, và sẽ học cùng lớp với Khanh Khanh."
"Không thành vấn đề, chỉ là dì không biết, ý nghĩa thật sự của việc này là..."
"Cháu muốn bọn nó bắt đầu bằng mối quan hệ bạn học bình thường. Sau một thời gian dài thân thiết, bọn nó sẽ thấy thân thuộc và nảy sinh tình cảm."
"Nhưng với tình hình của Mặc Nhi bây giờ, có thể còn bao nhiêu thời gian để nảy sinh tình cảm?" Kim Linh nhìn Tô Mạn Lâm hỏi với vẻ nghi ngờ: "Hơn nữa, có rất nhiều nam sinh và nữ sinh trong trường. Liệu bọn nó có thể chú ý đến nhau và phát triển mối quan hệ không vẫn là một vấn đề."
"Đó là lý do tại sao cháu đặt chúng dưới tầm quan sát của mình, để cháu có thể biết được chúng hòa hợp với nhau như thế nào, và khi phù hợp sẽ tạo một số “chất xúc tác” để tăng tốc độ và tăng tỷ lệ cảm xúc của chúng đối với nhau."
Mặc dù đây có vẻ là một ý tưởng đơn giản, nhưng nó lại thể hiện tâm tư kín đáo của Tô Mạn Lâm, cô ấy đã đào một cái hố lớn như vậy cho Kim Linh, còn bà không tìm được bất cứ lý do nào để chui ra khỏi hố.
Không hổ danh là học bá của một trường danh tiếng, quá là mưu trí mà!
Thấy bà rất lâu không nói gì, Tô Mạn Lâm cố gắng hết sức để xua tan những nghi ngờ của Kim Linh.
"Hơn nữa, nơi này cũng là địa bàn của Mặc gia, dì có thể yên tâm giao bọn nó cho cháu."
Kim Linh gật đầu, cầm chén trà lên vừa uống vừa suy nghĩ, khi đặt chén trà xuống, bà lại lo lắng nói: "Chỉ là không biết, tính tình Khanh Khanh quái dị, nếu ở cùng một chỗ sẽ khiến cho Mặc Nhi không chịu được!"
Thấy cơ hội đến, Cổ Nguyệt Liên vội vàng khen ngợi, cũng là để xua tan nghi ngờ của bà.
"Linh Nhi khiêm tốn rồi, dáng vẻ của Khanh Khanh giống như một nàng tiên nữ trong tranh, khi nhìn thấy con bé mọi người ai cũng đều yêu mến. Nói không chừng Mặc Nhi sẽ nhận ra con bé ngay!"
Quả nhiên, Kim Linh che miệng cười thật tươi, nghe thấy những lời tốt đẹp như vậy khiến cho trong lòng thấy cực kỳ vui vẻ!
"Haizz...Chỉ sợ Khanh Khanh xem thường Mặc Nhi nhà chúng tôi!” Cổ Nguyệt Liên phiền muộn thở dài.
Kim Linh buồn cười vỗ tay bà nói: "Đừng đùa nữa, nếu như con bé không thích nam sinh ưu tú như vậy, thì chỉ có thể vì Khanh Khanh chúng tôi không có phúc khí, cô còn lo gì chứ!"
“Hai vị phu nhân không cần quá lo lắng!” Tô Mạn Lâm đứng dậy, hai tay khoác lên vai bọn họ: “Trước khi nhập học, cháu sẽ sắp xếp một buổi gặp gỡ bất ngờ, để bọn nó có ấn tượng sâu sắc với nhau, mọi người thấy như thế nào??"
"Cháu suy nghĩ rất thấu đáo."
Kim Linh mỉm cười, bà có chút nghi ngờ đây là một kế hoạch đã được tính toán từ lâu.
Tuy ngoài mặt Kim Linh đồng ý nhưng trong lòng khó tránh khỏi dao động, để giúp bà yên tâm tuyệt đối, Tô Mạn Lâm đã cho bà một viên thuốc trấn an.
"Dì Linh, đừng suy nghĩ mọi chuyện quá tệ, nếu nút thắt trong lòng của Mặc Nhi được gỡ bỏ thì nó chắc chắn sẽ khỏi bệnh. Nếu thằng bé thực sự thích Khanh Khanh, vậy thì việc này không chỉ chữa khỏi bệnh tim của nó mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc hôn nhân đã được định sẵn này. Một mũi tên trúng hai đích cớ sao lại không làm?”
Kim Linh gật đầu suy nghĩ một lúc lâu, mới khẽ thở dài thở dài một tiếng, rồi nói: "Được thôi, cứ làm ra vẻ ngựa chết y đi, để tuyển con rể nên hôm nay tôi lại thử cả gan một chút!"
Nghe được lời đồng ý của bà, Cổ Nguyệt Liên đang nóng lòng chờ đợi ở bên cạnh không khỏi cay cay sống mũi, trong lòng tràn ngập vui sướиɠ, lập tức nhào tới ôm lấy bà: "Cảm ơn, cảm ơn cô! Linh Nhi! Cảm ơn cô…"
Kim Lăng cười nói: "Thôi nào, chúng ta là bạn thân mấy chục năm nay, nếu tôi không giúp cô thì làm sao xứng với mối quan hệ này?"
Cổ Nguyệt Liên nhịn không được mà ôm lấy bà, xúc động đến mức không nói nên lời.
Thật sự là thế, vì tình bạn này mà bà dường như lại đẩy con gái đến nơi đầu sóng ngọn gió, tuy lần này sóng gió cũng không lớn nhưng nguy hiểm vẫn còn tồn tại.
Đứng ở trên con đường đá trong sân, đưa mắt nhìn mẹ con Cổ Nguyệt Liên rời đi, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng của Kim Linh.
"Cứ tuỳ tiện bán con gái của mình như vậy?"
"..."
Kim Linh ngước mắt lên, không quay đầu lại.
"Thật khó để tưởng tượng được một người theo chủ nghĩa hiện thực như người, sẽ đồng ý với một việc vừa vô lý, vừa buồn cười như vậy."
Giọng điệu của chàng trai không không nhanh không chậm, nhưng bàn tay lại đang cuộn chặt thành nắm đấm.
Kim Linh nặng nề thở dài, nhớ tới ánh mắt mà Tô Mạn Lâm dành cho bà trong cuộc trò chuyện vừa nãy.
Bà biết Tô Mạn Lâm vì muốn trấn an Cổ Nguyệt Liên, bà cũng sẵn sàng hợp tác.
Chỉ mới bàn chuyện, cô ấy đã bắt đầu tính kế rồi.
"Mọi chuyện đều là duyên phận, huống chi là tình yêu, sao có thể nói chịu đựng là chịu đựng được..."
"Vậy mà người còn đồng ý? Người không sợ làm tổn thương cô ấy sao?"
"Đó là cơ hội để tăng sự hòa thuận với họ, phối hợp một chút cũng không sao."
"Người đừng quên, ngoại trừ chuyện kia, còn có án mạng của ba năm trước... Cô ấy đã chịu đủ vết thương rồi." Hắn hừ lạnh một tiếng: "Đừng để đến lúc đó làm mất cả hai mạng người, thì hối hận không kịp..."
Kim Linh quay đầu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của chàng thiếu niên, trong đáy mắt hiện lên một tia bi thương.
Bà thừa nhận mình cũng có phần ích kỷ.
Có lẽ sự xuất hiện của Tô Mặc Phong cũng sẽ là liều thuốc giải độc cho Mặc Bồ Khanh.
...
"Mạn Mạn."
"Sao ạ?"
"Mẹ không hiểu, nếu như chúng ta không thể nói sự thật, thì chúng ta sắp xếp cho hai đứa nó ở cùng nhau như vậy, có thể cải thiện bệnh tình của Mặc Nhi sao?"
Trên đường trở về, Cổ Nguyệt Liên nói ra những hoài nghi trong lòng.
"Mẹ, ba và mẹ ở bên nhau là vì yêu sao?"
Cổ Nguyệt Liên cúi đầu khẽ cười: "Đương nhiên rồi, nếu không thì làm sao ông ấy có thể sẵn sàng bỏ tất cả mọi thứ của gia tộc vì mẹ, thậm chí còn dùng cả tính mạng để bảo vệ tình yêu của mình."
Tô Mạn Lâm khẽ mỉm cười, nắm chặt tay bà, tiếp tục hỏi: "Nếu một ngày khuôn mặt của ba thay đổi, mẹ còn có thể nhận ra ba không?
Cổ Nguyệt Liên hơi sững sờ, suy nghĩ một chút mới nghiêm túc nói: "Nếu có một người đủ quen thuộc đối với con, cho dù ngoại hình của người đó thay đổi như thế nào, thì thói quen, cử chỉ, lời nói và hành động cũng khó có thể thay đổi hoàn toàn…
Ngay cả khi mọi thứ đều thay đổi, thì tâm hồn vẫn là tâm hồn đó. Thứ gọi là chân ái, chẳng phải là tình yêu về tâm hồn sao?
Chỉ cần tâm hồn vẫn ở đó, thì kiểu gì cũng sẽ nhận ra..."
Tô Mạn Lâm không khỏi nâng khóe miệng cười nói: "Cách suy nghĩ của mẹ con chúng ta vẫn hợp nhau như thế."
"Vậy ý của con là..."
"Mặc Nhi có tình cảm sâu nặng khó quên đối với Khanh Khanh như vậy, chẳng phải mọi thứ về con bé đều đã khắc sâu trong lòng nó rồi sao? Nếu nó gặp lại Khanh Khanh, chắc hẳn thằng bé sẽ có cảm giác như đã từng quen biết, vì thế mà có ấn tượng tốt với con bé đúng chứ? "
"Nhưng so với lúc còn bé, thì con bé bây giờ hoàn toàn khác, Mặc Nhi còn có thể cảm thấy như vậy sao?"
"Không phải mẹ đã nói tâm hồn vẫn là tâm hồn kia sao? Con tin sẽ có khả năng, hơn nữa con muốn đánh cược một lần.... Dù sao chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác."
"Chỉ mong nó sẽ được như mong đợi."
...
"Bình sữa nhỏ, anh phải đi rồi."
"Bong bóng, anh muốn đi đâu?"
Một cô bé khoảng bảy tuổi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn cậu bé chừng tám, chín tuổi trước mặt.
"Bà nội bị bệnh, anh phải về thăm bà."
"Em có thể đi cùng không?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô bé hiện lên vẻ chờ mong.
Cậu bé nhíu mày, có chút khó xử nói: "Không được, khoảng cách quá xa, còn phải ở lại lâu, người nhà của em sẽ lo lắng!"
“Ồ.” Cô bé chán nản cúi đầu xuống, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy thì khi nào anh quay lại tìm em?”
Cậu bé im lặng nửa ngày, trầm giọng nói: "Anh cũng không biết."
Trước đây, mỗi khi có kỳ nghỉ dài ngày, cậu bé đều đến thị trấn Hoa Viên, nói là đến đây để học kỹ thuật nấu rượu từ ông nội, ở cùng ông bà tại Trang viên rượu vang đỏ, nhưng phần lớn thời gian cậu bé đều đến vườn hoa nơi mà có hàng ngàn bông hoa này để chơi cùng thanh mai trúc mã của mình.
Nhưng vì thành tích của cậu bé trong học kỳ vừa qua không tốt, nên ba của cậu đã sắp xếp nhiều trường luyện thi trong thành phố cho cậu.
Kỳ nghỉ này nhờ có sự bảo vệ của bà nên cậu bé mới có cơ hội chạy qua.
Nhưng lần này bà nội bị bệnh, cậu bé phải về sớm, có lẽ sau này ngày nghỉ của cậu sẽ bị các trường luyện thi chiếm mất, không biết bao lâu mới có thể quay lại đây nữa.
Mỗi lần trước khi chia tay, cậu bé đều hẹn với cô bé một khoảng thời gian nhất định để gặp nhau, nhưng lần này lại không có, điều này khiến cô bé có chút bất an.
Cô bé lập tức mím môi, nước mắt bỗng dưng rơi xuống.
"Bình sữa nhỏ, đừng khóc..." Cậu bé đau lòng kéo tay áo lên lau nước mắt cho cô bé.
Cô bé nắm lấy tay của cậu bé nghẹn ngào nói: "Em, em không muốn anh đi!"
Cậu bé cúi đầu xuống cố nén nước mắt, cậu bé cũng không muốn đi, cậu cũng sẽ rất nhớ cô bé.
"Cậu chủ! Cậu chủ!"
Loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi phía xa, cậu bé lập tức thu tay nói: "Anh phải đi rồi!"
"Hu hu...Bong bóng anh đừng đi!"
Cô bé chợt òa khóc, vươn tay lên muốn ôm lấy cậu bé.
Cậu bé lùi về sau mấy bước né tránh, cậu bé biết rằng một khi cô bé đã ôm thì sẽ không bao giờ buông tay.
Cho dù không muốn cô khóc thảm thiết như vậy, nhưng anh cũng không nhịn được.
Khi cậu bé không thể nhịn được sắp khóc, thì cậu bé cắn răng rồi chạy đi một cách tàn nhẫn.
"Bong bóng, bong bóng, anh đừng đi!" Cô bé vừa khóc vừa đuổi theo.
"Sau nhất định anh sẽ lại tới tìm em!"
Cậu bé tăng tốc độ, chạy ra khỏi khu rừng mà không hề quay đầu nhìn lại, chạy băng qua đường chính.
Cô bé vẫn không bỏ cuộc mà đuổi theo cậu bé, vì cô bé luôn cảm thấy từ nay về sau mình sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Quá vội vàng, cô bé không cẩn thận vấp ngã trên đường rồi té xuống đất, sự đau đớn từ đầu gối và cánh tay truyền đến khiến cô bé khóc đến thương tâm.
Nghe tiếng động, cậu bé quay đầu lại thì thấy cô bé té ngã giữa đường nên vội vàng chạy lại.
"Bình sữa nhỏ!"
Thấy cậu bé quay lại, cô bé không màng đến đau đớn cố gắng đứng lên.
Không ngờ lúc này, bên trái vang lên một loạt tiếng còi vừa inh ỏi vừa chói tai, một chiếc xe tải lao vun vυ"t về phía cô gái nhỏ.
Cô bé bị dọa sợ đứng đó bất lực rồi lại tiếp tục òa khóc, cậu bé liều mạng chạy về phía cô bé, ngay lúc cậu bé định đẩy cô bé ra...
-------------------------------------------------
Gay cấn quá mà 0o0