Buổi tối về nhà, tâm trạng của mẹ hình như không tốt, bà ở suốt trong phòng, không dùng bữa tối.
Tôi lặng lẽ ngồi vào bàn làm bài tập, TV sáng lên, bà ngoại ngồi đan áo trên chiếc ghế gỗ cạnh ngọn đèn sàn. Bà đã già, không còn khỏe như ngày xưa nữa. Thời gian khiến bà già đi, hai năm gần đây mắt bà ngày càng yếu, phải đeo kính lão mới nhận ra tôi.
Làm được phân nửa, bà đột nhiên gọi tôi lại, bảo tôi thử chiếc áo lông bà vừa làm. Áo len màu đỏ, cổ áo nhỏ, tôi tốn kha khá sức lực mới mặc được. Bà ngoại nhìn tôi, nếp nhăn trên khuôn mặt dần nhạt đi, tan ra tựa như những gợn sóng lăn tăn trên hồ nước. Dường như bà rất hài lòng với tác phẩm của mình, tỉ mỉ quan sát cả người tôi rồi mới cho tôi về phòng.
Bà chưa từng đối tốt với tôi, đột nhiên lại làm áo len cho tôi......
Tôi cảm thấy bất an, mãi không thể xua đi cảm giác này.
Đêm đó trời lại mưa.
Trời đổ mưa, tinh thần không khống chế được mà trở nên khẩn trương, làm thế nào cũng không ngủ được.
Trằn trọc đến nửa đêm, tôi nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình ngoài cửa sổ.
Đan Ni, Đan Ni.
Người nọ gõ vào cửa sổ, nhẹ giọng gọi tôi: “Đan Ni, Đan Ni.”
Tôi bừng tỉnh, tim đập nhanh, vội nhìn ra cửa sổ.
Nước mưa chảy dài trên cửa sổ, tạo thành từng vệt uốn lượn, thuận theo chiều dài của cửa sổ mà trượt xuống.
Tôi nuốt nước miếng, nhanh chóng ngồi dậy, bật đèn ngủ.
Ánh đèn màu cam mờ ảo xua tan bóng đêm.
Bên ngoài im lặng.
Một lát sau, vậy mà lại là bác sĩ Lý!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh nhanh nhẹn lao vào, cẩn thận đóng cửa sổ lại không phát ra tiếng động. Cả người anh ta ướt sũng, giày dính đầy bùn đất, nước mưa thấm ướt cả giường tôi.
“Tôi bị ngã trong vườn hoa nhà cậu.” Anh ấy làm một cử chỉ im lặng và thì thầm, “Đan Ni, tắt đèn đi.”
Tôi không động đậy, tôi đem tay đặt lên đèn ngủ, lặng im nhìn anh ta.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không … làm cậu bị thương.” Anh ta thoải mái cười cười, hạ giọng: “Đan Ni, cậu nên biết rằng phương pháp trị liệu tốt nhất chính là ở nhà. Tôi có cách chữa lành cho cậu, nhưng mà cách này tương đối mạo hiểm, không thể để cho người khác biết, vậy nên đành phải thực hiện vào đêm nay. Cậu có đồng ý tiếp nhận trị liệu không?”
Tôi suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, tắt đèn. Lúc này, mẹ chắc đã ngủ rồi , còn bà ngoại, tuy rằng giấc ngủ bà rất nong, nhưng phòng bà ở cuối hành lang, chỉ cần không tạo ra tiếng động quá lớn vậy thì không sao cả.
Trong bóng đêm, bác sĩ Lý lau khô tóc, ngồi trước mặt tôi hỏi: “Căng thẳng?”
“Có...... chút.” Tôi gật gật đầu. Sấm chớp xẹt qua, bầu trời ẩn hiện phản chiếu lên cửa sổ.
Rầm ── tiếng sấm vang lên dữ dội.
Mưa tí tách rơi, am thanh bao trùm toàn bộ căn phòng, mưa mạnh mẽ va đập lên cửa sổ.
“Đừng căng thẳng, thả lỏng đầu óc. Thức dậy mọi thứ sẽ ổn thôi.” Bỏ khăn xuống, anh ta đi đến trước mặt tôi và vỗ nhẹ lên vai tôi.
Một chút mát mẻ xuyên qua bộ đồ ngủ của tôi, và tôi gật đầu, và trái tim đang đập nhanh từ từ bình tĩnh lại,
“Đan Ni, cậu chắc chắn sẽ khỏe lại, chắc chắn sẽ.”
Một lát sau.
Tôi ngủ thϊếp đi, không nhớ gì xảy ra sau đó nữa.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gi.
Bỗng nhiên ngoài trời truyền đến tiếng sét dữ dội, đánh thức tôi khỏi giấc mộng.
Rầm ── Rầm──
Bên ngoài sấm sét vang lên không ngừng, tôi nương theo ánh sáng của tia sét nhìn thấy trên đất có một người đang nằm. Người đó nằm thẳng trên đất, hai mắt mở to, như đang ngạc nhiên không thể tin được. Một cây dao cắm thẳng lên trán anh ta, máu chảy ào ạt, nhiễm đỏ sàn nhà, thậm chí nhiễm đỏ các khớp xương tay của anh ta.
Tôi nhận ra cây dao đó, nó là cây dao tôi giấu đi dùng để đối phó với người kia.
Nhưng mà...... Tại sao cây dao đó lại nằm trên đầu bác sĩ Lý!
Tôi sững sờ đứng như trời trồng, không cử động nổi một ngón tay, hai mắt nhìn không dứt khỏi cái xác, hai chân nặng như đeo chì. Mẹ không biết đến từ lúc nào, bà mặc áo ngủ dài màu trắng, mái tóc suôn thẳng xõa dài ngang lưng, khẽ dựa vào cửa nhìn tôi.
Ngay lúc đó, đôi mắt bà vô cùng ôn nhu, không còn … dáng vẻ lạnh lùng như trước nữa.
Toàn thân bà tỏa sáng tình mẫu tử rực rỡ.
Bà nói: “Con trai, làm tốt lắm.”