Chương 2: Hành hạ (H~)

Hôm nay, hắn vẫn về nhà như mọi khi tầm hơn 11h đêm. Hắn lôi mấy chai rượu ra ngồi phịch xuống sofa từ từ thỏa mãn. Hắn cứ uống hết lại lấy chai mới, nhà hắn hiện tại chẳng khác gì quầy rượu ngoài bar.

Cuối cùng, hắn cũng chịu bước lên phòng nhìn thấy thân ảnh đang xanh xao, tái nhợt thu người vào một góc nhỏ trong phòng. Hắn cười khẩy rồi gào lên:

- Sao phải sợ, tôi đáng sợ vậy sao???? Hả...

Thiên Phong vẫn ngồi đó không đáp, run rẩy mà nấc cụt sợ hãi.

Hắn chạy tới nâng gương mặt thon gọn, nhợt nhạt của cậu lên. Gương mặt quá ư khả ái, một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn, hắn muốn chiếm đoạt thân thể gầy gò này, muốn cậu là của riêng mình hắn, bất chấp bằng cách nào đi nữa.

Hắn thô bỉ giật đứt 2 cúc áo đầu của chiếc sơ mi mỏng, chiếc ngực trần trắng nõn lộ ra, hắn đưa tay sục sạo bên trong, vuốt ve nhụy hoa hồng rồi đưa miệng cắn ngấu nghiến. Cậu sợ hãi lùi lại, mồ hôi lúc này đã ướt đẫm lưng:

- Anh...a...anh, xin anh tha cho tôi, anh muốn làm gì cũng được nhưng đừng làm vậy, xin...đừng....

Chưa nói hết câu, hắn đã ôm lấy cậu ném xuống giường

- Còn cầu xin?? Cậu hại chết vợ chưa cưới của tôi, tôi không thể làm như vậy sao, hủy hoại cậu xem cậu còn trinh trắng nổi không.

Như một con dã thú hắn lao tới đè bẹp cậu, nhanh chóng lột hết những gì trên cơ thể cậu xuống đất, bây giờ toàn thân cậu đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lộ ra một đường cong hoàn mĩ. Hắn lúc này cũng chẳng còn xót thứ gì trên người. Cậu vẫn ngoan cố vùng vẫy, đem hết sức lực trốn thoát. Nhưng làm sao địch nổi với một con sói đang lên cơn, hắn lấy chiếc cà vạt dưới đất trói tay cậu vào, dùng thân hình to lớn đè lên người cậu. Miệng bắt đầu khuấy đảo trong khoang miệng của cậu, đưa lưỡi mình quấn lấy cái lưỡi đang ẩm ướt kia, dùng sức ghì mạnh vào, mùi máu tanh trào ra hòa với nước bọt, thấm vào đầu lưỡi. Đôi tay hắn thoăn thoắt hành động, dang rộng hai chân cậu ra, lôi thứ to khủng của mình đặt ở cửa huyệt.

- Xin anh...th..tha...cho tôi.

Đôi môi đầy máu, van lơn hết lời, hắn chẳng những không nghe còn đâm thẳng vào bên trong, cửa huyện vừa nhỏ vừa chặt khiến hắn càng thích thú. Trên tường ánh lên hình ảnh người đần ông ra vào tự nhiên trong huyện đạo. Kɧoáı ©ảʍ sạp tới khiến hắn không chịu nổi mà đâm sâu hơn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng trào ra, loang lổ trên tay hắn. Hắn đưa tay lên trước mặt con người mắt đang nhắm chặt kia.

-ĂN

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên, cậu choàng mở mắt, kinh hãi nhìn hắn

- Khônggggggggggg

Cậu hét lên, đẩy hắn ra xa, cậu lao ra ngoài, bỏ chạy khỏi hắn. Hắn lúc này đã chạy đuổi theo ra tới sàn nhà, hắn lại tiếp tục đè cậu ra cắn vào vai cậu, ngấu nghiến trên da thịt cậu để lại những vết thâm tím xanh đen chằng chịt. Cậu lúc này đã khóc nức nở, gương mặt xinh đẹp đã có phần tái nhợt hơn, cậu hối hận, hối hận vì cam chịu ở đây. Cậu khóc, cậu òa lên thật to, hắn dừng lại vòng tay ra trước ôm lấy cậu, đột nhiên ấm áp lạ, trái tim cậu nhộn nhạo cả lên, đây gọi là loại cảm giác gì??? Đầu óc cậu bắt đầu trống rỗng. Lòng cậu đang tự hỏi, sao hắn hành hạ cậu nhưng giờ lại ấm áp như vậy.

- Đừng khóc, tôi không muốn cậu phải khóc.

Chẳng phải hắn là đang hành hạ cậu, muốn cậu bị giày vò sao??? Giờ lại không muốn cậu phải khóc, hắn rốt cuộc là có ý gì.

***H nhẹ thôi ~~~ mị không muốn đầu độc con dân:v***