Chương 29

- Không phải ăn tiền của bọn gian lận là chứng tỏ mình cực kì giỏi sao?

Câu hỏi ngược của Trinh làm bản thân em bắt đầu có dấu hiệu nôn nao say sóng rồi, vỗ cho hai má đỏ hồng lại rồi từ chối ngay:

- Gian lận bao giờ? Chưa bao giờ gian lận luôn nhé!

Đáp lại câu trả lời thật tâm xuất phát từ tận đáy lòng, Trinh hừ mũi khinh bỉ:

- Đừng hỏi vì sao tao biết thưa thằng gian lận số một ạ.

Như để chứng minh điều đó, Trinh kể hết cái thằng theo Trinh nói "là thằng gian lận số hai" qua mắt được bằng cách nào. Xong rồi bưng mặt rầu rĩ:

- Vì tao quá xinh đẹp, mọi người theo tao quá nhiều nên bị nhiều người ghét, hãm hại.

Rồi vỗ ngực bằng cách đầy tư hào:

- Nhưng không sao! Do tao ăn ở hướng thiện nên được phù hộ còn bao dung cho thằng "ăn cháo đá bát" được ăn ngon mặc đẹp.

Nói xong không quên lườm em một cái sắc lẹm.

Ừ thì mình gian lận, à không phải gọi là người lách luật hay hơn. Ồ mình thích cái tên này, thiên tài lách luật nghe cũng hay đó chứ. Mà sao cũng được phải dập tắt cái lườm cháy mặt kia đã, quay qua hỏi nó:

- Mày biết sao không đi tố cáo?

Lúc này khuôn mặt Trinh tỏ ra ngạc nhiên thấy rõ, như thể chưa thấy cái đứa nào đã gian lận còn trơ trẽn vây, trong vô thức bật ra tiếng "Hô!" nhỏ. Cúi đầu xuống múc miếng kem bỏ tọt vào miệng cho đỡ khô miệng rồi thả quả boom.

- Thì tao đang điều tra xem hai thằng gian lận có thông đồng với nhau không?

Nghe cái giọng gằn từng chữ của nó, thêm vãi hình ảnh ban nãy thằng N ml miêu tả thêm thì quả này tâm trong lòng niệm rồi, chỉ biết nuốt nước bọt chờ phán quyết. Lúc này Trinh hươ huơ thìa trong không khí, cao giọng tiếp:

- Cũng may chỉ là bọn ghen ăn tức ở không muốn công nhận tài năng của tao tìm cách hãm hại. Nhưng mà cũng phải khen ngợi tài năng của tao đi.

Ôi thấy vậy thì mừng quá, chắc nó không đuổi cùng gϊếŧ tận đâu, cao hứng cùng tông giọng hỏi lại nó:

- Nếu phát hiện ra thông đồng với nhau thì mày tính làm gì?

Lúc này Trinh đóng nắp hộp đứng dậy đem đi kí gửi lại, trước khi đứng dậy hẳn thả cho boom:

- Hẹn ra cổng trường thôi!

Rồi quay đi hẳn.

Lúc này tự dưng cảm giác hàng chục động tác như cái nón bảo hiểm tông thẳng vào đầu, hoa mắt xây xẩm mặt mày. Rõ ràng là vô lí, thằng N ml gian lận mà sao mình lại ăn đập? Nhớ lại cảnh thằng N ml hào hứng kể về crush nó, xong còn bấu vai bấu cổ giật giật như phát cuồng ấy, hay là gạ kèo nhờ Trinh xử lí nó. Nghĩ cảnh crush rủ ra cổng trường như bao bộ phim drama tình cảm học đường nào đó xong ăn mũ bảo hiểm vô đầu chính ra cũng vui phết đó chứ. Nhưng mà thôi hẹn nhau bữa nhậu rồi mà phải tổ chức trong viện có vẻ hơi kì. Haizz!

Chiều hôm đó qua nhà thằng N để xem chỗ tụ tập, hóa ra cũng gần trường, nhưng là cái ngõ thôi, đi thêm một đoạn hướng đối diện với nhà em, phía bên kia đường, nhưng mà khổ cái đi sâu tút hút mãi vào trong ngõ. Đường vào là đường đất, vài hôm trước trời vừa mưa nên hơi khó đi. Nhà dân thưa thớt chắc phải cách nhau cả cái ruộng mới đến nhà kia, cây liễu rủ xanh rờn hai bên đường. Đến nhà nó chỉ việc cứ đường lớn à đi, mà có được thẳng tuột đâu, ngoằn nghèo vòng vèo lèo tèo phèo mãi mới đến. Lúc đi vẫn có vẻ dễ đấy, cơ mà lúc về được hay không thì chưa biết.

Hai đứa dùng chân ở nhà gian to vật vã. Tưởng là thằng ml N dừng nghỉ lấy hơi đạp tiếp mà nó mở cổng đi vào mới biết ra nhà nó. Hồi đó có cái căn nhà gian ở cái đất thành phố này thì chắc cũng cơ số tiền đấy, đúng là nhà điều kiện, khá giống với nhà bác em ở dưới quê.

Nhà gian mái ngói với cột to bự chảng, thử lấy tay gõ vào xem có phải lim không, nếu là lim cưa về bán luôn ấy chứ đùa, may không phải. Lấy cốc nước từ tay thằng N làm hơi lấy sức quay sang quan sát nhà nó tiếp. Ở cái nhà này đúng là sướиɠ, toàn làm bằng đồ gỗ, bàn ghế hoa văn rồng phượng cũng sang trọng đấy, quả này mà làm mồi lửa thì thánh dập.

Xong cốc nước ra sân xem có gì dùng được không thì đúng chất nhà vườn: Ao, cá, gà, rau đủ cả.

Sân vườn rộng chia ra một bên trồng rau một bên nuôi gà, sân sau còn có cả ao cá. Nghĩ món cá trắm nướng giấy bạc với gà đắp đất kể ra cũng ngon đó chứ, đen cái là cái món đó nó hên xui lắm, lúc chín lúc sống nên chắc để sau. Còn gà xào lăn với chép lội mắm cũng không tệ, tưởng tượng thôi nước bọt đã ứa ra rồi.

Gật đầu phải công nhận nhà thằng này đúng chất nhà xây chỉ để nhậu, nhà to sân rộng trong ngoài đều được. Trong thì làm lẩu, ngoài thì tiệc nướng, thiếu món thì xích luôn con gà làm con cá luôn cũng được, rau cũng vừa lúc ra hết.

Vỗ vỗ vai nó lo cái vẹo gì, giờ nghĩ món ăn thôi chứ thiếu ta bù. Hai thằng bàn làm con gà luộc, ít cá chiên xù, ra chợ mua tai lợn, thêm ít rau sống húng quế nữa perfect. Gà đem ra chợ nhờ mổ, cắt một chân làm dấu không họ đổi gà, cá làm vài con rô phi cắt lát đem chiên xù thôi. Làm nướng cũng được, hết than hết gỗ thì dỡ cái cột nhà xẻ ra dùng được cả năm. Bàn bạc thấy Ok xong xuôi xách xe về.

Về sớm chiều đi học thêm, đến lớp thì mọi người cũng lại vào chỗ hết rồi. Cơ mà đến thì thấy mình Trinh cười rõ tươi vẫy tay lại chỗ ngồi mặc dù là chỗ của mình. Về đến chỗ ngó sang thì thấy tờ giấy vẽ ngay ngắn trên bàn, đã có mây với núi rồi. Giở sách vở ra học thôi.

Tiết học mải miết đến nỗi quên luôn thời gian, quay sang bức tranh hoàn thành rồi, hôm nay vẽ cảnh làng quê, lấy điểm nhấn chính là cảnh ngôi làng buổi chiều tà, làn khói tím tỏa lên từ các ngôi nhà hòa lẫn khí trời của núi, các bác dắt trâu đi cấy về chào bà cụ đang bón cơm cho cháu, đứa cháu thì đang mải mê dõi theo các anh chị đang chơi ô ăn quan, rượt bắt, quang cảnh hoài niệm thật.

Mỉm cười quay sang trêu:

- Vẽ tao đi!

Trinh vỗ vai em khoái trí cười cười:

- Yên tâm yên tâm vẽ rồi vẽ rồi!

Hí hứng chìa tờ tranh ra trước mặt xong hào hứng chỉ vào sinh vật trong tranh nói:

- Đây này!

Nó bảo vẽ rồi mà tay chỉ vào con chó. Thề dỗi thật sự, đã mang tiếng là chó thì làm chó thật cho nó sợ, giơ vuốt nhe răng tạo vuốt lên chuẩn bị cắn thì nó oai oái la lên xin hàng, hứa về học vẽ.

Hôm sau đang ăn cùng Trinh bọn bạn thân cũng ra ăn. Trinh đang nói tịt luôn, mà trước đấy nói nhiều thật, về cái vấn đề là dạo này còn phải tập vẽ m`, nhưng không hiểu sao lúc vẽ tai rồi mũi lại dài ra, chân tai thì ngắn cụt lủn, vẽ nhiều bức rồi mà có đúng một bức giống nhất là thêm cái nón với cái gậy, rồi vồ lấy cái mặt em xoay xoay bảo hôm nào đội thêm nón, phần vẽ lông thì chưa chưa học được. Em biết thừa nó cố tình trêu ngươi bảo giống chó đội nón lá. Kệ nó cứ cắm mặt xuống ăn, được một lúc đang sôi nổi tự nhiên im bặt, lúc đầu tưởng nó lấy hơi nói tiếp, ai dè im hẳn luôn, thay vào đó là cái giật giật ở cánh tay.

Tự bảo quái lạ hôm nay dở chứng hay sao mà tự nhiên bày đặt nữ tính, mọi khi cứ khi nào tự cảm nhận em không nhập tâm với câu chuyện cảu nó, toàn lấy chân sút không à. Quay lên theo cái hất đầu của Trinh là đám bạn thân của mình ngồi chồm hỗm cách hai cái bàn, còn nhìn mình đầy yêu thương nữa. Cười với tụi nó phát rồi tập trung tiếp vào việc ăn uống, nhưng mà quái lạ sao cái loa phát thanh bên cạnh tịt luôn ta, không phải máu M gì mà phải nghe nó cằn nhằn mới ăn ngon được, nhưng mà tự nhiên thấy im im lại thấy kì kì. Ngó lên thì Trinh cứ nhìn trân trân sang lũ bạn mình, con dở này xôi trong hộp vẫn còn mà không ăn hết đi còn thèm nhìn sang bàn bên kia thèm làm gì. Lấy tay khều gọi nó:

- Gì vậy mày?

Giờ nó mới quay sang, ánh mắt buồn lắm:

- Bạn mày kìa.

Mắt chỉ trực nhìn sang bên kia, tay chỉ cũng chỉ dám chỉ lén. Hơi khó hiểu với hành động kì lạ này, nhíu mày quay qua hỏi nó

- Ừm rồi sao?

Giọng nó nhỏ xíu môi hơi run run:

- Thì bạn mày không cho mày chơi với tao chứ sao.

Nhìn nó cắn răng ở miệng, tay vẫn giữ ở cùi chỏ tay áo mình cảm giác mong manh lắm, mà nói câu vậy mà xót, con dở. Nhẹ nhàng quay qua hỏi nó:

- Vậy mày không phải bạn tao à?

Chỉ có lắc đầu ngầy ngậy thôi, vẫn cắn răng ở miệng, tay vẫn giữ áo. Không có câu trả lời nên hỏi nó tiếp

- Vậy tao chơi với bạn tao có gì sai? Trước tao bảo với mày rồi, là tao tự quyết định chơi với ai. Bạn tao cũng chỉ là bạn tao thôi. Mày cũng là bạn tao mà.

Lúc này rụt rè quay sang hỏi:

- Thật hở?

Bố con dở, mọi hôm thì như con khùng, hôm nay lại đùng đùng hóa thành con hâm.