Amuro Tooru bước ra khỏi tủ: "Đừng gõ nữa, những người khác sắp bị em đánh thức rồi đấy."
“Anh Amuro, dưới đó có gì thế?” Edogawa Conan nóng lòng muốn thử.
"Là mấy thứ đồ cũ của Kato Yoshiko." Amuro Tooru nói: "Em ồn ào quá khiến anh không thể xem kỹ được, giờ chúng ta cùng đi xem đi."
Đây là biến tướng tạo cơ hội cho Edogawa Conan, Edogawa Conan hiểu ý của Amuro Tooru, lập tức vui vẻ đi theo Amuro Tooru vào mật thất.
……
“Leng keng… Leng keng…” Một tiếng kêu ầm ĩ vang lên trong căn phòng tối.
Kurosawa Nyusa đang ngủ say, đột nhiên bị đánh thức, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Híp một bên mắt cầm lấy điện thoại ấn nghe, không thèm nhìn là ai gọi lập tức áp vào tai, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai đấy?”
“Em biết những gì về dã thú màu đỏ?” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ điện thoại.
Tuy là một câu hỏi nhưng nó càng giống một câu trần thuật hơn.
"Thú gì? Chi thú? Bánh rán mè đen (芝麻团: chi ma đoàn)? Không có bánh rán mè đỏ(红芝麻团: Hồng chi ma đoàn). Ừm... Bánh trôi mè đen ăn rất ngon, hì hì hì!"
Giọng mũi mềm mại, ngây thơ ngốc nghếch, nội dung nói ra càng là khiến người ta không nói nên lời.
Kurosawa Jin đứng trong rừng hạnh tối tăm, thổi gió lạnh, điếu thuốc lá trên tay lúc sáng lúc tối, rất giống tâm trạng của hắn vào lúc này.
"Kurosawa Nyusa, cho em ba giây để tỉnh táo lại." Kurosawa Jin nghiến răng nghiến lợi nói.
Giọng nói khàn khàn lạnh như băng của người đàn ông cứ như xuyên qua màng nhĩ của Kurosawa Nyusa, Kurosawa Nyusa lập tức tỉnh dậy.
“Jin!” Vừa sợ vừa mừng.
"Em biết những gì về dã thú màu đỏ?" Kurosawa Jin nhẫn nại lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Kurosawa Nyusa bật dậy ngồi khoanh chân, lòng tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Dã thú màu đỏ, đó là gì vậy?"
“Đừng giả ngây giả ngốc với anh, Kurosawa Nyusa.” Một chút ít sự kiên nhẫn của Kurosawa Jin giành cho cô sắp cạn kiệt.
"Anh trai, ít nhất thì anh cũng phải giải thích rõ ràng đó là gì đã chứ, nếu không thì em biết trả lời anh thế nào đây?” Mãi mới nhận được một cuộc gọi từ hắn, nhưng thái độ lại quá tệ, đúng là tên đàn ông chó chết.
Thấy Kurosawa Nyusa thực sự không biết gì cả, Kurosawa Jin lúc này mới nhớ ra, dã thú màu đỏ là danh hiệu do tổ chức đặt ra, Kurosawa Nyusa không biết cũng là bình thường.
Thật là bị cô làm cho tức giận đến ngớ ngẩn.
Nửa đêm nửa hôm, từ máy nghe trộm biết được trong phòng Bourbon có một mật thất dưới tủ quần áo, nghĩ đến trò hề xảy ra trong phòng Bourbon vào lúc ban ngày, Kurosawa Jin đã hiểu.
Cô vợ này của hắn, vào những lúc hắn không hề hay biết, không ngoan chút nào.
Kurosawa Jin thay đổi câu hỏi: "Em biết Yamamura Sekinin không?"
Cái tên Yamamura Sekinin này đột nhiên khiến Kurosawa Nyusa im lặng.
Bourbon và Vermouth đến thôn Sankyo, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Gin và Vodka ở ngoài thôn giám sát.
Yamamura Sekinin là một nhà nghiên cứu đã tự sát.
Yamamura Sekinin có giao dịch trị giá 100 triệu yên với cô.
..…
Mọi thứ về Yamamura Sekinin và Yamamura Sachiko, mọi thứ về tổ chức áo đen mà cô biết từ trong anime, tất cả đều nhanh chóng vụt qua ở trong đầu cô.
Kurosawa Nyusa đột nhiên hiểu ra.
Yamamura Sekinin là một nhà nghiên cứu của tổ chức áo đen, còn Yamamura Sachiko là người mà Yamamura Sekinin đã lợi dụng cô để khéo léo cứu ra khỏi tổ chức áo đen.
Gin lần này đến đây là vì Yamamura Sachiko, thậm chí còn có thể là vì... Kurosawa Nyusa liếc nhìn hộp trang sức trên bàn trang điểm.
Yamamura Sekinin đã bẫy cô!
Chẳng trách lại trả thù lao kếch xù như vậy, 100 triệu yên lận.
"Em biết." Sự im lặng của Kurosawa Nyusa đã cho Kurosawa Jin câu trả lời.
"Em biết được bao nhiêu, liên quan đến mức độ nào rồi, nói ra hết đi." Giọng hắn trở nên lạnh lùng hơn.
Nghe ra sự tức giận không thể kiềm chế được của tiên sinh Kurosawa, Kurosawa Nyusa lại cười nói: “Tiên sinh Kurosawa đang lo lắng cho người vợ yêu quý của mình sao?"
"Tôi chỉ đang lo lắng sẽ bị em liên lụy mà thôi." Kurosawa Jin nói.
Kurosawa Nyusa hoàn toàn không quan tâm đến những lời nói lạnh nhạt của tiên sinh Kurosawa, cô đã nhìn thấu được vẻ dịu dàng bên dưới khuôn mặt kiêu ngạo của người đàn ông này từ lâu rồi.
Cũng giống như lúc này vậy, hắn chỉ cần dùng một viên đạn là có thể kết liễu cô, hoàn toàn giữ được bí mật của mình, nhưng thay vì làm như vậy, trái lại hắn lại đang ở đó lo lắng cho cô.
Thật là một người đàn ông tính tình kỳ quái như một con mèo lớn vậy.
"Em có thể nói hết tất cả những gì mà em biết, nhưng mà..." Kurosawa Nyusa nằm lại trên chăn, bắt chéo chân, vô cùng hứng thú hỏi: "Nếu em và ông chủ của anh cùng rơi xuống biển, anh sẽ cứu ai trước? "
"... Em vừa hỏi tôi cái gì?" Kurosawa Jin cảm thấy có lẽ là do gió quá mạnh nên hắn mới bị ảo giác. "Tại sao em lại có những ý tưởng phi thực tế như vậy chứ? Trước khi em nhìn thấy ông chủ của tôi thì chắc chắn em đã bị xử lý rồi. Mà tôi sẽ không nhặt xác cho em đâu.”
Kurosawa Nyusa ngay lập tức khóc lớn: "Quả nhiên là tình yêu sẽ biến mất mà, hu hu hu..."
"Giữa chúng ta không có tình yêu." Kurosawa Jin phải nhắc nhở cô vợ thích suy nghĩ quá nhiều này một lần nữa.
"Em không nghe, em không nghe, vương bát tụng kinh." Kurosawa Nyusa lấy ra đòn sát thủ của mình, làm nũng chơi xấu: "Anh nói sẽ cứu em ngay đi, nếu không em sẽ không nói cho anh bất cứ điều gì hết."
Trong rừng hạnh, dưới bầu trời đầy sao, Kurosawa Jin hít một hơi thật sâu, hút hết nửa điếu thuốc, chất nicotin kí©h thí©ɧ thần kinh, cuối cùng cũng khiến hắn bớt đau đầu hơn.
Thở dài một hơi, Kurosawa Jin đưa ra lần thỏa hiệp thứ hai trong đêm nay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em và ông chủ của tôi cùng lúc rơi xuống biển, tôi đương nhiên sẽ cứu em. Dù sao thì phu nhân Kurosawa đáng yêu còn bị nỗi ám ảnh về biển sâu, nếu không cứu chắc chắn sẽ bị Chết Đuối.
Gin hung hăng nhấn mạnh hai từ "chết đuối", cứ như thể hắn đang ước gì Kurosawa Nyusa sẽ chết đuối trong giây phút tiếp theo vậy.
Kurosawa Nyusa không hề quan tâm đến giọng điệu của hắn, tươi cười ngọt ngào nói: "Em biết ngay tiên sinh Kurosawa là tốt nhất mà."
“A!” Beretta đã lạnh quá lâu rồi.
Kurosawa Nyusa rất am hiểu nguyên tắc đánh một gậy lại cho chút ngon ngọt, chủ động giải thích: "Em biết Yamamura Sekinin, ông ấy là người ủy thác của em.
“Người ủy thác?" Phu nhân Kurosawa thực sự không thích hợp khi đặt cùng từ này. "Một bà nội trợ như em, còn có người ủy thác sao?"
"Trời ạ, anh đang nói gì vậy?" Kurosawa Nyusa kêu lên: “Em trở thành bà nội trợ từ khi nào vậy chứ?"
"Đừng nói sang chuyện khác." Kurosawa Jin bóp trán cảnh cáo.
Nói chuyện với cô cứ như đang nói chuyện với một đứa trẻ con vậy, rất đau đầu!
"Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc anh tặng em chiếc vòng cổ đá quý màu đỏ vào ba năm trước đây." Kurosawa Nyusa từ từ kể ra: "Lần đầu tiên anh chủ động tặng quà cho em, em cảm thấy rất vui. Lần đó là anh chủ động, không giống như những lần trước là em đòi anh mới tặng, cho nên nó có ý nghĩa hoàn toàn khác, em liền nghĩ muốn tự mình kiếm tiền mua quà tặng cho anh, không cần dùng tiền của anh.”
"Nói trọng điểm." Kurosawa Jin nhắc nhở.
"Trọng điểm chính là, lúc đó em đang học đại học, đúng lúc giáo viên đang dạy đến phần thôi miên. Em học rất khá, nên đã dùng thuật thôi miên để chữa trị cho một số bệnh nhân. Bởi vì hiệu quả quá tốt nên một trong những khác hàng đó đã giới thiệu Yamamura Sekinin cho em."
"Yamamura Sekinin trả giá 100 triệu yên, mà em lại đang nhìn trúng chiếc mũ dạ thuần thủ công do một nghệ nhân người Anh làm. Đúng lúc em đang cần tiền nên đã nhận lời ủy thác của ông ấy."
Kurosawa Jin: "..."
"Tôi nhớ rõ, em đã học đại học ở Shizuoka, một ngôi trường rác rưởi chỉ cần có tiền là có thể vào học."
Lại còn là trường mà hắn đã tìm, lúc đó cô nói muốn trải nghiệm cuộc sống vườn trường nên hắn đã tiện tay nhét cô vào ngôi trường đó, bởi vì trường học quá tệ nên hắn thậm chí còn không cần tiêu quá nhiều tiền.
Kurosawa Nyusa: "..." Trường học tệ, chuyên ngành tệ, giáo viên cũng tệ, nhưng cô có dị năng đấy!
Lúc đó, giáo viên đang dạy thôi miên, cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, ý tưởng khiến cô có thể quang minh chính đại sử dụng dị năng của mình.
Và sự thật đã chứng minh, cô đã kiếm được rất nhiều tiền, hiện tại bộ trang phục màu đen không có tý thẩm mỹ nào mà tiên sinh Kurosawa đang mặc kia, là chính cô kiếm tiền đặt mua.
"Anh phải tin tưởng, Yamamura Sekinin có thể bỏ được 100 triệu yên để thuê em, là vì em đáng giá bằng nấy tiền."