Chương 5: Dã thú màu đỏ 5

Mọi người đều ngồi xuống trên ghế sofa ở sảnh tầng một, Kato Yoshiko pha trà sau đó bưng lên, trên khay còn có một rổ quả hạnh tươi, làm xong mấy thứ này, Kato Yoshiko đi đến bên cạnh Mori Kogoro, hạ giọng nói: "Mặc dù có chút không thích hợp, nhưng tôi muốn nói về việc ủy thác."

"Không có gì là không thích hợp cả. Có chuyện gì xảy ra, cứ việc giao cho tôi, thám tử lừng danh Mori Ko... Mori Yama đi." Mori Kogoro tích cực thể hiện trước mặt mỹ nhân.

Giọng nói to lớn của ông ấy vang vọng khắp đại sảnh, thu hút sự chú ý của mọi người, bầu không khí ngột ngạt trong đại sảnh trong nháy mắt đã bị tên dở hơi này phá vỡ.

“Phụt.” Kato Yoshiko nhịn không được bật cười ra tiếng.

Mori Ran tự dưng cảm thấy xấu hổ, liền cầm một quả hạnh lên

ăn để dời đi sự chú ý.

Kato Yoshiko đưa Mori Kogoro đến phòng khách nhỏ cạnh phòng chứa đồ ở phía sau.

Cùng lúc đó, Amuro Tooru lại nhận được tin nhắn từ Gin: Đi theo, nghe xem Kato Yoshiko muốn điều tra điều gì.

Amuro Tooru nắm chặt tay, nhìn thoáng qua Vermouth đang ngồi thành thơi uống trà, đối diện với ánh mắt xem kịch vui của đối phương sau, anh ta liền cảm thấy vô ngữ dời ánh mắt đi, giơ lên khuôn mặt tươi cười đuổi theo sau Mori Kogoro.

Tuy rằng không biết cụ thể đã sảy ra chuyện gì, nhưng Vermouth sau khi nhìn thấy Amuro Tooru nhìn di động xong lại nhìn cô ta với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, Vermouth đại khái đã đoán được Gin giao nhiệm vụ, trong lòng không thể hiểu được mà cảm thấy vui mừng.

Loại cảm giác luôn bị theo dõi này thật là không tốt tý nào, cho nên cô ta mới im lặng đi theo phía sau mọi người.

"Xin chào cô Kato, tôi là đệ tử của thầy Mori, tôi có thể đi cùng được không?" Amuro Tooru đi đến phòng khách nhỏ, ngượng ngùng hỏi.

Mori Kogoro trừng mắt nhìn Amuro Tooru một cái, nhưng ông ấy vẫn là nói tốt cho đại đệ tử của mình: "Đây là đệ tử của tôi, cậu ấy là một thám tử khá là giỏi."

Kato Yoshiko do dự một lát, liền thở dài nói: “Kỳ thật chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm cả, chỉ là rất kỳ quái, khiến cho tôi cảm thấy có chút bất an, cho nên mới yêu cầu ngài Mori bí mật điều tra. Nếu có thêm cậu Amuro nữa, thì tự nhiên là càng tốt.”

Kato Yoshiko đặt một bức ảnh đến trước mặt Mori Kogoro và Amuro Tooru nói: "Tôi muốn nhờ ngài Mori giúp tôi tìm kiếm người chị song sinh của mình, chị ấy tên là Yamamura Sachiko."

Nghe đến cái tên Yamamura Sachiko này, đồng tử của Amuro Tooru hơi co lại, nhìn vào bức ảnh.

Bối cảnh của bức ảnh đúng là ở trong thôn Sankyo. Trong bức ảnh có hai người, xét từ tuổi tác đến diện mạo thì hai người này có thể là mẹ con, người phụ nữ trẻ trong ảnh cùng Kato Yoshiko giống nhau như hai giọt nước, điểm khác biệt duy nhất chính là, trên cằm của Yamamura Sachiko có một nốt ruồi màu đen, mà Kato Yoshiko lại không có.

Kato Yoshiko kỹ càng tỉ mỉ kể lại ngọn nguồn mọi sự việc: “Khi chị em tôi còn rất nhỏ ba mẹ đã ly hôn rồi, ba tôi mang chị gái đi, còn tôi thì đi theo mẹ. Mấy năm đầu ba còn hay mang chị về, sau lại ba đổi nơi công tác, từ đó tôi đã không còn nhìn thấy bọn họ nữa. Hai tháng trước mẹ tôi ngoài ý muốn qua đời, trong lúc dọn dẹp lại di vật mẹ để lại thì tôi phát hiện ra bức ảnh này, khi đó tôi mới biết được chị mình đã từng đến đây.”

“Có ảnh chụp lại có cả tên, việc tìm người liền đơn giản hơn rồi.” Mori Kogoro rất tự tin nói.

“Việc này không đơn giản như vậy đâu ạ.” Kato Yoshiko nói: “Tôi đã từng hỏi người trong thôn về chuyện này, nhưng họ đều nói chưa từng thấy chị tôi trở về. Tôi cũng đã đi đến cục cảnh sát tra tìm thông tin của chị gái, tìm được nơi ở của chị ấy, lại biết được tin ba tôi nhảy lầu tự tử, từ đó trở đi chị tôi cũng mất tích luôn.”

“Nói như vậy thì, sau khi mất tích chị cô đã đến thôn Sankyo?” Amuro Tooru hỏi.

“Không phải.” Kato Yoshiko chỉ vào người phụ nữ lớn tuổi trong ảnh nói: “Chiếc váy màu xanh mà mẹ tôi đang mặc là năm kia mua, vào tháng hai năm trước bị cháy một lỗ nhỏ, đã bị mẹ tôi khâu thành hai cái ví tiền.”

“Quả hạnh chín là vào cuối tháng bảy, cho nên bức ảnh này là chụp vào tháng bảy năm kia, vậy thời gian mẹ cô qua đời là…” Mori Kogoro hỏi.

“Ngày mồng sáu tháng tám năm kia.” Kato Yoshiko trả lời.

“Nói vậy thì, sau khi chị cô tới thôn Sankyo thì ba cô mới tự sát, sau khi ba cô tự sát thì chị cô liền hoàn toàn mất tích.” Amuro Tooru nặng nề hỏi.

Anh ta không nghĩ đến, chính mình chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Gin tới nghe nội dung ủy thác, lại biết được chuyện như vậy.

Tổ chức sẽ theo dõi thôn Sankyo, là bởi vì đây là nơi cuối cùng Yamamura Sachiko xuất hiện. Sau đó Yamamura Sekinin tự tử, Yamamura Sachiko liền mất tích.

Thậm chí tổ chức còn hoài nghi, đã không có chỗ nào để đi nữa Yamamura Sachiko sẽ trở về thôn cậy nhờ người thân. Thậm chí ngay cả bản thân hắn ta cũng hoài nghi, có phải là Kato Yoshiko đã che dấu Yamamura Sachiko, hai chị em một mình một ám, thế nên mới làm người của tổ chức mấy lần đến đây điều tra đều phải tay không mà về.

Nhưng vì mọi thứ ngày càng trở nên kỳ lạ hơn, dẫn đến Boss muốn biết liệu việc thay đổi trí nhớ của con người có phải là do loại thuốc mà Yamamura Sekinin chịu trách nhiệm nghiên cứu hay không, thậm chí còn không sử dụng phương pháp gϊếŧ người diệt khẩu thông thường mà phái họ tới điều tra việc này.

Loại thuốc do Yamamura Sakinin nghiên cứu ra có tác dụng trên tinh thần, nếu chúng thực sự tồn tại, hơn nữa còn có thể xóa bỏ hoặc thậm chí thay đổi ký ức của mọi người theo ý muốn, vậy thì điều này sẽ trở nên rất quan trọng đối với tổ chức.

Tuy nhiên, ủy thác của Kato Yoshiko đã phá vỡ suy đoán này.

Kato Yoshiko không biết Yamamura Sachiko ở đâu, Yamamura Sachiko có lẽ cũng không ở trong thôn Sankyo, bởi vì người này chỉ cần còn sống liền sẽ để lại dấu vết, không có khả năng có thể che giấu một cách hoàn mỹ, giống như u linh không bị phát hiện được.

Kato Yoshiko lại lấy mấy quyển note book ra cho họ xem: “Mẹ tôi có thói quen ghi chép nhật ký, ba quyển này đều là nhật ký của mẹ mà tôi đã tìm được.”

Mẹ của Kato Yoshiko là Kato Chiharu, từ nhỏ đã có thói quen ghi nhật ký, nhưng đều là đã sảy ra chuyện gì quan trọng mới ghi vào nhật ký, cho nên mấy chục năm qua đi cũng mới biết được ba quyển.

Mori Kogoro bỏ qua mấy quyển đằng trên trực tiếp rút quyển cuối cùng ra.

Sổ nhật ký vừa mở ra, bởi vì bị trống nên mở đến phần bị xé mất, xem thời gian, phần bị xé là nội dung từ tháng một đến tháng bảy năm ngoái, tiếp theo là mấy trang trang giấy liền, tràn ngập cả trang giấy tất cả đều viết hai chữ “Yoshiko”, nhìn nét chữ từ nắn nót cho đến xiêu vẹo, là có thể nhìn ra được sự biến hoá cảm xúc của người viết.

Rậm rạp chữ viết làm người xem cảm thấy nổi hết cả da gà. Sắc mặt của Kato Yoshiko trở nên tái nhợt nói: “Tôi cũng không biết vì sao mẹ sẽ viết cái này, khi đó cũng không có chuyện gì đặc biệt sảy ra cả.”

“Nhưng từ nội dung của những trang sau tới xem, tâm trạng của mẹ cô hẳn là rất tốt.”

Đằng sau mấy trang giấy viết tên “Yoshiko”, còn viết rất nhiều nội dung khác, hầu như mỗi ngày đều viết, so với trước kia một tháng chưa chắc đã viết một lần, quả thực là rất chăm chỉ viết, cho nên mới một năm đã viết được hơn nửa quyển.

Amuro Tooru đại khái lật xem một chút, cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt cả. Hầu như đều là viết về mọi chuyện xoay quanh Kato Yoshiko.

Yoshiko hôm nay ăn gì, xem sách gì, Yoshiko nói gì, có vui vẻ không, có ai thích Yoshiko không,… Cứ như là một người mẹ mới sinh con, tập trung mọi sự chú ý vào đứa con của mình.

Thật sự là rất kì lạ.