Thật sự xin lỗi, tuy không tạ lắm nhưng thay mặt toàn bộ anh em xin lỗi khi để bà gánh team, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, người đang nói xa xả kia là Hồng chứ không phải ai, vậy mà em cứ nghĩ mọt sách không biết nổi điên, và mười phút trôi qua vừa còn nghe tiếng nói xa xả:
- Thế mà ở trên lớp lúc nào cũng xa xả bàn luận dota các thứ, tao đánh hay lắm, bàn chiến thuật như đúng rồi, vào đánh không khác gì một con creep đầu to..
Đúng rồi mắng chúng nó thêm đi, cho nó hiểu cảm giác cố gắng trong vô vọng là như thế nào đi. Nói thế thôi chứ nếu mình tham gia thêm vào chắc chắn nạn nhân tiếp theo nắm chắc trong lòng bàn tay quá, tại ban nãy có vài pha máu không kịp bơm lên não nên xử lý đi vào lòng đất xíu nên quyết định đứng ngoài quan sát vậy.
Nhận thấy cuộc thảo luận riêng của ba bạn kia còn lâu mới kết thúc, em với Trinh quay ra bàn với nhau. Trinh hỏi em trước:
- Mày thấy sao?
Em chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán:
- Tao biết lớp mày giàu, đi từ thiện hẳn một trăm nghìn cho tụi nó, biết thế lấy luôn tiền đó mở tiệc liên hoan ăn cho nó ấm bụng cho rồi.
Trinh cau mày cấu nhẹ tay phát, không quên cái lườm sắc lẹm, chắc giờ tại đang lúc quan trọng để đưa ra quyết định mà còn đùa cợt được, thở dài đầu sầu não than thở:
- Đằng nào cũng đóng tiền rồi. Giờ mày nói xem hai đứa kia sao, vừa nãy mày đi lane với hai đứa nó mà.
Mặt thảm hết sức có thể, như kiểu chỉ nói ra bằng hơi thôi á:
- Vô vọng rồi, không khác gì một con creep có đồ. Thằng cầm late vừa nãy thì kích chuột vào đánh nhau solo một với một với creep đến chết, không biết last hit, không biết né skill định hướng. Còn rừng thì không biết stack rừng, không căn được time, và tao nghĩ bọn này skill bằng chuột. Nói chung như mấy đứa lớp một học tiếng Việt vậy.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
Có lẽ là đã chuẩn bị tinh thần cho tình hướng xấu nhất xảy ra rồi, nhưng sau khi nghe xong Trinh vẫn bàng hoàng lắp bắp biện minh:
- Vậy là không biết đánh à, tao cũng có biết gì đâu, thấy chúng nó trên lớp bàn nhau khá sôi nổi nên tao nghĩ bọn nó biết đánh nên đóng tiền luôn rồi.
Trinh thở dài một hơi, mặt buồn buồn:
- Thật ra tiền mất cũng chẳng sao cả.
Úi giời xem ai nói kìa, một trăm nghìn nó bảo chẳng sao cả, chả bù cho mình, uống có chai nước cũng phải quỵt cho hai thằng kia trả, đúng crush của tôi, rồi đập phá tiền cũng không phải suy nghĩ. Như kiểu đọc được suy nghĩ của em vậy, Trinh đập phát rõ đau vào vai em, lủng luôn vai rồi nè, hức con gái ác độc:
- Thật ra tiền không quan trọng, cái tao muốn là chúng nó đừng coi thường lớp tao là con gái mà chê này chê kia.
Ủa lục lọi mọi chất xám trong đầu xem trước giờ chưa từng có lời nói về lớp nó luôn, căn bản lớp toàn thứ dữ ai ngu gì mà động vào, nói xấu lớp C xong chắc hôm sau nó kéo cả lớp qua dỡ biển lớp luôn quá. Hay đem não cơ bắp lên quại luôn cả lớp nó đi, hết cả lớp luôn, cơ mà là lớp nào ấy chứ? Đem thắc mắc hỏi nó:
- Ai nói cái gì cơ? Với lại lớp nào?
Trinh đốp thẳng mặt:
- Lớp mày chứ lớp nào? Cái thằng truyền tin nó chạy xuống bảo có tổ chức đánh giải có tham gia không. Xong nó quay qua nhìn khinh khỉnh rồi bảo "à nhầm lớp" rất là coi thường nhé. Nên tao mới đăng kí đánh cho nó biết mặt.
Chỉ biết thở dài, có bao nhiêu cách để chứng minh, cớ gì lại theo cách này. Lại thêm cái thằng truyền tin cũng ngu, chẳng biết thằng nào nhưng cũng xin lỗi trong bụng mong nó bớt tức, mà giờ này lớp mình vẫn đủ sĩ số thì đúng là kì tích ấy chứ, chắc là giây phút yếu lòng thông báo đăng kí giải nên Trinh mới để cho nó thoát một mạng, với lại cũng may mắn là có luật cấm gϊếŧ sứ giả nên thế mới bảo toàn tính mạng chăng.
Thở dài thêm một tiếng quay qua bộ ba kia vẫn thấy đang "thảo luận" dữ dội lắm, mà thảo luận gì chỉ có từ một phía thôi, hai thằng kia chỉ biết cắm mặt nghe thôi à, mình cũng hiểu cho chúng nó, mới tập chơi game thì mình cũng vậy, chả qua là mình chơi lâu nên mới đánh được thôi à, tự nhủ lòng rồi bọn nó sẽ đánh hay thôi. Quay sang kêu Trinh về, chứ đợi đội kia "thảo luận" xong chắc đến đêm quá.
Lúi húi mãi mới dắt được con xe ra thì Trinh từ sau vỗ vai nói nhẹ như tiếng gió á:
- Đưa tao về.
Quay lại thì không có ai, úi mẹ ơi chả nhẽ ma, hay nghe nhầm, hay vừa nãy sử dụng nhiều chất xám quá giờ toàn thứ lõng bõng trong não. Lại về phía trước thì Trinh đã đi một đoạn rồi.
Hai đứa cứ vậy đi bộ dắt xe, chẳng ai bảo ai câu nào, chỉ có Trinh hơi rút vào người em để tránh cái lạnh, tự nhiên trời nổi lạnh quá, vừa nãy trời vẫn còn hơi hửng nắng, hy vọng ngày mai sẽ không gió mùa, chứ không trời lạnh, ai cũng mặc áo xù xụ, còn đâu mỗi ngày ngắm xôi với giò.
Đang mải miết nghĩ xôi với giò mà tý nữa qua cái xe bò bía, mà cái đưa cứ lững thững kia đi chẳng biết nghĩ cái gì cứ cắm đầu đi thẳng, phải khều nó lại nó mới biết, quái lạ mọi hôm đầu nó chỉ toàn cái này mà, hôm nay lại có thứ gì có thể choán được tâm hồn ăn uống của nó vậy.
Gọi bốn cái, bốc ăn xong một cái rồi quay xuống vẫn còn nguyên vẹn hai. Quái lạ mọi khi là chưa kịp ăn hết nửa cái thì cái bàn còn cái gì đâu. Quay sang thì Trinh cứ nhìn miếng bò bía cắn dở, tay còn lại rờ môi, mặt đỏ hồng lên. Ô con này hôm nay máu quên lên não à. Lay vai hỏi nó:
- Mày sao không?
Cứ nhìn chằm chằm em, tay trỏ mặt cứ lắp bắp:
- Mày.. mày.. mày..
Ơ cái con dở này:
- Mày vừa nãy.. hôn.. tao.
Cái từ "hôn" phải căng tai lắm mới nghe thấy, nhắc xong mới nhớ hình như lúc nãy.. đánh trống lảng thì nghe nó thì thầm:
- Nụ hôn đầu của tao.
Thông tin vừa rồi lọt vào não mà nghe như sét đánh đùng đùng, ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt quay sang nhìn bị Trinh bắt gặp, nó vội mắt nhắm tịt lắc cái đầu nguầy nguậy tay xuy lung tung hét:
- Không không không phải nụ hôn đầu gì cả. Bây giờ tao phải về nhà luôn đây. Mai gặp!
Nói xong trinh xốc lại cái balo rồi chạy biến để lại một đứa đần thối chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ biết nói với theo như cái máy:
- Ờ mai gặp.
Lẩm bẩm xong không biết Trinh nghe thấy không nữa vì dứt câu nó chạy ra đến đầu đường bên kia rồi, bắt vội bắt chiếc taxi đi không thèm làm cái điệu bộ nhí nhảnh quay lại trêu người nữa. Tự nhủ làm cái gì mà vội thế nhỉ? Vuốt nhẹ bờ môi vẫn còn đọng lại dư vị vừa nãy, môi mềm và thơm thật.