Kurosawa Nyusa nằm trên giường, trong lúc mơ màng cảm thấy trên mặt mình dính cái gì đó, lột xuống xem thì mới biết đó là một tờ giấy nhớ.
Sao lại dán giấy nhớ lên mặt chứ?
Kurosawa Nyusa ngơ ngác suy nghĩ một lúc, chợt nhớ ra, rạng sáng hôm nay tiên sinh Kurosawa đã rời đi rồi.
Thương vừa mới khỏi đã bắt người ta làm việc rồi, ông chủ chó má gì vậy chứ?
Kurosawa Nyusa thở phì phì ngồi dậy, vừa xoa cái eo đau nhức vừa đọc nội dung trên tờ giấy nhớ.
Đó là một cái địa chỉ, khá là hẻo lánh, hình như là ở tỉnh Nagano.
Ý gì đây? Muốn cô tới đó à?
Dù sao ở nhà một mình cũng chán nên Kurosawa Nyusa quyết định đi xem thử.
Ăn sáng xong, Kurosawa Nyusa làm theo những gì được viết trên tờ giấy nhớ, đến phòng làm việc lấy biển số có ghi số 26 rồi đi đến tỉnh Nagano.
Vừa đi vừa dạo chơi, chờ đến khi Kurosawa Nyusa đến địa chỉ ghi trên tờ giấy nhớ, đã là ba ngày sau rồi.
Trong núi sâu, Kurosawa Nyusa một cây đen, đeo kính râm và khẩu trang, đầy đủ võ trang đứng trước một bệnh viện đổ nát.
Một lần nữa đối chiếu tên trên bảng hiệu phòng khám với nội dung trên giấy nhớ, Kurosawa Nyusa xác nhận chính mình đã tìm đúng nơi.
Cho nên, tiên sinh Kurosawa muốn cô đến một bệnh viện đổ nát ở vùng núi hẻo lánh như vậy để làm cái gì nhỉ?
"Chào cô, xin hỏi có việc gì sao?" Có lẽ là vì Kurosawa Nyusa đã đứng ở trước cửa quá lâu, một y tá lớn tuổi từ trong bệnh viện bước ra hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của y tá, Kurosawa Nyusa nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cô đến đây để làm gì nhỉ?
"Đây là bệnh viện tâm thần, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất cô nên rời đi đi." Y tá khuyên nhủ nhưng lời nói rất cứng rắn.
Bệnh viện tâm thần?
Vậy là tiên sinh Kurosawa muốn cô đến đây để tiến tu sao? Rốt cuộc thì hiện tại cô cũng là một bác sĩ tâm lý có giấy chứng nhận rồi.
Hay là, tiên sinh Kurosawa lo lắng vợ mình ở bên ngoài chạy lung tung, lại dính líu đến tổ chức tội phạm nào đó khác, cho nên muốn tìm một công việc đứng đắn cho vợ làm?
Số 26, chẳng lẽ đây là số thứ tự để phỏng vấn sao?
Nghĩ đến khả năng này, Kurosawa Nyusa có hơi đắc ý, lấy bảng số ra, đưa cho y tá.
Y tá nhìn thấy bảng số, Kurosawa Nyusa còn chưa kịp nói gì, thái độ của cô ấy đã thay đổi 180 độ: "Hóa ra là người nhà của bệnh nhân số 26. Xin hãy đi theo tôi."
Y tá dẫn Kurosawa Nyusa vào bệnh viện.
Kurosawa Nyusa đẩy chiếc kính râm to lên, vẻ mặt ngây ngốc đi theo y tá vào bệnh viện.
Người nhà bệnh nhân? Người nhà của ai?
Bệnh viện rất sạch sẽ nhưng vẫn không che giấu được sự hoang tàn do thời gian ăn mòn, trong góc tường còn có thể nhìn thấy lớp gạch thô sau lớp sơn bị tróc.
Ở lối vào có một cuốn sổ đăng ký, y tá cũng không yêu cầu Kurosawa Nyusa phải đăng ký, mà đưa cô đi thẳng vào bệnh viện, đến văn phòng của viện trưởng.
Viện trưởng là một ông già hơn năm mươi tuổi, ông nhẹ nhàng lịch sự chào hỏi Kurosawa Nyusa.
"Đây là người nhà của bệnh nhân số 26." Y tá nhỏ giọng giải thích.
Nghe vậy, viện trưởng thở dài nói với Kurosawa Nyusa: "Tình trạng của bệnh nhân số 26 không quá ổn định, lại còn có khuynh hướng bạo lực. Người nhà có chắc là muốn gặp anh ấy không?"
Kurosawa Nyusa lúc này càng ngơ ngác hơn, may mà khẩu trang và kính râm đủ lớn, nên không ai có thể nhìn thấy sự vô tri của cô.
Thấy Kurosawa Nyusa không trả lời, viện trưởng mỉm cười nói: "Cô là đến thay bạn mình à? Chỉ cần lấy bảng số ra là được."
Kurosawa Nyusa: "..."
Lòng vòng lâu như vậy, hóa ra tất cả đều là vô nghĩa sao?
Kurosawa Nyusa đặt bảng số lên bàn, viện trưởng cầm bảng số lên kiểm tra, sau khi xác nhận là bảng số thật, ông cười ha hả trả bảng số lại cho Kurosawa Nyusa, bảo cô đi theo mình.
Kurosawa Nyusa không biết gì hết, chỉ có thể đi theo viện trưởng.
Không phải là cô dễ dãi, mà là cô tin tưởng tiên sinh Kurosawa.
Bên cạnh văn phòng của viện trưởng là một phòng hồ sơ, đi xuyên qua phòng hồ sơ tiến vào bên trong, có một thang máy ẩn sau những kệ sách để kín hồ sơ.
Nhìn viện trưởng nhấn cái nút giấu trên kệ sách, sau đó kệ sách di chuyển sang một bên, để lộ ra thang máy ở phía sau, Kurosawa Nyusa khoé miệng hơi nhếch.
Phối trí tiêu biểu của kẻ xấu này là sao đây?
Vào giờ khắc này, Kurosawa Nyusa đã không còn tin tưởng vào tiên sinh Kurosawa được nữa.
Có nên thôi miên hai người này trước không nhỉ?
Thời gian không cho Kurosawa Nyusa có cơ hội để suy nghĩ kỹ, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, cô chỉ có thể đi theo viện trưởng tiến vào thang máy.
Còn y tá thì ở ngoài thang máy đứng trông.
Kurosawa Nyusa để ý tới, phím bấm trong thang máy ngoài nút đóng mở cửa ra thì chỉ có tầng một, tầng B1 và tầng B2.
Thang máy dừng lại ở tầng B2.
Bên ngoài thang máy là một hành lang dài, so với tòa nhà đổ nát và bụi bặm bên trên thì tòa nhà phía dưới ra là xa hoa sang trọng nội thất đầy đủ, trên tường còn lát đá cẩm thạch.
Bố cục tầng B2 rất là đơn giản, dọc theo hai bên hành lang dài là những cánh cửa ra vào, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối, Kurosawa Nyusa đếm một chút, tổng cộng có chín cánh cửa.
Viện trưởng dẫn Kurosawa Nyusa đi thẳng đến phòng số 6.
"Bệnh nhân ở bên trong." Viện trưởng làm một động tác xin mời.
Kurosawa Nyusa ngay lập tức hiểu được, ý nghĩa thực sự của con số 26 là phòng số 6 tầng B2.
Toàn bộ tầng B2 chỉ có chín căn phòng.
Trên cửa có một khe lõm, hình dáng giống hệt bảng số.
Kurosawa Nyusa thử để bảng số lên, ổ khóa điện tử trên cửa tự động mở ra.
Kurosawa Nyusa bước qua cánh cửa.
Không gian bên trong cánh cửa không lớn, giống như một căn hộ studio bình thường, một người đàn ông tóc nâu đang ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt chơi đàn bass, vẻ mặt bình tĩnh có chút ôn hòa.
Mà tất cả những thứ này, đều là Kurosawa Nyusa nhìn thấy qua tấm kính.
Đúng vậy, là kính.
Tấm kính giống như bức tường, ngăn cách người đàn ông và căn hộ studio của anh ấy ở một bên, Kurosawa Nyusa hoàn toàn có thể ngồi trên ghế sofa bên này, vừa uống cà phê vừa nhìn xem.
Người đàn ông tóc nâu, thật sự giống như một con cá trong bể thủy tinh.
Đột nhiên, người đàn ông tóc nâu nhìn sang, đôi mắt sắc bén như là có thể xuyên thấu tấm kính.
Người đàn ông đặt cây bass xuống và bước tới, cách tấm kính đối diện với Kurosawa Nyusa.
Ngay khi Kurosawa Nyusa cho rằng đối phương sẽ nói gì đó với cô, người đàn ông lại quay người bỏ đi.
Anh ấy quay lại ghế sofa và tiếp tục chơi bass, cứ như thể không nhìn thấy Kurosawa Nyusa vậy.
Hoặc là nói, anh ấy vốn dĩ không thể nhìn thấy Kurosawa Nyusa.
Tấm kính ngăn cách hai người là kính một chiều. Kurosawa Nyusa có thể nhìn thấy người đàn ông, nhưng người đàn ông lại không thể nhìn thấy Kurosawa Nyusa.
Người này là ai? Tại sao Kurosawa Jin lại muốn cô đến gặp người này?
Luôn có cảm giác hơi quen mắt.
Kurosawa Nyusa rời khỏi phòng, quả nhiên viện trưởng vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài.
Kurosawa Nyusa trực tiếp hỏi: "Bên trong là ai?"
"Tên đăng ký là Scotch." Viện trưởng cười tủm tỉm nói.
Đồng tử của Kurosawa Nyusa đột nhiên co lại, cô lập tức biết được người bên trong là ai.
Trong Conan, chỉ có một người đàn ông biết chơi bass được gọi là Scotch, đó là… Morofushi Hiromitsu.
Người đàn ông lẽ ra đã chết từ bốn năm trước.
Anh ấy không phải đã tự sát chết rồi sao? Sao lại còn sống, lại còn bị Gin giấu ở chỗ này nữa chứ?
Trong đầu Kurosawa Nyusa nổi lên gió bão động trời, mãi không thể bình ổn được.
"Ba ngày trước, số dư đã thanh toán xong, cô có thể lựa chọn đưa người này đi. Cũng có thể tiếp tục gia hạn hợp đồng, chúng tôi sẽ tiếp tục thay cô chăm sóc bệnh nhân thật tốt." Viện trưởng đầu tóc hoa râm tươi cười dịu dàng, giống như một người ông hàng xóm.
Kurosawa Nyusa để ý tới lời nói "Có thể lựa chọn đưa người này đi." của ông, liền hỏi: "Nếu tôi muốn đưa người đi thì cần phải làm những thủ tục gì?"
Viện trưởng cười ha hả nói: "Cô đây thật thích nói đùa, tiền bạc đã thanh toán xong, còn phải làm thủ tục gì nữa chứ."
Kurosawa Nyusa lập tức đã hiểu.
Đây là một bệnh viện giả lấy tiền làm việc, có lẽ mấy phòng khác cũng là “bệnh nhân” được người khác gửi nhờ ở đây.
"Hôm nay tôi sẽ đưa người đi." Kurosawa Nyusa nói.
Viện trưởng chân thành chúc mừng: "Chúc mừng đã được xuất viện."
Kurosawa Nyusa quay trở lại phòng số 6. Lần này cô không dừng lại nữa, cô dùng bảng số mở cánh cửa kính thứ hai ra, bước vào căn phòng phía sau tấm kính.
Giao nhu yếu phẩm hàng ngày và kiểm tra sức khỏe, mọi việc đều được thực hiện đúng thời hạn và đúng số lượng, cửa đột ngột mở ra khiến Morofushi Hiromitsu hơi ngạc nhiên.
Anh ấy nhìn về phía người phụ nữ đang đẩy cửa bước vào, che kín mặt, mặc váy đen, ngoài này đó ra thì không có gì đặc biệt cả.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong bốn năm qua anh ấy nhìn thấy một người không phải là bác sĩ hay y tá, mà lại còn là mặc đồ đen.
Màu đen…
Xem ra cô gái này này chính là người lúc nãy nhìn lén sau tấm kính, chỉ là không biết, người này là bạn hay địch mà thôi.
Thấy Kurosawa Nyusa chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, Morofushi Hiromitsu ôn hòa mỉm cười, chủ động chào hỏi: "Chào buổi chiều."
Kurosawa Nyusa tháo kính râm trên mặt ra, để lộ ra đôi mắt dị đồng xinh đẹp.
Morofushi Hiromitsu đối diện với một đôi mắt xinh đẹp đến kỳ dị như vậy, trong lúc nhất thời có hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại không có chút thay đổi nào cả.
"Đi theo tôi." Kurosawa Nyusa nói.
Cuối cùng Morofushi Hiromitsu cũng không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Cô muốn đưa tôi rời khỏi nơi này? Là cô đưa tôi tới đây sao?"
Chẳng lẽ cô là người đã cứu mạng anh ấy và cũng là người đã giam anh ấy ở đây bốn năm sao?
"Có cần thu dọn gì không?" Kurosawa Nyusa hỏi.
Đến bây giờ Morofushi Hiromitsu mới thực sự tin tưởng, người phụ nữ mặc đồ đen trước mặt này thực sự muốn mang anh ấy rời đi.
Anh ấy nhìn quanh căn phòng nơi mình đã sống bốn năm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cây đàn bass.
Cuối cùng, Morofushi Hiromitsu chỉ mang theo cây đàn bass cũ đã làm bạn với anh ấy trong lúc anh ấy cảm thấy bất lực.
Trên hành lang trắng xóa, lần đầu tiên sau bốn năm Morofushi Hiromitsu bước ra khỏi phòng, ở ngoài phòng nhìn thấy viện trưởng già.
Viện trưởng cười tủm tỉm chào Morofushi Hiromitsu: “Chúc mừng cậu được xuất viện.”
Morofushi Hiromitsu: "..."
Bốn năm trước, anh ấy đã bóp cò với quyết tâm phải chết. Cứ tưởng rằng chính mình sẽ phải chết trong sự tiếc nuối, nhưng lại tỉnh dậy ở trong bệnh viện.
Các bác sĩ và y tá đã chăm sóc anh ấy rất tốt, họ không dùng bất kỳ loại thuốc lạ nào hay tra tấn bức cung cả, mà thay vào đó họ lại giúp anh ấy điều trị cơ thể. Morofushi Hiromitsu suýt chút nữa đã tưởng rằng mình là được đồng nghiệp công an cứu.
Thật sự là suýt chút nữa.
Rất nhanh anh ấy đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
Toàn bộ phòng bệnh không có một cái cửa sổ nào cả, bác sĩ và y tá không nói về bất cứ điều gì khác ngoài bệnh tình của anh ấy.
Chờ đến khi anh ấy có thể miễn cưỡng xuống giường, cuối cùng mới phát hiện ra sự thật của “phòng bệnh” này.
Căn hộ stidio có bố cục một phòng, một sảnh, một vệ, không có một cái cửa sổ nào cả, quanh năm đều dựa vào đèn để chiếu sáng.
Nó giống như một cái nhà giam hơn là một căn phòng.
Anh ấy không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng không có ai trò chuyện với anh ấy cả, nguồn thông tin duy nhất mà anh ấy có được là những tờ báo cũ, anh ấy đã phải cố gắng hết sức mới làm bệnh viện đồng ý mỗi tuần cho anh ấy một tờ.
Morofushi Hiromitsu đã trải qua bốn năm không nhìn thấy ánh nắng mặt trời như vậy.
Cuối cùng thì hôm nay cũng được "xuất viện".
Nhưng đối với lời chúc mừng của viện trưởng, anh ấy không thể vui nổi.
Nếu bốn năm trước nói với anh ấy những lời này thì anh ấy sẽ rất vui, nhưng bây giờ thì... Anh thậm chí còn không biết người phụ nữ trước mặt muốn đưa mình rời đi này là ai.