Kurosawa Nyusa trên tay cầm một tờ báo, đứng dựa vào tường trước cổng trường tiểu học Teitan, cứ có một đứa trẻ đi ra là cô lại liếc nhìn một cái, trông rất giống một nhân vật khả nghi.
Chú bảo vệ cứ nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang nhìn một tên buôn người sắp nhầm đường lạc lối.
Bọn trẻ cũng tránh xa cô.
Rất lâu sau, mặt trời đều sắp lặn, Kurosawa Nyusa nhìn thấy bốn đứa trẻ cùng nhau đi ra, mắt cô sáng lên, lập tức đứng thẳng dậy.
Chờ đến khi mấy đứa trẻ bước ra khỏi cổng trường, Kurosawa Nyusa lập tức ngăn chúng lại.
"Chị có việc gì ạ?" Yoshida Ayumi ngẩng đầu hỏi Kurosawa Nyusa.
Kurosawa Nyusa ngồi xổm xuống, hai tay mở tờ báo ra, giơ tiêu đề trên trang nhất ra đặt trước mặt đội thám tử nhí đối chiếu, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: "Mấy em là đội thám tử nhí viết trên tờ báo này đúng không?"
Khi nhắc đến đội thám tử nhí mà lũ trẻ vẫn luôn tự hào, ba đứa trẻ con thật lập tức gật đầu đầy tự hào, ngay cả đứa trẻ con giả là Haibara Ai cũng nhìn sang.
"Vậy chị có thể ủy thác mấy đứa được không?" Kurosawa Nyusa hỏi lại.
"Ủy... Uỷ thác ạ!" Ba đứa trẻ của đội thám tử nhí đều kinh ngạc trước câu hỏi của Kurosawa Nyusa.
"Không thể sao? Bây giờ thật đúng là đã muộn rồi." Kurosawa Nyusa có hơi thất vọng.
"Không, được ạ." Tsuburaya Mitsuhiko đồng ý ngay lập tức.
“Chỉ cần là ủy thác thì có muộn đến mấy cũng được ạ.” Yoshida Ayumi nói.
"Chị ơi, chị muốn ủy thác gì vậy ạ?" Kojima Genta hỏi.
Đứa trẻ con giả Haibara Ai chỉ ở một bên khoanh tay đứng nhìn, không phát biểu gì hết.
"Ủy thác quan trọng tất nhiên là phải nói trong một hoàn cảnh trang trọng chứ!" Kurosawa Nyusa nháy mắt với mấy đứa trẻ: "Các thám tử thân mến, chị mời mấy đứa một ly cà phê nhé? Mấy đứa có đề xuất gì đặc biệt không?"
Ủy thác quan trọng! Hoàn cảnh trang trọng! thám tử!
Kurosawa Nyusa chọc trúng tử huyệt của ba đứa trẻ, ngay trước khi ba đứa đồng ý, giọng nói lạnh lùng của Haibara Ai vang lên: "Vậy chúng ta đến quán cà phê Poirot đi! Ở đó có bánh sandwich ngon lắm, chị chưa ăn tối đúng không, vừa lúc đến đó ăn luôn đi ạ.”
"Thế mà lại còn biết là chị chưa ăn tối, không hổ là thám tử lừng danh." Kurosawa Nyusa trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Thấy Kurosawa Nyusa đồng ý đi, sự nghi ngờ của Haibara Ai cũng đi theo biến mất.
Có lẽ thực sự là một khách hàng có việc muốn ủy thác với bọn trẻ.
Đoàn người xuất phát đi tới quán cà phê Poirot.
…..
"Xin lỗi nha, hôm nay hoạt động câu lạc bộ về hơi muộn." Mori Ran xin lỗi nhìn Suzuki Sonoko cười một cái, lại quay sang hỏi Edogawa Conan: "Conan chắc đói lắm rồi nhỉ. Hôm nay ba không có ở nhà nên chúng ta đi quán cà phê Poirot ăn tối nhé?”
"Vâng ạ." Edogawa Conan đồng ý.
"Ran à, cậu đã xem chưa?" Suzuki Sonoko kìm nén sự phấn khích hỏi.
"Xem rồi. Không ngờ lại nuôi một con mèo Chausie đáng yêu như vậy." Sự chú ý của Mori Ran lập tức bị dời đi, vẻ mặt cũng trở nên hưng phấn hơn một chút: "Với lại meo meo thật là bám người, còn biết đưa đồ chơi cho chủ nhân nữa chứ."
"A! Cái gì vậy Ran, cậu xem không hiểu à!" Suzuki Sonoko có hơi thất vọng.
“Không phải sao?"
"Đương nhiên là không phải rồi." Suzuki Sonoko kìm nén ý muốn tiết lộ câu chuyện, chậm rãi dẫn đường cho Mori Ran: "Nghĩ mà xem, lông trắng này..."
Mori Ran nghĩ theo ý của Suzuki Sonoko.
"Mắt xanh này... Lạnh lùng lại cứng miệng này..."
Mori Ran phản ứng lại đây, đôi mắt trở nên sáng ngời, vô cùng hưng phấn: "Ý cậu là..."
Suzuki Sonoko: "Tóc dài màu trắng."
Mori Ran tiếp lời: "Mắt màu xanh!"
Suzuki Sonoko: “Mũ dạ đen.”
Mori Ran: "Áo khoác đen."
Hai người rất là ăn ý đồng thanh nói: "Lạnh lùng lại cứng miệng... Aaa! Ngọt ngào quá đi."
Hai nữ sinh nắm tay nhau, trông cứ như ăn kẹo bị ngọt đến khé cổ vậy.
Sau khi nghe bọn họ mô tả, đứng ở bên cạnh Edogawa Conan sắc mặt tái nhợt, cậu lập tức túm lấy váy của Mori Ran, sốt sắng hỏi: "Chị Ran, chị nhìn thấy người đàn ông tóc trắng mặc đồ đen đó ở đâu vậy?"
Suzuki Sonoko đánh bay bàn tay đang kéo váy Mori Ran của Edogawa Conan, nghiêm túc cảnh cáo: "Nhóc con, đừng túm lung tung."
Mori Ran ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Conan, sao vậy em?"
"Chị Ran, người mà hai chị vừa nói đến là ai vậy? Hai chị gặp người đó ở đâu vậy ạ?" Edogawa sắc mặt tái nhợt, vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.
Ở đâu? Khi nào? Ran bọn họ đã nhìn thấy Gin khi nào vậy? Chẳng lẽ tổ chức áo đen đã phát hiện ra cậu rồi sao?
Cứ nghĩ đến việc tổ chức áo đen có thể đã phát hiện ra cậu, những người xung quanh cậu cũng sẽ bị cậu liên lụy mà gặp phải nguy hiểm, chỉ nghĩ đến đó thôi là Edogawa Conan đã cảm thấy vô cùng kinh hãi rồi.
"Em đang nói về tiên sinh Kurosawa sao?" Mori Ran hỏi.
Tiên sinh Kurosawa?
Edogawa Conan cứ cảm thấy cái cách gọi này rất quen tai.
Phu nhân Kurosawa!
Edogawa Conan nhanh chóng nhớ ra, Kurosawa Nyusa thường hay dùng cách xưng hô với người lạ này để gọi chồng mình một cách thân mật.
Nhưng, nó hẳn là không liên quan gì đến Gin mới đúng.
"Là "Little Days"." Mori Ran mở phần mềm đọc truyện tranh trên điện thoại di động ra, đưa cho Edogawa Conan và giải thích: "Em còn nhớ phu nhân Kurosawa không? Cô ấy đem cuộc sống hằng ngày vẽ thành truyện tranh và đăng lên mạng. Bọn chị đều đang theo dõi, rất là thú vị.”
Edogawa Conan vội vàng cầm lấy điện thoại, xem nội dung trong đó.
Nội dung mới nhất được cập nhật vào sáng nay. Bức đầu tiên là tranh màu, chú mèo Chausie trắng vẻ mặt kiêu ngạo đẩy búp bê nhỏ mặc đồng phục cảnh sát cho cô gái xinh đẹp mặc đồ đen có đôi mắt dị đồng kỳ lạ.
Phía dưới là một đoạn truyện tranh đơn giản, nội dung đại khái là chú mèo dễ thương nũng nịu kêu meo meo, chổng mông loay hoay đẩy chiếc hộp quà màu xanh có chiếc nơ màu hồng về phía chủ nhân.
Chủ nhân ngạc nhiên vui sướиɠ mở hộp quà ra, bên trong là một con búp bê nhỏ mặc đồng phục cảnh sát, chủ nhân rất vui, cho chú mèo một cái hôn nhẹ nhàng như là khen thưởng, còn hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt.
Chú mèo kiêu ngạo ngẩng đầu, vô cùng lạnh lùng, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng cái đuôi lại vẫy qua vẫy lại vui vẻ như một chú chó.
Cái này thì liên quan gì đến người đàn ông tóc trắng mặc đồ đen chứ?
Edogawa Conan nghĩ không ra, chỉ có thể hỏi Mori Ran: "Chị Ran, ở đâu? Kẻ xấu mặc đồ đen ở đâu vậy?"
Suzuki Sonoko đang trò chuyện vui sướиɠ với Mori Ran thì bị Edogawa Conan cắt ngang, cảm thấy rất là khó chịu.
Cô ấy giật lấy điện thoại, chuyển đến một chương khác, đưa cho Edogawa Conan: "Nhóc con, ngoan chút đi."
Sau khi cầm lấy điện thoại, Edogawa Conan lại nhìn xem, bị doạ đến mức suýt chút nữa thì đứng tim.
Chiếm cứ màn hình là một bức ảnh đen trắng.
Trong một căn phòng khách sạch sẽ đơn giản, một người đàn ông tóc trắng mặc áo khoác đen đứng thẳng, dưới vành mũ, tóc mái dài che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt xanh lạnh lẽo.
Hắn đang cầm một khẩu súng trong tay, họng súng chĩa xuống dưới, giống như đang chĩa vào ai đó, ánh mắt khinh thường tràn đầy sát khí cứ như đang nhìn một vật chết vậy.
Rõ ràng chỉ là một tấm hình truyện tranh đen trắng nhưng Edogawa Conan lại bị dọa sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ròng ròng.
Gin!
Edogawa Conan nhanh chóng xem nội dung bên dưới.
….
Kurosawa Nyusa đứng trước tủ rượu, ngón tay lướt qua từng dãy rượu xịn, cuối cùng chọn được một chai Whisky mật đào màu hổ phách.
Một tay cầm ly rượu, tay kia cầm chai Whisky, cuộc sống thoải mái cũng chỉ như vậy thôi.
Khi đi ngang qua phòng khách, thấy con robot hút bụi đang quét dọn, Kurosawa Nyusa tự nhiên muốn nghịch chút.
Cô lấy điện thoại ra, thiết lập lại lộ trình quét dọn của con robot hút bụi, tiếp theo đặt ly rượu và bình Whisky lên con robot hút bụi, sau đó chạy đến ghế sofa ngồi xuống đợi robot hút bụi chạy đến giao hàng tận nhà.
Kurosawa Nyusa vừa mới ngồi xuống, robot hút bụi bắt đầu hoạt động như đã thiết lập.
Lúc này, tiên sinh Kurosawa đội mũ dạ đen, tóc trắng, mặc đồ đen, cuốn theo cả người gió lạnh trở về nhà.
Hắn đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên đυ.ng phải con robot hút bụi đang vất vả đi giao hàng.
Rượu Whisky bị hất đổ, vỡ tan tành khắp sàn nhà, chất lỏng màu hổ phách làm ướt đôi dép đi trong nhà của Kurosawa Jin.
"Kurosawa Nyusa." Tiên sinh Kurosawa nghiến răng nghiến lợi.
"Là robot hút bụi nhất quyết muốn đưa đến cho em, không liên quan gì đến em hết." Kurosawa Nyusa vừa mở miệng đã đổ tội rồi.
Người đàn ông cúi xuống, nhặt cái ly vẫn còn nguyên vẹn lên, ngón tay thon dài cầm chân ly vê qua vê lại, miệng ly chĩa thẳng vào Kurosawa Nyusa, đôi mắt xanh sâu thẳm u ám.
Kurosawa Nyusa lập tức im miệng, sợ hãi rụt cổ lại: "Em sai rồi, anh cứ coi như là em đã uống hết rồi đi."
Trong mắt Kurosawa Nyusa, trong tay người đàn ông đang cầm là súng, ánh mắt lạnh lùng như một sát thủ.
“Em vẫn là trẻ con à?” Người đàn ông hừ lạnh, chỉ vào những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn nhà nói: “Dọn sạch đi.”
"Ò!" Kurosawa Nyusa vô cùng đáng thương đáp lại, chậm chạp như rùa di chuyển đến bên chân người đàn ông, dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh.
Trong lúc dọn dẹp, cô còn lén nhìn sắc mặt của người đàn ông, và kết quả là, ngón tay cô bị mảnh thủy tinh cắt đứt.
"Jin!" Kurosawa Nyusa hét toáng lên.
"Sao?" Kurosawa Jin lạnh mặt hỏi.
Ai cũng vậy thôi, vừa về đến nhà đã bị cô vợ không bớt lo làm ầm ĩ như vậy, cũng đều sẽ tức giận thôi.
"Em có thể sẽ chết vì mất máu quá nhiều, sau này anh sẽ không có vợ nữa." Kurosawa Nyusa ngồi xổm trên mặt đất, giơ ngón tay bị đứt lên, vô cùng đáng thương nhìn tiên sinh Kurosawa.
Kurosawa Jin: "Ừm!"
"A!" Không có nhận được sự an ủi như mong muốn, Kurosawa Nyusa nằm lăn xuống đất, đồng thời còn không quên đá con robot hút bụi ra xa chút.
Kurosawa Jin da mặt co giật, cuối cùng hắn thở dài một hơi, cởϊ áσ khoác đen ném lên ghế sofa, sau đó duỗi tay bế người đang nằm trên mặt đất lên.
Là kiểu bế trẻ con, hai tay đặt dưới mông.
Phu nhân Kurosawa thuận cột bò lên, ôm cổ tiên sinh Kurosawa mỉm cười ngọt ngào.
"Lần này tiên sinh Kurosawa đi vắng lâu như vậy, có nhớ phu nhân Kurosawa không? Về nhà nhìn thấy phu nhân Kurosawa có phải đặc biệt muốn ôm ấp hôn hít cô ấy đúng không?" Kurosawa Nyusa mở to mắt, ra vẻ đáng yêu hỏi.
"Không." Tiên sinh Kurosawa chó má, không hiểu lãng mạn gì hết.
"Ò!" Phu nhân Kurosawa thất vọng nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của tiên sinh Kurosawa.
"Xuy." Tiên sinh Kurosawa cười nhạo một tiếng, không tình nguyện cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của phu nhân Kurosawa.
….
Bức tranh cuối cùng là cảnh hai người hôn nhau. Người đàn ông cao lớn ôm lấy người phụ nữ nhỏ xinh, cứ như thể muốn đem cơ thể cô dung nhập vào cơ thể mình vậy.
Tâm trí của Edogawa Conan trở nên trống rỗng.
Này hẳn là, không, là tuyệt đối mới đúng, tuyệt đối không thể là Gin được.
Nếu là Gin thật, thì thứ hắn cầm sẽ không phải là ly rượu mà phải là một khẩu súng thật mới đúng.
Tuy nhiên, người trong tranh thực sự rất giống Gin.
Mũ dạ đen, áo khoác đen và mái tóc dài màu trắng đặc trưng,
trên đời này có lẽ sẽ không tìm được người thứ hai giống như vậy.
Sao thế nhỉ?
Chẳng nhẽ phu nhân Kurosawa chỉ đơn giản là vẽ chồng mình thành một người đàn ông tóc dài mặc đồ đen mà thôi, nhưng lại vô tình "đυ.ng hàng" với Gin sao?
Hay là người trong truyện này vốn dĩ chính là Gin?
“A!” Đầu của Edogawa Conan sắp nổ tung luôn rồi.