Liễu trang chủ đang vô cùng tức giận. Đã có bảy người bị chém đầu, vì canh gác không nghiêm ngặt, để tù nhân bị đưa đi mất mà không ai hay biết gì. Đến tận canh ba đổi phiên gác mới phát hiện ra cơ sự.
Liễu Nguyên Thanh luôn tự hào trang Thụy Khuê an ninh cực tốt, phòng vệ nghiêm mật, một con ruồi cũng không bay lọt. Ấy vậy mà bây giờ cả một con người to lớn như vậy cũng có thể đưa qua hai vòng cảnh giới, lại không ai nhận ra. Càng đáng giận hơn là chuyện động trời đáng xấu hổ này diễn ra đúng lúc Lưu đại nhân đang có mặt ở trang Thụy Khuê. Lưu đại nhân không nói gì, chỉ vỗ vai Liễu Nguyên Thanh ba cái rồi im lặng bỏ đi. Liễu Nguyên Thanh hiểu cử chỉ ấy của Lưu đại nhân có nghĩa là gì. Trong vòng ba ngày, nếu y không tìm thấy tên tù nhân bỏ trốn kia thì chỉ có thể mang đầu đến gặp Lưu đại nhân.
Lính gác và hộ vệ trong trang nội và trang ngoại đều bị tra xét, không có người nào khả nghi, những người ra vào trang đều được kiểm tra kỹ càng, không ai có thể đưa một người sống to lớn kềnh càng như vậy ra khỏi trang Thụy Khuê mà không bị phát hiện. Tối hôm ấy, đích thân thủ hạ thân tín của trang chủ là Liễu Bá giám sát canh phòng, không có chuyện lính gác nhắm mắt làm ngơ để kẻ địch đưa người ra ngoài.
“Kiệu của ca nhi là kiệu của trang chuẩn bị, kiểm tra từ trước rồi nên lúc bọn họ ra về thì không bị kiểm tra nữa.” Liễu Bá trình bày.
Choang.
Liễu trang chủ nổi giận ném vỡ chung trà, nước trà và mảnh vỡ bắn tung tóe vào người Liễu Bá, nhưng y vẫn im lặng quỳ, không dám động đậy.
“Lôi cổ đám con hát ấy lại cho ta.” Liễu trang chủ giận dữ quát.
“Vâng, thưa trang chủ.”
Liễu Bá cúi đầu lĩnh mệnh, nhanh nhẹn bước ra khỏi sảnh lớn, đi tập hợp thủ vệ triển khai mệnh lệnh. Đám thủ vệ nghe lệnh xong, lập tức tản ra làm việc.
Không khí trong trang nặng nề khác thường, dưới cái nóng hầm hập của tháng sáu càng thêm đè nén l*иg ngực của mỗi người làm. Ngọc Điểm ăn cơm trưa xong, cùng mấy tỳ nữ khác ra gốc cây sấu lớn ngồi tránh nóng. Nàng vẫn chưa tin lời Cẩm Hoa, còn muốn nán lại trang Thụy Khuê thám thính xem sao. Chí ít, nàng cũng phải tìm gặp gã dẫn đường kia, hỏi xem người bị đưa đi là ai. Nhưng sau vụ cướp ngục tinh vi kia, an ninh trong trang nội được thắt chặt, phòng vệ gấp đôi, cái lỗ nơi hàng rào trúc cũng bị bịt lại, còn sắp xếp lính gác đông hơn, cho nên nàng chưa có cơ hội gặp gã.
“Kìa, anh Thúc Hiến ra kìa chúng mày! Đi về phía này nữa đấy.”
Mấy cô gái ngồi cùng Ngọc Điểm xôn xao cả lên, khúc khích chỉ trỏ trêu ghẹo nhau.
“Anh chàng nom tuấn tú đáo để, có duyên hơn hết thảy mấy anh hộ vệ trang nội đấy.”
“Nói chuyện dễ chịu nữa, không lạnh lùng như mấy anh kia.”
“Anh ấy đến rồi kìa!”
Ngọc Điểm ngẩng đầu nhìn lên, người dẫn đường của nàng đang tiến về chỗ này, mặt mũi coi bộ chẳng vui vẻ gì cho lắm. Mấy cô gái rối rít chỉnh y phục, làm vẻ mặt e thẹn ngồi đợi gã đi tới.
Thúc Hiến không thèm để ý, chụp lấy tay Ngọc Điểm lôi đi trước sự ngỡ ngàng của các cô gái. Ngọc Điểm muốn thoát khỏi tay gã không khó, nhưng trước con mắt của bao nhiêu người, nếu nàng động võ sẽ bị phát hiện thân phận ngay. Lúc đó muốn toàn mạng thoát ra khỏi nơi này không phải chuyện dễ. Cho nên, nàng đành để gã lôi đi xềnh xệch.
Đến một góc khuất, gã đẩy nàng vào một thân cây, gằn giọng quát nhỏ:
“Chị tôi đâu?”
“Gì cơ?” Ngọc Điểm ngơ ngác.
“Chị tôi đâu? Đêm trước, rõ ràng cô và tên kia đi theo chị tôi. Các người làm gì chị tôi rồi? Nói mau?”
Thúc Hiến mắt đỏ ngầu, bóp chặt hai vai Ngọc Điểm, không tự chủ run lên trong cơn giận dữ không kiềm chế nổi. Bấy giờ Ngọc Điểm mới lờ mờ hiểu chuyện, nhỏ giọng đáp:
“Anh nói Cẩm Hoa à? Chị ấy với con báo đen dần chúng tôi một trận tơi tả rồi đưa người đó đi rồi. Tôi còn muốn hỏi anh, người đó là ai.”
Thúc Hiến cau mày, hỏi lại:
“Cô không biết? Hay là giả bộ?” Gã siết vai nàng thêm chặt.
Ngọc Điểm nhăn nhó, muốn gạt tay gã ra mà không được. Nàng lắc đầu, đáp:
“Tôi nói thật. Tôi thề trên anh linh bà Trưng bà Triệu, cô Cẩm Hoa ấy đánh chúng tôi một trận nhừ tử rồi mang theo người đó, cưỡi báo đi mất. Cô ấy còn bảo chúng tôi rằng người đó không phải người chúng tôi muốn tìn. Tôi nói thật mà.”
Thúc Hiến nhìn thẳng vào mắt Ngọc Điểm, hồi lâu sau mới chậm rãi buông ra. Nàng vừa định hỏi xem người tù kia là ai thì chợt phát hiện ra có một tên lính gác đang đi tới. Ngọc Điểm vội nói nhỏ:
“Có người đến. Tôi đi đây.”
“Không được.”
Thúc Hiến giật nàng trở lại, ghì sát thân hình nàng, áp chặt đôi môi thô ráp lên môi nàng. Tim Ngọc Điểm muốn bật nhảy ra khỏi l*иg ngực. Ngọc Điểm dụng lực đẩy mạnh nhưng gã đã kịp dùng một chiêu cầm nã thủ túm được cổ tay nàng. Không để cho nàng kịp vận kình, gã đã bóp vào hai huyệt Nội Quan Đại Lăng của Ngọc Điểm. Nàng cố gắng đẩy Thúc Hiến ra nhưng bàn tay gã như gọng kìm thép giữ chặt lấy vai nàng, thân thể cao lớn rắn rỏi ép lên người nàng, không cho Ngọc Điểm cựa quậy. Nàng như chết trân, khí huyết toàn thân như đông đặc lại, không lưu chuyển nữa. Nàng cũng không biết tên lính gác bên kia đã bỏ đi từ bao giờ.
Thúc Hiến đột ngột đẩy nàng ra, nhanh chóng và bất ngờ như lúc gã ôm lấy nàng vậy. Gã hơi bối rối, giải thích:
“Tôi chỉ muốn đuổi tên lính gác kia đi thôi. Tình huống cấp bách, hy vọng là cô hiểu. Đây là thời điểm nhạy cảm, chỉ cần bị nghi ngờ một chút cũng có thể mất mạng ngay.”
Ngọc Điểm phát hiện lúc này khí huyết của nàng đã lưu thông trở lại, nàng nhìn bâng quơ, đáp:
“Tôi hiểu.”
“Vậy thì tốt. Chị tôi không trở về phường hát, nghĩa là chị đã gặp chuyện trên đường đi. Nếu cô có biết gì thêm, hãy nói cho tôi biết. Đổi lại, tôi hứa sẽ giúp cô tìm người mà cô muốn tìm ở trong trang này.”
Ngọc Điểm lắc đầu, đáp:
“Quả thực, tôi không biết gì thêm. Nhưng tôi có thể quay lại chỗ đêm qua gặp chị Cẩm Hoa, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu mọi thứ trong khả năng của mình.”
“Vậy cô muốn tìm kiếm ai? Tôi sẽ để ý trong trang nội cho.”
“Sư phụ bảo chúng tôi tìm kiếm Nguyễn Phùng tiên sinh, chưởng môn phái Long Biên. Sư phụ có tin người bị Lưu Phương Mục bắt giam ở trong trang này.”
Thúc Hiến nhíu mày suy nghĩ, một lúc sau mới nói:
“Tôi nghĩ có thể tin tức của sư phụ cô sai rồi. Vì trang Thụy Khuê không phải của Lưu Phương Mục. Nếu Lưu Phương Mục mà cô nói là Lưu thứ sử chứ không phải một Lưu Phương Mục nào khác thì chắc chắn là tin tức này không chính xác rồi. Tuy nhiên, tôi cũng sẽ để ý. Phát hiện được điều gì, tôi sẽ báo cho cô ngay.”
“Vậy tôi trở về đây, đi lâu sợ người khác nghi ngờ.” Ngọc Điểm cúi đầu, lách mình tránh khỏi Thúc Hiến, hướng trở lại khu nhà cho người làm.
“Khoan!”
Gã thấp giọng hô, kéo giật nàng trở lại, ấn môi mình vào môi nàng. Mắt gã mở ra nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe mắt hơi nheo nheo đầy vẻ láu cá. Nàng chợt cảm thấy cơn giận bốc lên tràn l*иg ngực. Gã dám trêu cợt nàng!
Hai gã hộ vệ đi ngang qua gần đó, liếc mắt nhìn hai người, cười tủm tỉm. Đợi hai gã kia đi khuất, nàng mạnh tay xô Thúc Hiến ra. Gã gãi đầu ra vẻ vô tội, giải thích:
“Tình huống cấp bách mà!”
Ngọc Điểm tức giận mà không phát tiết được, trừng mắt nhìn gã một cái rồi hầm hầm bỏ đi. Nhưng gã cũng là cơ may lớn để nàng có thể tìm được Nguyễn Phùng, cho nên nàng cần phải giúp gã tìm tin tức của Cẩm Hoa. Hơn nữa, bản thân nàng cũng muốn tìm hiểu về những lời kỳ lạ mà Cẩm Hoa đã nói với Trường Minh và nàng ngày hôm qua.
Khu vườn này vào ban ngày trông còn vắng vẻ hoang sơ hơn cả đêm qua. Trước cổng có một tấm biển ghi hai chữ Tịch Lâm xiêu vẹo, mưa nắng làm cho nét sơn sắp hòa lẫn vào màu gỗ. Trường Minh và Ngọc Điểm liếc mắt nhìn nhau, dường như vẫn còn ám ảnh về câu chuyện đêm qua. Những dấu chân của con báo đen to lớn còn in lại, nhắc hai người rằng những điều xảy ra là thực. Chiếc đèn l*иg từ trang Thụy Khuê đã cháy hết, nằm chỏng chơ dưới đất. Khung cảnh này tựa như không hề có gì thay đổi kể từ lúc họ rời đi, chỉ là được ánh dương soi rọi rõ ràng hơn mà thôi.
Trường Minh chán nản kết luận:
“Không có manh mối gì hết. Chúng ta có lẽ nên đi theo hướng con báo chạy đêm qua, biết đâu trên đường tìm thấy gì đó thì sao.”
Ngọc Điểm gật đầu đồng tình, theo Trường Minh rời khỏi vườn Tịch Lâm. Vùng không khí khô nóng đặc quánh ở bên ngoài khu vườn đang háo hức đợi hai người bước ra khỏi vườn để nuốt chửng lấy. Chợt Ngọc Điểm ghìm cương ngựa, nhíu mày im lặng như đang nghe ngóng gì đó. Nàng nhắm mắt, tĩnh tâm để cho các giác quan làm việc.
“Thấy rồi!”
“Thấy gì?”
Ngọc Điểm ngẩng đầu nhìn lên cây đa cành lá xanh tốt, những chùm rễ dài buông xuống như mớ tóc rối, đung đưa theo gió. Nàng rẽ mớ tóc rối ấy ra, chọn lấy một đoạn rễ đa có màu khác so với những chỗ khác. Nàng cau mày, ngửi ngửi đoạn rễ đa trong tay, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ hài lòng. Trước ánh nhìn dò hỏi của Trường Minh, nàng vẫn im lặng, nhún chân nhảy lên cành đa, nơi những chùm rễ đa mọc ra từ đó.
Ngọc Điểm mỉm cười, nói vọng xuống:
“Tìm thấy manh mối rồi. Đêm qua, ngoài chúng ta ra còn có một người khác ở đây.”
“Sao em biết?”
Ngọc Điểm thả mình đáp xuống đất, chỉ đoạn rễ đa khác màu cho Trường Minh, nói:
“Biết gì đây không? Phân chim đấy. Lúc chúng ta đang giao đấu với Cẩm Hoa trong kia, có kẻ đã ở đây quan sát, còn thả chim truyền tin tức đi nữa. Cẩm Hoa không cưỡi ngựa mà cưỡi con Miêu Miêu, tốc độ rất nhanh, ngựa thường không thể đuổi kịp, mà khinh công thì rất tốn sức, đuổi kịp rồi chưa chắc đã đánh thắng Cẩm Hoa. Cho nên kẻ đó ở đây quan sát, đoán được hướng đi của cô ấy, báo tin cho đồng bọn phục sẵn trên đường đi.”
“Vậy giờ sao đây?”
“Thì đi tiếp thôi chứ sao!”
Ngọc Điểm tung mình lên ngựa, ra roi, lao vυ"t về con đường đêm qua Cẩm Hoa đã đi qua. Bàn tay nóng bỏng của mặt trời đuổi theo hai người, để rồi tức tối vuột mất bọn họ ở trong rừng tre xanh mát rượi. Trường Minh ghì cương cho con ngựa đổi sang nước kiệu, cẩn thận quan sát xung quanh. Ngọc Điểm cũng cho ngựa chạy song song, gật gù:
“Nơi này để mai phục cũng rất tốt. Nhưng nếu là em, em sẽ mai phục ở ngoài rừng tre. Nơi này tối quá, dễ ẩn nấp nhưng lại khó tấn công chính xác vào ban đêm. Rừng tre tạo cảm giác nguy hiểm, ra khỏi rừng tre chắc chắn Cẩm Hoa sẽ buông lỏng cảnh giác hơn một chút, tấn công bất ngờ, cơ hội thành công sẽ cao hơn.”
“Nhưng cũng có thể trong này sẽ đặt một trạm phục kích hòng làm chậm bước Cẩm Hoa, để bọn chúng có thời gian bố trí cao thủ mạnh hơn ở phía sau.”
Chợt Trường Minh thúc ngựa tiến tới nhanh hơn một chút, rồi ghìm cương lại. Chàng nhảy xuống ngựa, rút trên thân tre ra hai mũi tên. Ngọc Điểm tiến lên mấy bước, cũng xác nhận:
“Đúng chỗ này rồi. Còn vết móng vuốt con báo đen ghim chỗ này. Hẳn là có giao tranh, nhưng không rõ vì sao chỉ có vết chân báo mà không có thêm vết chân người. Chẳng lẽ đều chiến đấu trên cây sao?”
Trường Minh và Ngọc Điểm cùng đi quanh quan sát, chợt Trường Minh kêu lớn:
“Ngọc Điểm, mau lại đây xem đi!”
Khuất sau bụi tre dày là thi thể một người đàn ông mặc áo choàng đen, đầu bị đập vào đá dập nát, không thể nhìn ra mặt mũi gì nữa. Bên cạnh, một cây cung gãy đôi với mấy mũi tên nằm vương vãi. Hẳn đây là kẻ phục kích Cẩm Hoa đêm qua, nhưng không may bị nàng gϊếŧ chết.
Ngọc Điểm lật xác chết lên, chợt nàng mở trừng mắt lên kinh ngạc rồi òa khóc.
“Sư… sư phụ! Sư phụ…”
Trường Minh kêu lên:
“Sư… Em nói gì? Đây là sư phụ?” Giọng chàng lạc hẳn đi trong cơn kinh hoảng tột độ.
Ngọc Điểm ôm lấy xác sư phụ khóc lớn, đáp trong tiếng nấc:
“Mùi… em nhận ra… mùi của sư phụ. Mùi của người… em biết rõ. Người luôn có… mùi hùng hoàng. Anh ơi! Cẩm Hoa đã gϊếŧ sư phụ rồi. Cẩm Hoa đã gϊếŧ sư phụ rồi.”
Trường Minh quỳ xuống bên xác sư phụ, ngây ngốc hỏi:
“Tại sao? Tại sao?”
“Chắc vì… sư phụ phát hiện… cô ta… mang Nguyễn tiên sinh đi.. nên người ngăn lại… nên bị… cô ta gϊếŧ chết. Sư phụ…”
Ngọc Điểm đau đớn gục xuống khóc lớn, ôm chặt lấy thi thể của sư phụ. Trường Minh cũng lặng người đặt tay lên ngực sư phụ. Nghe tay chạm vào vật gì cưng cứng, Trường Minh liền thò vào trong ngực áo sư phụ, chậm rãi lôi ra một bọc nhỏ gói trong vải lụa vàng. Chàng ngước mắt nhìn Ngọc Điểm, lặng lẽ mở bọc lụa ra, bên trong có một tấm thẻ bài ghi Binh tào thư tá, mặt sau khắc chữ Lưu, một lệnh bài của dinh Binh tào, thuộc bộ khúc của Lưu thứ sử Lưu Phương Mục, một tập sách mỏng và một bức thư. Trường Minh ngơ ngác nhìn Ngọc Điểm, không rõ đang hỏi nàng hay là đang tự hỏi chính mình:
“Thế này là sao? Tại sao sư phụ lại mang lệnh bài của Lưu Phương Mục? Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Ngọc Điểm, em nói cho anh nghe, chuyện này rốt cuộc là sao?”