Và mọi chuyện chỉ được phép diễn ra trong khi không pause, trận đấu vẫn đang diễn ra mà, mỗi giây phút đều quý giá, có tuyệt vọng thế nào vẫn phải gắng gượng thôi. Nuốt cạn nước mắt đành điều khiển farrm trong trụ, acc em cầm sẽ đi stack creep. Bản thân con P. A của bả trên người có mỗi cái ring of aquila thì last hit nó khó thế nào, đang stack lại tab qua farm cho core. Tuyệt vọng đến nỗi chắt chiu từng cái tango một dành dụm cho cho siêu late trụ lane, được vài stack thì sup lại về hồ nước regen, còn core vẫn bám trụ không rời.
Trận đấu bước qua phút thứ ba lăm, các trụ ngoài đã bị bào sạch sẽ chuẩn bị đến mega đầu tiên thì giọng bả oang oang:
- Sao rồi win chưa?
Ôi chúa tôi bốn đánh năm, thêm nữa clan chiến nên đánh có phải những tay mơ đâu mà hỏi câu "win chưa?" xanh mượt, sắp thua đến mông rồi win bằng mắt à, nó mà ủi cho một combat nữa là câu xoài trụi sạch lá bây giờ ấy chứ. Thôi còn người còn tát, cũng may chị về rồi.
Nhưng mà mấy ông tay to này đánh khϊếp thật, bỏ hết lợi thế ban đầu, bỏ cả tầm nhìn để cho em cắm war bot và rừng để kiểm soát quái, creep để farm ổn đỉnh mà vẫn call team đánh combat sòng phẳng luôn mặc dù thiếu người ba với năm.
Chưa dừng lại cái sự tự nhiên như ruồi của mình, chị soi đồ hàng loạt người chơi xong phán câu xanh rờn
- Rylai chơi kiểu gì mà giờ vẫn chưa có mekhan với pipe thì đánh kiểu gì?
Nói câu xong muốn ứa nước mắt, khóc cạn lòng. Đã bum cho để farm rồi chứ bả nghĩ cái ringaquila trụ được farm đến quá phút ba mươi á. Thôi bỏ qua đi để chống mắt lên xem cái con core ăn cỏ kia sẽ làm gì trong cuối game.
Cứ ngỡ là có sự góp mặt lại của siêu late làm nên một chút cơm cháo gì đó thì team bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm, vào vào acc xong bả mua thẳng cái devin. Trời đất dung hòa vạn vật sinh sôi, bao nhiêu đồ không lên, tích từ từ rồi lên đồ theo hướng cơ bản được mà, team vẫn trụ được để sắm thêm trang bị BKB, bass, santanic mà. Vậy mà cái trời đất dung hòa vạn vật sinh sôi đóng thẳng cái devin không cần biết trận đấu ra sao luôn.
Thế mà sau khi vậy mấy anh cũng chả nói gì, chị thì bảo đánh cho kí©h thí©ɧ.
Combat dắt theo con chim chở đồ, cả team giao tranh thì nhảy vào sup team họ, rồi bắt đầu dọn dẹp các xác còn lại xung quanh, khϊếp thật cái crit dame của P. A đừng có đùa.
Cứ tưởng sau trận đấu sẽ được khen ngợi nhưng không địa ngục bắt đầu từ đó. Game muốn chơi là phải dùng cả hai tay và cái đầu thì đây không, vừa chơi game, vừa ăn, vừa bấm móng chân, còn đi rửa bát được luôn, đơn giản là chỉ cần một cái share là có thằng osin cao cấp làm hết.
Giật mình quay lại hiện thực khi có mùi thơm dịu thoang thoảng ở mũi, Trinh đang kéo ghế sáp lại gần.
Khi mà xích lại thì tự dưng cái mùi hương cơ thể nó va chạm nhẹ vào mũi làm óc nổ tanh bành luôn, đầu lúc này dừng công tắc hoạt động chỉ phát lại cảnh về nụ hôn hôm qua. Thanh quan rung lên chẳng biết là tiếng rêи ɾỉ hay câu trả lời nữa, bối rối trả lời lại:
- Ừm!
Đáp lại giọng thản nhiên nhất có thể. Trinh như kiểu "Mày sủa cái quần què gì vậy?".
- Không tin!
Hơi bực xíu nhưng mà vẫn nhã nhặn giảng giải cho bậc hậu bối của mình hiểu chứ:
- Thì như đánh Geo thôi. Nhưng mà Geo thì chuyển tướng bằng Tab, còn tao kẹp ctrl. Hơi khó hơn tý vì xong lại chuyển click item đồ sang phím khác, có vẻ khó thôi nhưng nếu cài hot key vào dễ hơn nhiều.
Nhìn cái mặt mang đầy ám thị của nó mà sợ luôn, tự dưng nhưng môi nở nụ cười quái ác:
- Vậy mày đánh được hả?
Em nhìn nó bằng con mắt khác luôn, kiểu "mày đang muốn cái gì khi hỏi câu đó?". Ánh mắt của em thì chứa đầy vẻ ánh mắt kì thị của vô sản nhìn bọn tư bản bóc lột mình. Thế mà bị mang tiếng toàn lợi dụng nó. Đã mang tiếng thì mang tiếng một thể, mặt da^ʍ nhất có thể nhìn môi Trinh liếʍ mép:
- Nếu tao đánh được thì tao được thưởng gì? Phần thưởng càng lớn nhận được cống hiến càng nhiều.
Chắc có lẽ vẫn còn ngại chuyện hôm qua, Trinh vội che miệng lại, nhưng che miệng lại mà giọng hốt hoảng nên nói hơi to
- Tao không cho mày hôn tao nữa đâu!
Y như rằng xung quanh lại tập trung nhìn vào bàn em, đặc biệt mấy ông con trai ánh mắt tỏ rõ sự ghen tỵ, đâu đó là vài ngón tay giữa đặc quyền chỉ thẳng về phía em "mày đi chết đi, thằng khốn".
Còn Trinh, như biết mình nói hớ, rúc luôn vào người em, cùi gằm mặt xuống áp gần vào ngực em, mặt đỏ bừng. Tao xin mày Trinh ạ, mùi dầu gội đầu cộng thêm mùi con gái nữa, thêm đúng đứa mình crush nữa thì tim nào chịu cho nổi, nó đập đến nỗi tao còn không biết mình thay trống từ lúc nào, cứ thế này nó biết mình crush nó mất, cố điều hòa nhịp thở lại mà không được, mà thôi cứ kệ vậy. Được một lúc sau mới có giọng lý nhí cất lên:
- Người ta còn nhìn tao nữa không?
Cái đứa dẩm này nó nghĩ là trốn thì sẽ không bị người ta nhìn chỉ trỏ nữa chứ. Nhưng mà người không thèm để ý từ lâu rồi vì:
- Ngẩng lên đi, trống vào lớp từ vừa nãy rồi.
Lúc này nó mới ngẩng lên nhìn quanh, không thấy ai cả nó lật đật đứng dậy, không quên lè lưỡi trêu em:
- Vừa nãy tim mày đập mạnh quá, át cả tiếng trống trường luôn. Tao về lớp trước đây, giờ cô chủ nhiệm. Pờ lè! Đồ dê cụ.
Nói xong chạy biến, lắc đầu thở dài, kêu đồ thì lắm, mà ăn như mèo vậy, lần nào cũng xử lý đồ còn của cả hai, thôi ngồi lại xử lý nốt rồi tính tiền về lớp, đằng nào tiết sau cũng là thể dục mà.
Mà ngâm lại, hồi mới biết Trinh, thì là người con gái cá tính, ở nó luôn toát ra vẻ gì đó như kiểu bất cần, không phụ thuộc vào bất cứ ai, vậy mà giờ cũng biết đỏ mặt, để ý đến người xung quanh, lại còn ra dáng thiếu nữ hơn nữa chứ. Hay có lẽ.. gạt bỏ suy nghĩ đó một bên, chắc không thể nào đâu, vì em nghe nói con gái đến tháng chỉ có dữ lên chứ làm gì có trường hợp nào ngược lại, trở lên dịu dàng thùy mị đâu. Bỏ tọt miếng cuối vào miệng lững thững tiến về lớp.