Mẹ bước đến xoa đầu tôi.
Bà hơi cúi xuống, vuốt tóc trên trán tôi, nhìn tôi rồi lặng lẽ mỉm cười.
Đôi môi đỏ mọng như được phủ một lớp nước hoa hồng, nổi bật trong đêm tối một cách quyến rũ.Tôi bị bà dọa đến hồn lìa khỏi xác, bản thân cố gắng trấn định, không dám hé môi nửa lời. Tôi biết, tôi không thể nói cho bà rằng không phải tôi làm. Đây vốn là kế hoạch của bà, nhưng cụ thể kế hoạch đó là gì, tôi không muốn biết chút nào.Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm lên cả căn phòng, thật kinh tởm.
Thi thể bác sĩ Lý nằm trên mặt đất phía sau lưng tôi.
Đôi mắt trong trẻo của bà ấy cong lên, bà kéo tôi đến gần bác sĩ Lý, ngồi xuống trên cái giường dính đầy vết máu.
“Ngủ đi, sáng mai còn có người đến xử lý.”
Nói vài câu trấn an tôi, sau đó bà hôn lên trán tôi rồi rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi thấy bà tôi chống gậy đứng cuối hành lang, trên tay cầm giá nến, mỉm cười nhìn về phía tôi. Trên quải trượng cong queo, là chiếc áo len đỏ bà đan cho tôi.
Tôi bỏ nhà chạy suốt đêm.
Mưa ngày càng nặng hạt, khiến người ta không mở mắt nổi.
Không có sấm sét, chỉ có bóng tối vô định bao trùm lên cả cánh đồng bát ngát, tựa như dây leo tràn ngập khắp các ngõ ngách.
Tôi chạy như điên trên đường mòn, rất nhanh đã chạy đến đường cái. Giọng nói của mẹ không ngừng quanh quẩn bên tai tôi, khiến lòng tôi lạnh toát.
“Con trai, làm tốt lắm.”
“Nếu bác sĩ tâm lý này phá hủy kế hoạch của chúng ta, Đan Ni sẽ không bao giờ chết được.”
“Đừng lo lắng, mẹ rất nhanh sẽ đoàn tụ với con.”
Thì ra, bà muốn tôi chết.
Tôi quỳ trên đường cái, hai chân mất toàn bộ khí lực, vùng vẫy không đứng dậy nổi.
Không biết qua bao lâu, cuối đường xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Dần dần, nó đến gần.
Bầu trời tối đen như mực, chiếc xe ngựa được kéo bởi bốn con ngựa đen cao to. Khi đi ngang qua, tôi thấy trên thùng xe có khắc một hoa văn màu tím rất lạ. Con ngựa đột nhiên cúi thấp người xuống, co chân, xe dừng lại. Chúng nó nhìn tôi, hí vang đầy bất an.
Cửa xe mở ra, một bàn tay cầm quả cầu trong suốt màu tím vươn ra.
Trên thực tế, đó là bàn chân màu xám của một con mèo.
“Lên không?”
Giọng nói đang hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, và đột nhiên nhận được một cú đánh nặng nề vào sau đầu.
Cơn đau ập đến, tôi lắc đầu hai lần rồi ngã xuống.
Khi tôi thức dậy vẫn là buổi tối, không có ai trong phòng, tôi đi xuống cầu thang, trong lòng rất sợ hãi.
Bà ngoại đứng ở đầu cầu thang nhìn tôi hoặc nhìn sau lưng tôi, ánh mắt vô hồn, vẻ mặt bình thản.
Mồ hôi lạnh toát ra từ phía sau, tôi nuốt nước bọt, “Bà ơi, trận mưa đêm qua rất nặng hạt.”
Bà nội liếc lại đây, môi khô mấp máy: “Đêm qua trời không mưa.”
“À, con nhớ nhầm.” Tôi gật đầu, từ từ bước xuống cầu thang.
Mẹ không ở nhà, bảo là ra ngoài có công chuyện, tôi ngồi trên bậc thềm bên ngoài nhà suốt mấy tiếng đồng hồ.
Không có dấu vết của mưa trên mặt đất, cây cối, hoa lá, bất cứ nơi nào.
Vài ngày sau, mẹ tôi đưa tôi đến bệnh viện để gặp bác sĩ tâm lý. Không có ai trong phòng tư vấn, tôi hoảng sợ ngồi xuống, trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Khi cánh cửa phòng khám được đẩy ra, tôi nhìn bác sĩ Lý bước vào, cảm giác bất an được đẩy đến đỉnh điểm. Cú sốc ập đến quá đột ngột, tôi kinh ngạc lùi lại, quên mất rằng tôi đang ngồi, chân bị kẹt lại, tôi chới với ngã xuống.
“Anh...... Anh, anh......” Cả người tôi rung lắc dữ dội, không nói nên lời.
“Xảy ra chuyện gì?” Bác sĩ Lý khó hiểu bước tới.
“Anh anh...... Anh là bác sĩ Lý? Anh sao lại......”
Sao lại còn sống? Những từ cuối cùng được nén trong cổ họng của tôi, bị tôi nuốt xuống trong vô thức.
Bác sĩ Lý có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn là lộ ra ý cười: “Đan Ni, mới mấy ngày không gặp đã quên tôi rồi ư?”
Tôi im lặng nhìn anh ấy, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại, tưởng tượng nếu anh ấy là bác sĩ Lý khác thì trông hai người giống nhau.
Hoặc là...... Đây là ảo giác của tôi.
Vẫn là thôi miên như mọi khi.
Chỉ có điều lần này, thời gian dài hơn bình thường gấp ba lần. Sau khi kết thúc, biểu tình bác sĩ Lý rất nghiêm trọng, trông anh đặc biệt mệt mỏi. Tôi chưa từng thấy anh ấy như vậy bao giờ, anh ấy gọi mẹ sang một bên. Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, tôi nghe được vài ba đoạn ngắn.
“Bất lực......”
“Vẫn là...... Đưa đi thôi”
“Không còn cách nào khác.”
Tôi nhìn mẹ, mắt mẹ có vẻ đỏ hơn bình thường.
Trên đường về, mẹ hỏi tôi có muốn về quê không, tôi gật đầu.
Chiều ngày hôm sau, chúng tôi lên đường, đi xe lửa với bà ngoại.
Bên ngoài cửa sổ, một mảng xanh lục đập vào mắt tôi. Đó là mùa cây cối xanh tốt, bắt đầu từ bên kia núi và lan ra khắp thế giới. Tôi buồn ngủ, mẹ tôi ôm tôi ngồi bên cửa sổ ngâm nga một giai điệu không rõ trong miệng, thật ngọt ngào và đẹp đẽ. Tôi nhìn thẳng vào mẹ, vẻ mặt vẫn nhợt nhạt không nhìn ra được cảm xúc gì. Bà ngoại ngồi đối diện, đeo kính lão đọc báo.
Cuộc sống bình lặng như vậy khiến tôi không biết phải làm sao.
Trong trí nhớ tôi, mẹ dường như chỉ ôm tôi một lần.
Bà đang nghĩ điều gì?
Quê của chúng tôi ở rất xa nơi chúng tôi đang sống, mãi đến hai ngày sau mới đến nơi.
Thị trấn vẫn như xưa khi chúng tôi rời đi nhiều năm trước, nhà được xây dựng ven sông, vẫn với những bức tường trắng và mái xanh cùng những con đường lát đá dẫn đến các hộ gia đình. Nước sông trong veo, hai bên bờ bích xanh tươi, bát ngát. Trên bờ kè có những bậc đá, có thể men theo để ra sông.