Chương 3: Cầu xin
Editor: Hyunie
"Cô nói cái gì?!"
Trong lúc nhất thời, Kim Linh cho là mình đã nghe nhầm.
Từ khi nào mà cô con gái chẳng làm nên trò trống gì của bà lại trở thành một bác sĩ thiên tài, có thể diệu thủ hồi xuân vậy?
"Chỉ Khanh Khanh mới có thể cứu nó!"
"Không phải chứ Liên Nhi, tôi không hiểu, vì sao cô lại cảm thấy Khanh Khanh có thể cứu sống thằng bé?" Kim Linh cảm thấy khá bất an hỏi.
"Thật ra đã nhiều năm rồi, Mặc nhi vẫn luôn bị kẹt ở trong vụ tai nạn xe mười năm trước, chúng tôi đã dùng hết cách nhưng cũng không thể cởi được nút thắt của nó."
Kim Linh lập tức nhíu mày, bà vốn đã đoán là như vậy nhưng không ngờ lại là sự thật.
"Linh Nhi cô có biết không? Mười năm qua, Mặc Nhi luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Khanh Khanh, cho tới bây giờ cũng chưa thể tiêu tan."
"Mỗi đêm nó đều khó mà chìm vào giấc ngủ, một khi đã chìm vào giấc ngủ thì lại gặp ác mộng, cô có biết nó đã bị hành hạ đến mức nào không?"
Toàn thân Kim Linh đột nhiên cứng đờ, không thể tin được mà nhìn bà.
Mấy năm trước, bọn họ đã đến tìm bà, đó là lần thỉnh cầu thứ hai, họ nói đứa nhỏ này đang bị trầm cảm nặng, chỉ cần cho anh gặp Khanh Khanh một chút thôi.
Nhưng bà đã từng bị dạy cho một bài học lần thứ nhất rồi, bà không thể dễ dàng để con gái mình gặp nguy hiểm lần nữa.
Vì vậy, để đảm bảo an toàn, bà đã dùng ảnh của Tô Mặc Phong để thử một chút.
Chỉ mới đưa cho con gái xem tấm ảnh thôi mà cô đã phản ứng một cách điên cuồng, vừa chống cự nhưng lại vừa cảm thấy quen thuộc, muốn nhớ lại đây là ai, buộc bản thân phải chịu những di chứng của bệnh cũ đến nỗi phải nhập viện.
Cuối cùng, Kim Linh không do dự mà từ chối yêu cầu của bọn họ.
Tuy rằng không thể giúp được gì, nhưng bà vẫn luôn cho rằng trẻ con còn nhỏ như vậy chưa hiểu được tình cảm là gì, quá khứ sẽ dần phai nhạt theo thời gian và tuổi tác, cuối cùng anh cũng sẽ khỏe lại thôi.
Nhưng bà không ngờ rằng, đứa trẻ Tô Mặc Phong ngốc nghếch này lại bướng bỉnh như vậy, mười năm sau cũng không thể quên được Khanh Khanh, lại vẫn còn sống trong dằn vặt như vậy.
"Nút thắt này nếu không được gỡ bỏ, thần linh cũng không cứu nổi nó, cứ tiếp tục như vậy, thằng bé thật sự sẽ chết!"
"Linh Nhi, tôi xin cô, tôi chỉ có một đứa con trai này, cô cũng biết tôi khó khăn như thế nào mới có được đứa con này mà!"
Đối mặt với lời thỉnh cầu đầy khổ sở của Cổ Nguyệt Liên, Kim Linh không khỏi chua xót ở đầu mũi, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào.
Bà giật giật tà váy, rồi quỳ xuống trước mặt Cổ Nguyệt Liên, nhìn đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ của bà ấy thật lâu, sau đó nghẹn ngào nói: "Liên Nhi, không phải là tôi không muốn giúp cô."
"Trước kia khi Khanh Khanh tỉnh lại, tôi đã hỏi nó về những chuyện trước khi xảy ra tai nạn xe hơi, nó không nhớ gì cả, còn hơi kháng cự. Bác sĩ nói có thể là bởi vì nỗi sợ hãi do tai nạn xe cộ gây ra nên đã bị mất trí nhớ có chọn lọc, đồng thời bác sĩ cũng yêu cầu tôi tạm thời không được nhắc đến những chuyện này trước mặt nó để tránh kích động."
“Vì lo rằng Mặc Nhi cũng sẽ bị ảnh hưởng như thế nên hai gia đình đã thảo luận và quyết định tạm thời chia cắt hai đứa trẻ và cố gắng không đề cập tới bất cứ điều gì liên quan đến vụ tai nạn xe hơi với chúng”.
"Nhưng ngày hôm đó mấy người gọi tôi tới, tôi ở ngoài phòng bệnh, chính mắt thấy Mặc Nhi như phát điên, nháo nhào đòi đi tìm Khanh Khanh, tôi thật sự không đành lòng để cho đứa nhỏ này khổ sở như vậy, cho nên tôi muốn tranh thủ thời gian đưa Khanh Khanh đến gặp nó. Trước khi tới phòng bệnh, Khanh Khanh đã hỏi tôi sẽ gặp ai, tôi đã tiết lộ một ít thông tin, cố gắng nhắc cho nó vài điều liên quan tới Mặc Nhi."
"Tôi muốn hai đứa nó nhận ra nhau, cho nó biết con gái tôi vẫn bình an vô sự, để nó yên tâm, dù sao bọn nó cũng đã được đính hôn, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau."
Mặt mũi Kim Linh đầy nước mắt, bà đột nhiên nắm lấy cánh tay của Cổ Nguyệt Liên nói: "Nhưng cô có biết tôi hối hận như thế nào không? Tôi không biết Mặc Nhi đã làm gì với con bé trước vụ tai nạn xe hơi khiến nó không muốn nhắc đến bất cứ điều gì liên quan tới Mặc Nhi như thế. Con bé nói đầu nó đau đến nỗi co giật, nôn mửa rồi ngất đi."
"Cô có biết bác sĩ đã chỉ trích tôi ra sao không? Ông ấy nói tôi đang đùa giỡn với tính mạng của con gái mình, và nhiều lần cảnh báo tôi không được để con bé chịu sự kích động như vậy nữa, nếu không bệnh sẽ tái phát bất cứ lúc nào do chấn thương mạch máu não, khi đó con bé sẽ rơi vào trạng thái thực vật hoặc có nguy cơ tử vong ngay lập tức."
Nghe Kim Linh nói những điều chưa bao giờ bà được nghe, Cổ Nguyệt Liên cảm thấy rất xấu hổ.
Khi hai đứa trẻ tỉnh dậy trong bệnh viện sau khi được cứu, Kim Linh chỉ kể cho bà nghe về tình hình của Khanh Khanh, nhưng bà không biết rằng người bạn tốt nhất của mình cũng đã cố gắng rất nhiều để không làm Mặc Nhi khổ sở.
Bây giờ, bà cuối cùng cũng hiểu tại sao thời gian mà bệnh trầm cảm của Mặc Nhi trở nên tồi tệ hơn và có ý muốn tự tử, bà lo lắng đến mức phải xin được gặp Khanh Khanh nhưng lại bị từ chối bởi những lý do bất khả kháng?
Thì ra...
Sao bà lại có thể ích kỷ đến mức nhiều lần đẩy con gái của bạn thân vào vòng nguy hiểm chỉ vì con trai mình như vậy chứ?
Thế nhưng, làm sao bà có thể nhẫn tâm nhìn con trai mình chết đi như thế?
Là một người mẹ, bà nhất định phải lựa chọn chiến đấu đến cùng.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, bà vẫn nắm lấy cánh tay của Kim Linh, nhìn bà ấy với ánh mắt khẩn cầu: "Vậy thì đừng để cho Khanh Khanh nhìn thấy Mặc Nhi, chỉ cần cho Mặc Nhi biết sự thật, chỉ cần để nó nhìn con bé một chút thôi, được chứ? "
Nghe giải pháp này có vẻ khả thi, nhưng Kim Linh vẫn còn nghi ngờ trong lòng.
"Nhưng tôi cảm thấy, theo tính cách của Mặc Nhi, thằng bé không chỉ nhìn một lát đâu. Đã nhiều năm như vậy, Khanh Khanh cũng đã thay đổi. Làm sao thằng bé có thể dễ dàng tin con bé là cô gái mà nó ngày đêm nghĩ đến như những gì cô nói?”
"Hơn nữa bọn nó đã được đính hôn rồi, thằng bé lại thông minh như vậy, sao có thể không nghi ngờ ý đồ của chúng ta."
"Tôi chỉ sợ, để chứng thực điều này, thằng bé sẽ quấy rầy Khanh Khanh, hỏi những việc ở trong quá khứ, cô và tôi có thể tưởng tượng được Khanh Khanh sẽ như thế nào sao?"
Tất cả những điều Kim Linh nói đều có lý, Cổ Nguyệt Liên yếu ớt buông Kim Linh ra như một quả bóng cao su xì hơi, đôi mắt bà mờ đi trong tuyệt vọng.
Đối với họ, một vấn đề đơn giản như vậy lại quá phức tạp, khiến bà cảm thấy bất lực và kiệt sức.
Có lẽ, đây chính là số mệnh của anh! Bà không nên cưỡng ép giữ anh lại...
"Điều gì sẽ xảy ra nếu hai đứa được sắp xếp gặp nhau vì trùng hợp chứ không phải vì tiết lộ sự thật?"
Ngay khi Cổ Nguyệt Liên định nhịn đau bỏ cuộc, giọng nói trẻ trung của một người phụ nữ lọt vào tai họ.
Thấy ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp khoảng chừng hai sáu, hai bảy tuổi đi vào, Cổ Nguyệt Liên không khỏi kinh ngạc: "Mạn Mạn, sao con lại tới đây?"
Cô gái trẻ này là chị của Tô Mặc Phong - Tô Mạn Lâm.
"Mẹ, thân thể mẹ vốn đã không tốt, mẹ bớt lo lắng đi, sợ mẹ quá đau lòng nên con đi cùng mẹ, giúp mẹ tìm ra biện pháp."
"Dì Linh, dì mau ngồi xuống đi."
Tô Mạn Lâm đỡ hai người phụ nữ ngồi xuống ghế sô pha, sau đó cô ấy ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, nhìn Kim Linh hỏi: "Dì Linh, đề nghị vừa rồi của cháu dì thấy thế nào?"
Lúc này, ở ngoài cửa, một thanh niên cao lớn tuấn mỹ nhanh chóng đi vào Nam Viện, người hầu vừa định chào hỏi, hắn lập tức ra dấu im lặng khoát tay, người hầu gật đầu, yên lặng lui ra ngoài.
Đứng ở ngoài cửa, trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của hắn xuất hiện một luồng khí lạnh.
Kim Linh lau đi giọt nước ở khóe mắt, nghi ngờ hỏi: "Mạn Mạn, dì có chút không hiểu dụng ý của cháu."
"Dì Linh, nói thật đi, dì còn hy vọng có thể thúc đẩy hôn sự giữa Mặc Nhi và Khanh Khanh sao?"
"Bỏ bệnh tật sang một bên, Mặc Nhi vừa ưu tú lại vừa si tình như vậy, chắc chắn rất khó tìm một người thứ hai, tại sao dì lại không muốn bọn nó ở cùng nhau chứ? Thật ra dì vẫn luôn lo rằng, nếu Mặc Nhi bị con gái nhà người khác cướp mất, thì tiểu ma nữ của dì sẽ làm sao đây?" Kim Linh vừa nói, vừa quan sát những thay đổi trên mặt của Cổ Nguyệt Liên.
Tô Mạn Lâm cười một cái nói: "Dì yên tâm đi, chỉ cần dì nguyện ý, Mặc Nhi của bọn con chắc chắn sẽ trở thành con rể của dì! Chỉ là nếu muốn bọn họ ở bên nhau, nhất định phải để Mặc Nhi khỏe lại trước đã. Tất nhiên, nó phải được thực hiện mà không làm tổn thương đến Khanh Khanh. "
Kim Linh tất nhiên rất vui khi biết có cách để người con rể hoàn hảo của bà khỏe lại mà không làm tổn thương con gái bà.
Bà vội vàng cầm ấm trà rót cho Tô Mạn Lâm, hỏi: "Vậy cháu có thể làm cách nào để vẹn toàn đôi bên?"