Chương 17: Dã thú màu đỏ 17

Thấy cô đi vào lâu rồi chưa ra, đúng lúc Edogawa Conan đang định giả vờ tìm kiếm thứ gì đó để đi theo cô vào, Kato Takai bước ra.

Bà ấy lại ngồi trở về vị trí ban đầu.

Edogawa Conan do dự một lúc rồi chạy đến chỗ Kato Takai, ngọt ngào chào hỏi: "Cháu chào bà Kato."

"Bà nhớ tên của cháu là Conan." Kato Takai cầm giỏ len nhỏ trên ghế đặt xuống đất, mỉm cười hỏi: "Cháu muốn ngồi đây không?"

“Muốn ạ.” Edogawa Conan lập tức ngồi xuống, cứ như sợ Kato Takai sẽ đổi ý, khiến Kato Takai phải bật cười.

“Conan đến nhà bà Kato là có việc gì sao?” Kato Takai nhẹ nhàng hỏi.

"Cháu chỉ là đi dạo qua đây thôi. Sao không thấy phu nhân Kurosaw đâu ạ?" Edogawa Conan nhân cơ hội này hỏi thăm tin tức.

“Cô ấy đang nấu canh.” Kato Takai nói: “Là canh của người lớn, trẻ con không uống được.”

Edogawa Conan, "..." Đó là loại canh gì vậy?

"Bà Kato và chị Kurosawa rất thân quen sao?"

"Phu nhân Kurosawa là một người rất dịu dàng." Kato Takai thở dài.

Có lẽ là do ở trước mặt trẻ con, Kato Takai đã mất đi vẻ lạc quan thường ngày, cả người trông có vẻ nặng nề u ám như thể sẽ chết bất cứ lúc nào nhưng trên người lại còn có một sợi dây đang cố gắng níu giữ bà lại vậy.

Kato Takai và Edogawa Conan nói về Kurosawa Nyusa, nói đủ thứ chuyện, nhưng cũng tương tự như những gì Kato Shisenko đã nói, nếu không có Kurosawa Nyusa thì sẽ không có hai bà cháu bọn họ như hiện tại.

Đó là một người rất dịu dàng.

Edogawa Conan chăm chú lắng nghe.

"Lửa sắp tắt rồi. Kato mau đến nhìn xem. Lửa sắp tắt mất rồi." Tiếng la hét vội vàng của Kurosawa Nyusa đã cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người một lớn một nhỏ.

"Thật là khiến người ta không yên tâm được mà." Kato Takai thở dài một hơi, vất vả đứng dậy rời khỏi ghế, chậm rãi đi vào trong nhà.

Lúc ăn trưa Edogawa Conan đã chú ý đến, nhà Kato Shisenko dùng gỗ để nhóm lửa, nghĩ đến dáng vẻ nuông chiều của Kurosawa Nyusa trông cũng không giống như là người biết nhóm lửa bằng củi.

Edogawa Conan cũng đứng dậy theo, chuẩn bị đi nhìn xem sao.

Khi quay người cậu lại nhìn thấy ở đối diện, Kato Yoshiko trong tay cầm ấm nước đang từ ngã rẽ quán trọ đi ra.

Bên cạnh quán trọ có một cái nhà kho, ấm nước chắc là lấy từ nhà kho ra.

Edogawa Conan chợt nhận ra. Từ vị trí mà cậu đang đứng, liếc mắt một cái là có thể nhìn được toàn cảnh của quán trọ.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở tầng hai và tầng ba của quán trọ.

Không chỉ nhìn thấy mọi người ra vào quán trọ, mà còn có thể nhìn thấy hướng đi của toàn bộ khách trọ... Giám sát!

Edogawa Conan hoảng hốt!

Kato Takai đang giám sát quán trọ, hay nói cách khác là giám sát Kato Yoshiko và những người xung quanh Kato Yoshiko, cho nên bà ấy mới ngồi đây cả ngày.

Nhưng, vì sao lại làm vậy chứ?

Rốt cuộc thì thôn này đang cất giấu bí mật gì? Liệu nó có liên quan gì đến việc Yamamura Sachiko mất tích không?

Edogawa Conan vào nhà của Kato, đi vào phòng bếp.

Phòng bếp ngay sát sân sau, sân sau có một vườn rau nhỏ, bệ bếp đối diện với vườn rau, nên phải ra vườn rau nhóm lửa.

Kurosawa Nyusa ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm củi, Kato Takai đang đứng ở bên cạnh hướng dẫn cô phải thêm củi như thế nào thì lửa mới cháy được.

Edogawa Conan rất muốn biết món canh dành cho người lớn này là cái gì, hoặc là hiện tại cậu muốn biết Kurosawa Nyusa và Kato Takai đang ẩn giấu bí mật gì nên nhân cơ hội lẻn tới gần.

Từng chút một, rất cẩn thận.

Ngay khi Edogawa Conan kiễng chân lên và chuẩn bị nhấc nắp nồi canh lên thì Kurosawa Nyusa kêu lên.

"A, đây không phải Conan sao? Đến đúng lúc lắm." Kurosawa Nyusa mỉm cười vẫy tay với Edogawa Conan: "Lại đây nhóm lửa cho chị, Tý chị mua kẹo cho."

Edogawa Conan: "..."

"Đừng bắt nạt trẻ con." Kato Takai vỗ đầu Kurosawa Nyusa một cái, từ bệ bếp cạnh cửa trở lại trong phòng bếp, hiền từ đưa tay về phía Edogawa Conan: "Conan, lại đây, bà rót nước trái cây cho mà uống, cháu không thể uống món canh đó đâu.”

Sau khi do dự một giây, Edogawa Conan quyết đoán chọn Kato Takai.

Hiển nhiên, so với Kurosawa Nyusa lòng dạ đen tối thì từ chỗ bà Kato tốt bụng càng dễ thu thập được nhiều tình báo hơn.

Edogawa Conan nắm lấy tay Kato Takai, cùng bà đi về sân trước, trên đường đi, cậu nhìn thấy trên tất của Kato Takai có một lớp tro trắng xám, rõ ràng là bị dính lên khi nhóm lửa.

Trở lại sân trước, Edogawa Conan chậm rãi uống nước trái cây, nói chuyện vu vơ tìm hiểu tin tức.

Tuy nhiên, không như những gì mà Edogawa Conan đã đoán trước, Kato Takai dường như không biết việc Yamamura Sachiko đã trở lại đây.

Vẻ mặt và giọng điệu của bà ấy ngay lúc đó trông không giống như đang giả vờ chút nào.

Mọi chuyện đang trở nên khó hiểu hơn.

Chờ đến khi trời hoàn toàn tối, Mori Kogoro bọn họ mới trở về.

Cả ba đều vẻ mặt u sầu, rõ ràng là kết quả điều tra không như ý.

Bữa tối ăn ở quán trọ, từ ba người là Mori Ran, Miyoshi Mamiko và Kato Yoshiko cùng nhau nấu.

Trên bàn ăn cơm, Kato Shisenko bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Kurosawa Nyusa không đeo kính râm.

Ba người đều giật nảy mình, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người sinh ra có đôi mắt dị đồng như vậy, lại còn là màu đỏ sẫm kỳ lạ như vậy nữa chứ.

"Đẹp phải không!" Kurosawa Nyusa chớp mắt trái màu đỏ với những người có mặt ở đây, giống như một đứa trẻ đang khoe khoang mình có kẹo.

Chờ Kurosawa Nyusa khoe khoang đôi mắt của mình xong, Edogawa Conan cuối cùng cũng nhìn thấy món canh mà cô nấu.

Chỉ múc một bát nhỏ cho bà Kato, còn những người khác chỉ có thể nhìn xem.

Edogawa Conan nhìn Kurosawa Nyusa nghiêm túc dò hỏi Kato Takai: “Mùi vị thế nào?"

Kato Takai uống một ngụm, giơ ngón tay cái lên: "Ngon lắm."

"Vậy là tốt rồi." Kurosawa Nyusa hài lòng gật đầu.

Edogawa Conan nhìn thấy trong bát canh có mấy thứ đồ bổ như nhân sâm, liền hiểu tại sao trước đó Kato Takai lại nói đó là canh dành cho người lớn.

Mấy thứ bổ như vậy quả thực chỉ hợp với người trưởng thành thân thể suy yếu.

Không ngờ phu nhân Kurosawa lại là người chu đáo như vậy, thậm chí còn hầm canh cho bà Kato.

Không ai cảm thấy khó chịu với cách đối xử khác biệt này của Kurosawa Nyusa cả, trái lại họ đều đã có cái nhìn khác về cô.

Sau bữa tối, ai về nhà người nấy, Kurosawa Nyusa lại chạy đến nhà Kato Takai.

Canh của cô vẫn đang hầm ở trên bếp.

Hầm lâu như vậy, nước canh trong suốt đã hoàn toàn chuyển sang màu trắng sữa, tỏa ra mùi thơm của thịt và nhân sâm.

Rót canh vào bình giữ nhiệt, Kurosawa Nyusa lén lút cầm bình giữ nhiệt lên chiếc xe Beetle màu đỏ của mình.

Dưới gầm xe Beetle có một chiếc túi da bò đựng hai hộp cơm lớn.

Đây chính là Kurosawa Nyusa bảo Kato Yoshiko chuẩn bị giúp, mà bản thân Kato Yoshiko đương nhiên cũng không hề hay biết gì.

Kurosawa Nyusa đặt bình giữ nhiệt đang đựng canh vào túi da bò.

Amuro Tooru và Miyoshi Mamiko lần lượt bước ra khỏi quán trọ, đi về phía rừng hạnh.

"Hôm nay mấy người thực sự không điều tra được gì sao?" Miyoshi Mamiko ở đằng sau hỏi.

Chờ đến hai người đi qua, Kurosawa Nyusa mới bước ra từ khoảng trống giữa hai chiếc xe.

Wow!

Kurosawa Nyusa lại đợi một lúc, chờ đến khi hai người đã đi xa, cô mới ôm túi da bò lén lút đi theo sau bọn họ.

Chờ đến khi Kurosawa Nyusa đi xa, lại có một bóng dáng nhỏ bé bước ra từ phía sau bụi hoa.

Kurosawa Nyusa rất cẩn thận đi theo bọn họ, vẫn luôn giữ khoảng cách rất xa, rất nhiều lần suýt chút nữa đã mất dấu họ.

Nhìn thấy con đường cô đang đi dần dần trở nên quen thuộc, rõ ràng đó là hướng ban ngày cô mới đi, Kurosawa Nyusa lập tức hiểu ra Amuro Tooru và Miyoshi Mamiko đang đi gặp Gin.

Miyoshi Mamiko cũng là thành viên của tổ chức sao?

Không đúng, Kurosawa Nyusa càng tin rằng Miyoshi Mamiko là người đóng giả hơn là Miyoshi Mamiko là thành viên của tổ chức.

Trong tổ chức chỉ có một người có thể tùy ý đóng giả thành người khác… Vermouth!

Kurosawa Nyusa chợt nhớ ra, lúc ăn sáng Sanada Yuya vừa mới đốp Mori Ran một câu, Miyoshi Mamiko lập tức đốp lại ngay. Dù gì thì cũng là angel của cô ta, lúc ấy có lẽ chính là Vermouth chủ động muốn bảo vệ Mori Ran thì sao?

Tại sao lại có cảm giác như mình vừa ship được CP vậy nhỉ?

Sau khi xác nhận nơi họ sẽ đến, Kurosawa Nyusa không tiếp tục đi theo bọn họ nữa.

Nếu thực sự đi theo sau đó bị Gin phát hiện, Kurosawa Nyusa cũng không dám chắc, liệu tên đàn ông thối tha kia có thực sự gϊếŧ cô để giữ bí mật hay không.

Nhìn lại cuộc sống trong nhiều năm qua, Kurosawa Jin thật sự là một tên đàn ông rất đáng ghét.

Xoay người đi, Kurosawa Nyusa đi về một hướng khác.

Edogawa Conan đang trốn ở đằng sau một cái cây, một bên là Kurosawa Nyusa, một bên là Amuro Tooru, nhất thời bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tổ chức rốt cuộc là muốn làm gì?

Kurosawa Nyusa đang che giấu bí mật gì?

Chọn một trong hai.

Nhìn thấy cô đi càng ngày càng xa, Edogawa Conan cắn răng một cái, đuổi theo Kurosawa Nyusa, về phần anh Amuro cậu vẫn còn có cơ hội để biết.

"Có vẻ như chỉ là tiện đường chứ không phải là đang theo dõi chúng ta." Amuro Tooru cất súng đi, cười khẽ nói.

"Chậc, vốn còn tưởng rằng nghỉ ngơi một ngày, có thể tìm chút việc vui cho Gin vui vẻ một chút." Trong giọng nói của Vermouth tràn đầy vẻ tiếc nuối ác ý, nhưng trong lòng nghi hoặc vẫn chưa biến mất.

Thực sự không phải đang theo dõi bọn họ sao?

Loại người giống như bọn họ thường rất đa nghi, Bourbon chắc chắn cũng giống như cô ta, vẫn chưa từ bỏ sự nghi ngờ của mình.

Amuro Tooru đúng là vẫn chưa từ bỏ sự nghi ngờ của mình, nhưng anh ta càng suy nghĩ nhiều hơn, thậm chí còn nghi ngờ rằng người theo dõi bọn họ chính là Edogawa Conan.

Kurosawa Nyusa đi ra khỏi rừng hạnh, đi đến rìa một ngọn núi ở ngoài thôn, cô dùng ánh sáng của điện thoại di động để tách đám cỏ dại ra, để lộ ra một đống đất nhỏ.

Ngồi xổm xuống trước đống đất nhỏ, Kurosawa Nyusa hái một chiếc lá cỡ lòng bàn tay, lấy hộp cơm từ trong túi da bò ra, lấy một cái cơm nắm và một ít đồ ăn ra, đặt ở trước đống đất nhỏ.

"Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi đến thăm cô. Năm đó bố cô đã mua mười lần dịch vụ hậu mãi, đây là lần cuối cùng. Chúng ta phải nói lời tạm biệt rồi. Ăn uống tiết kiệm chút, đây có thể là lần cuối cùng có người đến tế bái cô đấy."

Kurosawa Nyusa cất hộp cơm đi, ngồi ở trên bãi cỏ, lải nhải nói chuyện với đống đất nhỏ.

Vào giữa đêm khuya, trông rất kỳ lạ.

Bên kia.

Amuro Tooru và Vermouth đi thêm một đoạn, vẫn không thấy có ai theo dõi, cho nên tạm thời không nghi ngờ nữa.

Biu…

Một âm thanh xé toạc không khí, một viên đạn sượt qua tai Amuro Tooru cắm vào thân cây phía sau anh ta.

Nếu không phải Amuro Tooru nhạy bén nghiêng đầu sang một bên khoảng một inch, thì lỗ tai của anh ta sợ là đã bị bắn nát.

Vermouth cũng không khá hơn là bao, viên đạn bay qua giữa hai người nhưng lại chệch về phía Bourbon nhiều hơn.

"Gin, anh có ý gì hả?" Amuro Tooru vẻ mặt âm trầm hỏi.