Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa bệnh viện, Morofushi Hiromitsu có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.
Trời xanh, mây trắng, gió núi thổi... những khung cảnh mà trước đây chưa từng để ý đến, lại đẹp đến mức khiến Morofushi Hiromitsu muốn khóc.
Anh ấy, cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ánh mắt của Morofushi Hiromitsu dừng lại ở trên người Kurosawa Nyusa đang đứng trước mặt.
Người phụ nữ này, rốt cuộc là địch hay là bạn?
Mặc kệ trong lòng nghĩ gì, Morofushi Hiromitsu cũng không để lộ ra ngoài một chút nào cả, anh ấy đi theo sát đằng sau Kurosawa Nyusa, ngồi vào ghế phụ của chiếc Beetle màu đỏ.
Mãi cho đến lúc này, sau khi lên xe Kurosawa Nyusa mới tháo khẩu trang ra, lúc này Morofushi Hiromitsu mới nhìn thấy rõ dung mạo của cô.
Không ngờ lại trẻ như vậy, giống như một sinh viên đại học chưa ra khỏi trường, trong sáng thuần tuý.
Tuy nhiên, Morofushi Hiromitsu sẽ không thả lỏng cảnh giác chỉ vì vẻ ngoài của cô, anh ấy để ý thấy, cô vừa mới lên xe đã cầm lấy điện thoại di động, hình như là đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Là đang báo cáo tình hình với cấp trên sao?
Kurosawa Nyusa nhìn giao diện điện thoại không có phản hồi, bĩu môi, để điện thoại vào cốp nhỏ, khởi động xe.
Chiếc xe vững vàng rời khỏi khu rừng, lao ra đường cao tốc.
Ánh mắt của Morofushi Hiromitsu mấy lần liếc qua chiếc điện thoại di động ngay trong tầm với của mình, nhưng anh ấy vẫn kiềm chế suy nghĩ của mình lại.
Người phụ nữ mặc đồ đen này đặt điện thoại của mình ở nơi anh ấy có thể dễ dàng lấy được, có lẽ là để thử anh ấy. Danh tính của đối phương còn chưa rõ, cho nên không thể không đề phòng.
“Gâu gâu gâu...” Tiếng sủa mạnh mẽ của loại chó lớn, phá vỡ không gian yên tĩnh.
Kurosawa Nyusa hai mắt sáng lên, nhanh chóng đỗ xe ở khu dịch vụ gần đó rồi vui vẻ cầm điện thoại lên xem.
[Nhìn thấy người rồi à?]
Một câu năm từ đơn giản, lại khiến Kurosawa Nyusa cười tươi như hoa.
Kurosawa Jin thế mà lại nói cho cô biết một bí mật quan trọng như vậy, lại còn giao Morofushi Hiromitsu cho cô, đây là có bao nhiêu tin tưởng cô nha!
Kurosawa Nyusa nhanh chóng trả lời: [Ừm, thấy rồi. Là một người đàn ông tóc nâu mắt xanh đúng không?]
Bên kia trả lời rất nhanh: [Scotch là nằm vùng do công an Nhật Bản gài vào tổ chức, hiện tại đã là một người chết không có danh tính, em có thể lợi dụng hắn ta.]
Nhìn thấy Kurosawa Jin không chút che giấu nói cho cô biết thân phận của Morofushi Hiromitsu, Kurosawa Nyusa hai mắt đột nhiên đỏ lên: [Sao lại giao cho em?]
[Nhốt tiếp phí tiền, còn không có tác dụng gì cả. Nếu em có khả năng thì hãy tận dụng cho tốt, phát huy giá trị cuối cùng của hắn ta.]
Kurosawa Nyusa: "..." Đây là kiểu nói chuyện gì của vai ác vậy.
Nhưng khi nghĩ đến việc tiên sinh Kurosawa nói những lời này với vẻ mặt khinh thường, cô lại muốn bật cười.
Thật là đáng yêu quá mà!
Kurosawa Nyusa hỏi: [Sao anh lại bí mật giam giữ công an nằm vùng? Nếu tổ chức phát hiện ra, anh sẽ chết đấy.]
Gin nhìn câu hỏi trên điện thoại, rơi vào im lặng.
Tại sao lại giữ Scotch lại?
Có lẽ là vì không muốn mắc nợ cô.
[Em cứu tôi một mạng, tôi cứu em một mạng, từ giờ trở đi chúng ta không ai nợ ai.] Gin trả lời như vậy.
Kurosawa Nyusa ngơ ngác nhìn tin nhắn trả lời của tiên sinh Kurosawa: [Gì?]
Kurosawa Jin cứu mạng cô khi nào vậy? Người được cứu là Morofushi Hiromitsu, chứ đâu phải Kurosawa Nyusa cô đâu.
[Scotch là một công an hiền lành, em phải lợi dụng tốt điểm này, sau khi tôi chết, hắn ta sẽ là ô dù tốt nhất của em.]
Khi Kurosawa Nyusa nhìn thấy tin nhắn trả lời trên, đã ngây ngẩn cả người.
Kết hôn sáu năm rồi, vẫn luôn cẩn thận che giấu sự tồn tại của cô. Ngoài miệng thì nói không muốn bị tổ chức phát hiện, nhưng Kurosawa Nyusa biết rõ, cho dù bị phát hiện thì người chết cũng sẽ là cô, Gin nhiều nhất cũng chỉ là bị nghi ngờ, nhưng với năng lực của mình hắn sẽ lại được trọng dụng sớm thôi.
Khi ở thôn Sankyo, khi biết cô có liên quan đến chuyện của Yamamura Sekinin, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là giao cô cho tổ chức, mà là lên kế hoạch bảo toàn tính mạng của cô, còn giải quyết tốt hậu quả cho cô nữa.
Còn về Yamamura Sachiko…
Đêm đó, nửa đêm Kurosawa Jin gọi hỏi cô, có biết gì về "Dã thú màu đỏ" không, cô đã kể cho Kurosawa Jin mọi thứ, ngoại trừ việc mình có dị năng.
Trong kế hoạch lúc ấy của Kurosawa Jin, Yamamura Sachiko vẫn còn sống, nên phải gϊếŧ chết.
"Không được, em đã lấy tiền." Kurosawa Nyusa hoàn toàn nhúng tay vào chuyện của nhà Yamamura, tự nhiên biết được Yamamura Sachiko là nạn nhân vô tội, làm sao có thể bằng lòng nhìn cô ấy chết như vậy được.
"Kurosawa Nyusa, loại chuyện này không thể tuỳ theo ý em được." Kurosawa Jin lạnh lùng trả lời.
Kurosawa Nyusa rầu rĩ hỏi: "Thật sự không được sao? Cô ấy có sống thì cũng sẽ không cản trở gì mấy người các anh cả."
"Nhưng nếu cô ta còn sống. Những người làm nhiệm vụ lần này, và cả em nữa, đều có thể sẽ gặp nguy hiểm." Kurosawa Jin thái độ kiên quyết.
"Vậy thì để cô ấy chết đi, chết trước mặt người của tổ chức, chết dưới súng của anh." Kurosawa Nyusa chậm rãi nói ra kế hoạch của mình: "Em có thể thôi miên Vermouth, khiến cô ta bị ảo giác. Chỉ cần anh đồng ý phối hợp với em, làm giả viên đạn."
….
Tuy rằng là do cô càn quấy náo loạn, nhưng Kurosawa Jin cũng đã thực sự từ bỏ nguyên tắc thường ngày của mình là "thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót", tha cho Yamamura Sachiko một mạng.
Nhưng vào giờ khắc này, thực tế lại một lần nữa nói cho Kurosawa Nyusa biết, người đàn ông không coi trọng cuộc hôn nhân của họ nhất kia, đã lên kế hoạch cho cô từ bốn năm trước rồi.
Trong truyện gốc, rõ ràng là một người rất ghét mấy kẻ nằm vùng...
Kurosawa Nyusa cảm thấy cay mũi, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
Morofushi Hiromitsu là cảnh sát công an, nếu có được sự bảo vệ của anh ấy, hơn nữa phu nhân Kurosawa chỉ là một người vô tội bị Gin cải trang thành Kurosawa Jin lừa gạt, như vậy thì kết quả cuối cùng chắc là sẽ không quá tệ.
Đó là lý do tại sao Gin nói: “Em cứu tôi một mạng, tôi cứu em một mạng.", lại còn nói “Chúng ta không ai nợ ai.”.
Jin!
Nước mắt hoàn toàn rơi xuống, tí tách rơi xuống màn hình điện thoại.
Kurosawa Nyusa sụt sịt, hai mắt đẫm lệ gõ chữ trả lời tin nhắn.
[À! Là vậy sao, vậy thì chuyện này quả thực là đã thanh toán xong. Vậy việc anh ngủ với em thì tính sao đây? Chúng ta quy đổi thành tiền sao? Với lại anh đã chiếm lợi từ chỗ em bao nhiêu rồi, anh đã từng đếm chưa? Nếu biết trước có thể quy đổi thành tiền thì em đã ghi nhớ kỹ càng rồi, chán thật.]
Khi Gin nhìn thấy tin nhắn mới gửi đến, hắn đã suýt chút nữa tức giận đến huyết áp tăng cao.
[Số tiền em đã tiêu còn chưa đủ sao? ] Gin giận dỗi.
Kurosawa Nyusa vừa lau nước mắt vừa nhắn tin trả lời: [Số tiền em tiêu cho anh chỉ nhiều chứ không ít đâu. Anh muốn tính sổ với em không?]
Gin: "..."
Gin đang tức đến bốc khói đầu, cố tình vào lúc này Vodka lại không hiểu chuyện gọi hắn: "Đại ca, người ra rồi."
Gin tức giận nói: "Ra rồi thì đuổi theo đi! Mày không biết động não à?"
Tên to con Vodka rụt rụt cổ, không biết đại ca bị làm sao vậy, hay là có kẻ trong tổ chức lại không quen nhìn đại ca, bới lông tìm vết, mách lẻo với cấp trên.
Nghĩ đến sự khó khăn của đại ca, Vodka vô cùng hài lòng với công việc lái xe này, lái chiếc xe yêu quý của Gin đuổi theo nhiệm vụ mục tiêu.
[Ah! Có vẻ như em muốn tính toán rõ ràng với tôi, được rồi, chờ đấy.] Gin tức giận tắt điện thoại ra, tập trung tinh thần về với công việc.
Còn người phụ nữ tên Kurosawa Nyusa kia, muốn tính toán với hắn sao, được thôi! Chờ hắn rảnh rỗi, hắn sẽ cầm Beretta của mình về rồi tính toán sạch sẽ với cô.
Kurosawa Nyusa nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng trên điện thoại, cảm động đến không cầm được nước mắt.
Tiên sinh Kurosawa, vẫn là chó má như vậy! Nói một câu dễ nghe cũng không được sao!
Rõ ràng là cô dễ dỗ như vậy mà.
Kurosawa Nyusa lau sạch nước mắt, đôi mắt đỏ rực như con thỏ, cô quay đầu nhiệt liệt nhìn Morofushi Hiromitsu đang ngồi ở ghế phụ, càng xem càng thấy thuận mắt.
Ánh mắt của Kurosawa Nyusa quá mức nhiệt liệt, Morofushi Hiromitsu bị cô nhìn đến cứng đờ hết cả người: "Cô gì ơi..."
"Xin hãy gọi tôi là phu nhân Kurosawa." Kurosawa Nyusa cứng rắn ngắt lời anh ấy.
Morofushi Hiromitsu dễ tính mỉm cười, nghe lời sửa lại cách gọi: "Phu nhân Kurosawa, tại sao lại nhìn chằm chằm vào tôi vậy? Trên mặt tôi dính cái gì sao?"
“Anh thật là đẹp trai." Đôi mắt to sáng lấp lánh của Kurosawa Nyusa tràn đầy thưởng thức.
Vẻ mặt ôn hoà của Morofushi Hiromitsu suýt chút nữa đã không giữ được, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.
"Từ nay về sau tôi chắc chắn sẽ trân trọng anh." Kurosawa Nyusa hứa hẹn.
Tính ra, Morofushi Hiromitsu còn không phải là món quà kỷ niệm tròn 6 năm ngày cưới mà tiên sinh Kurosawa tặng cho cô sao.
Nhất định là vậy rồi, tặng trước.
Cô quyết định, từ nay trở đi Morofushi Hiromitsu sẽ là bảo bối quan trọng của cô giống như chiếc xe Beetle màu đỏ vậy, cô nhất định sẽ quý trọng.
Vẻ mặt của Morofushi Hiromitsu hoàn toàn rạn nứt vì lời nói của Kurosawa Nyusa: "Phu nhân Kurosawa, hãy ăn nói cẩn thận."
Từ nay về sau tôi nhất định sẽ trân trọng anh là cái quái gì vậy, trân trọng cái gì? Một người đàn ông trưởng thành như anh ấy, một người phụ nữ đã có gia đình phải quý trọng kiểu gì chứ?
Câu này quá dễ khiến người ta hiểu sai.
Kurosawa Nyusa nghĩ đó là: Tiên sinh Kurosawa chắc chắn là rất yêu mình.
Nghĩ đến Kurosawa Jin, Kurosawa Nyusa lại không kìm được nước mắt: "Biết thế vừa rồi mình đã không hung dữ với anh ấy như vậy rồi. Hu hu! Tiên sinh Kurosawa chắc là đau lòng lắm, có lẽ còn đã khóc ngất trong wc mà không dám nói ra ấy chứ."
Kurosawa Nyusa cứ nghĩ đến việc tiên sinh Kurosawa háo hức tặng quà kỷ niệm tròn sáu năm cho cô, nhưng cô lại không hiểu chuyện làm tiên sinh Kurosawa đau lòng, là lại muốn khóc.
Có phải là ngày đầu tiên biết tiên sinh Kurosawa chó đâu, hắn miệng không đúng lòng thì cứ kệ đi, có gì to tát đâu.
Nhà ai mà không có người cứng miệng dễ thương chứ?
Nhìn thấy Kurosawa Nyusa thật sự khóc quá đau lòng, Morofushi Hiromitsu ngập ngừng gọi: "Phu nhân Kurosawa?"
Kurosawa Nyusa đột nhiên nhìn Morofushi Hiromitsu, trong đầu hiện lên vô số kế hoạch.
Cô muốn xử lý tên ông chủ chó chết đó của Kurosawa Jin, hoàn toàn biến Gin thành Kurosawa Jin.
Bước đầu tiên là tận dụng đồ ăn hại!
Kurosawa Nyusa nhanh chóng lau sạch nước mắt, lấy ra một cái khẩu trang đen mới toanh đưa cho Morofushi Hiromitsu, dặn dò nói: "Hiện tại anh chính là người đã chết rồi, không có hộ khẩu, giấu mình kỹ cho tôi, đừng có mà gây rắc rối."
Dừng một chút, Kurosawa Nyusa lại uy hϊếp: "Nếu anh không giấu kỹ, gây phiền toái cho tôi, tôi sẽ tìm tới Furuya Rei."
Quà kỷ niệm tròn sáu năm không thể đυ.ng vào, vậy thì đυ.ng vào trúc mã của món quà là được.
Kurosawa Nyusa ý nghĩ rất rõ ràng.
Morofushi Hiromitsu nghe thấy cái tên "Furuya Rei" này, đồng tử đột nhiên co lại, anh ấy bắt đầu hoài nghi, liệu việc mình được cứu có phải là do trúc mã và cảnh sát công an hợp tác bí mật cứu giúp hay không.
Nếu Zero là người ra tay, thì việc anh ấy vẫn còn sống thực sự có thể sẽ tạo thành uy hϊếp cho hoạt động nằm vùng của Zero, nên cần phải giấu kín là phải.
Nhưng việc này lại rất khó để giải thích, tại sao lại phải giam cầm anh ấy bốn năm chứ.
Ít nhất, Zero chắc chắn không phải là loại người sẽ vì hoạt động nằm vùng mà nhốt anh ấy ở nơi chật hẹp đó suốt bốn năm trời mà không có lời nào cả.
Nhưng nếu không phải, thì làm sao phu nhân Kurosawa lại biết đến "Furuya Rei" chứ?
Thông tin quá ít, Morofushi Hiromitsu chỉ có thể kìm nén tâm tình bức thiết của mình lại, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu vô tội: "Phu nhân Kurosawa, cậu Furuya đó là bạn của cô à?"
"Đừng lo lắng, anh sẽ sớm gặp lại anh ấy thôi." Trong lòng chỉ nghĩ về tiên sinh Kurosawa, Kurosawa Nyusa không muốn giải thích nhiều với Morofushi Hiromitsu.