Sau đó, cô lại phát hiện ra, chuyến du lịch lần này so với tưởng tượng là khác nhau hoàn toàn.
Ngày thứ năm....
Bọn họ có ý đồ trong ngày thứ năm.
Đã đi thăm 2 thành phố, mà hoạt động duy nhất của hai người này khi ở đây chính là mua sắm. Cô không thể nhớ nổi mình đã thử bao nhiêu bộ quần áo, thử bao nhiêu đôi giày, nõi chung, mỗi khi về khách sạn, tay của bốn người đàn ông đều nặng trĩu.
Cô nhớ tới sự khác nhau mà Noãn Noãn từng nhắc đến, lẽ nào chính là nó hay sao? Thời gian cô cảm thấy buồn chán liền lấy điện thoại của Yến Mộ Thanh ra xem thì thấy ghi chú đổi mật mã từ Yến tiên sinh sang Yến Cao Lương.
Cô là con gái, cô cũng thích mua sắm, nhưng Yến Cao Lương này lại lấy mua sắm làm mục đích thì chẳng còn gì thú vị nữa. Bình thường muốn đi đâu là đến cửa hàng, nó như đã được định trước rồi, sau đó sẽ có xe đến đón, mà người được đón chính là những cô gái người mẫu trong cửa hàng, mà anh, hoặc là ngồi chờ ở trong xe, hoặc là gọi điện thoại, hoặc là chờ trực tiếp ở quầy thu ngân, mà cô, ăn mặc đủ các loại quần áo hàng hiệu lại có bốn người đàn xách đồ hộ: "Nhìn có đẹp không? Trong mấy cái này, cái nào đẹp hơn?"
Bốn người đàn ông này như đã thống nhất với nhau từ trước, đều để lộ cái vẻ mặt "lạnh như tiền", chỉ có một động tác duy nhất là gật đầu, hoặc chỉ nói một từ "đẹp"
Cuối cùng thì cô cũng mất hứng, liền gọi nhân viên đến gói đồ để thanh toán.
Cô có chút hối hận rồi. Trước đây, sở dĩ chọn Italy là vì cô có hứng thú với nền mỹ thuật của văn hóa thời kì Phục Hưng ở nơi đây, khi nghe cô nhắc tới, Noãn Noãn cũng rất tò mò và mong chờ, nhưng bây giờ cô chỉ nghe đến "xa hoa", làm gì có không khí của nghệ thuật chứ.
Được rồi. ngày hôm nay lại mua đồ....
Cô ở trong cửa hàng thì thấy khách du lịch giờ này đã vơi đi phân nữa, mặc kệ là như thế nào, không thể chỉ mua mình đồ cho cô và anh, còn phải mua chút quà về biếu gia đình nữa, đặc biệt là người nhà anh, phải chọn thời cơ để để lại ấn tượng tốt cho mọi người chứ.
Cái đồng hồ bỏ túi mang hương vị của thời gian kia đã thu hút sự chú ý của cô, cô bảo nhân viên lấy ra cho xem, càng xem càng thích, quyết định mua cho ba và ba chồng cô mỗi người một cái, khỗ nỗi là mỗi loại chỉ có một cái, cô không biết chọn như thế nào.
Phân vân một hồi lâu, không biết anh đã đi đến bên cô từ lúc nào: "Anh không cần cái này đâu, đừng mua!"
"Không phải em mua cho anh đâu mà em mua cho bố anh và bố em mỗi người một cái đó chứ!" Cuối cùng cô cũng chọn được hai cái, đưa nhân viên gói lại.
Giọng điệu của anh có chút cứng nhắc: "Một cái thôi, mua cho ba em là được rồi, ông không cần đâu!"
Anh chỉ gọi ba của anh là ông.
Lần này, cô không nghe anh, thời điểm nhân viên chạy từ cửa ngõ vào, không kìm được lòng mà lẩm bẩm: "Zio/ stano.."
Anh ngẩn người ra: "Em vừa nói gì vậy?"
Cô cười trộm, cô biết tiếng Anh của anh rất tốt, tiếng Pháp cũng rất giỏi, đôi lúc còn có thể nói cả tiếng Nhật, cô không ngờ là anh biết cả tiếng Ý.
Nhìn vẻ rực rỡ bên ngoài của anh, đột nhiên cô cảm thấy tâm trạng của mình thật tốt, vừa mỉm cưởi vừa trả lời: " Không có gì ạ! Em nói, Yến tiên sinh thật tốt!"
Anh thật sự nhíu mày sao? Làm sao anh lại có thể biết được ý nghĩa ẩn ý trong câu nói này? Quay đầu lại nhìn người phiên dịch ở trong 4 người kia, người kia lập tức căng thẳng đến toát mồ hôi hột. Không phải dịch như vậy sao? Dịch ra khiến ông chủ tức giận rồi! Ông chủ và bà chủ nảy sinh mâu thuẫn thì phải làm sao bây giờ? Vậy là xem như anh là người gây họa rồi!
Cuối cùng, người phiên dịch đáng thương ấy chỉ có thể che mặt cúi đầu thôi.
Lời của tác giả: - Cái Zio/ stano là do Tiểu Nam tự mình phiên dịch thôi- Cao lương: kỳ lạ...... Chú kỳ lạLời của editor: Giải thích một chút vì sao Hứa Tự Nam lại gọi Yến Mộ Thanh là Yến Cao Lương: trong tiếng Trung, cách đọc của từ "Cao Lương" và "chú" giống nhau. Ở đây, Cát Tường dùng từ đồng âm khác nghĩa. ----------Lảm nhảm--------Từ giờ đến hết ngày 28/8: mỗi ngày một chương nhé. Chuẩn bị vào năm học mới rồi, mình có "hơi" bận một chút. Mình sẽ cố gắng ngoi lên, cố gắng đảm bảo duy trì 1 tuần/ 1 chương.