Chương 15
[43]
…
Khi
tôi
trở
lại
căn phòng
thuê
của
mình,
không gian
nhìn
một
cái
liền không sót gì ở
trước
mắt
cũng không
có bóng dáng
của Lương Dã.
Sàn
nhà giống
như
mới được
lau qua,
cây
lau
nhà
nửa ướt gác
trước phòng
tắm,
thiếu đi
túi
mua
hàng
cùng
chìa khóa ở
trên bàn;
mấy
ngày
hôm
trước
cậu
mới
nghiên
cứu
ra
một phần
thực đơn
mới,
hiện
tại
hẳn
là đến siêu
thị gần đây
mua
thức ăn.
Quần
áo thay giặt của Lương Dã
vẫn
còn treo ở
ban
công,
bông
tai
cùng
cái nhẫn của cậu vẫn
đặt
ở đầu
giường, khắp nơi đều là
dấu vết chứng minh sự tồn
tại
của cậu.
Mà lớp trưởng nói cho tôi
biết, Lương Dã
đã chết.
Tôi ngồi ở đầu giường
hút
thuốc,
trong đầu
hồi
tưởng đủ các loại sau khi gặp lại Lương Dã,
chỉ cảm
thấy đầu đau muốn nứt.
Sao có thể
như
vậy?
Mùi thơm sau khi cậu
tắm
gội vẫn còn vương vấn trên gối
đầu,
đệm
giường vừa
mới
trải
cũng
còn độ ấm
sau khi cậu nghỉ ngơi, mà
trên
người tôi
thậm
chí
còn lưu lại dấu
vết
khi cậu kí©ɧ ŧìиɧ; dùng sức cho mình một
cái
tát,
cảm giác đau là
thật.
Chẳng
lẽ
tôi ở
tòa
thành
thị xa
lạ
này phiêu bạt
lâu quá,
đã
cô đơn
lạnh
lẽo đến
mức
nhân
cách phân
liệt,
vô
cớ
tưởng
tượng
ra
một
người yêu
như vậy?
Tôi cầm nhẫn của cậu
lên
xem,
nắm chặt trong
lòng
bàn tay, dụi điếu thuốc sắp cháy hết vào
gạt
tàn thuốc,
sau
đó đứng dậy đi
đến bên cửa sổ.
Cái giếng
cạn đã đi
theo
tôi
hơn
mười
năm vẫn ở
chỗ đó,
tản
ra
hơi
thở
cô
tịch
mà
lạnh
lẽo,
cứ yên
lặng
cùng
tôi giằng
co giữa
trời
chiều đỏ đến
lạc phách*,
giống
như đang
chờ đợi
một
cái gì đó.
(*我在红得* hồng đắc lạc phách,
search, thấy nhiều nghĩa mà k có nghĩa nào
hợp với. từ chỗ này cả: chán nản,í suy sút,
nghèo
túng…)
Lần đầu
tiên khi
tôi
lấy
can đảm đi đến bên
cạnh giếng,
Lương Dã
từ bên
trong bò
ra.
Cậu
là quỷ
hồn?
Hay
là ảo giác?
[44]
Tôi biết tôi cần thiết có
được
chân
tướng.
Sau khi làm chuẩn bị
tâm
lý trọn vẹn mười phút, tôi rốt
cuộc
cầm
áo khoác của mình đi
ra cửa, trong
sắc trời đang dần vào đêm
đi đến cái giếng dường như đang vẫy tay
với
tôi kia.
Bốn phía
hoàn
toàn
an
tĩnh,
chỉ
nghe
thấy
tiếng bước
chân không
tính quy
luật
của
tôi
cùng
tiếng
lá
cây xào xạc khi gió
nhẹ
lướt qua.
Khi
tôi bước
lên
con đường
nhỏ
hướng về phía
nó,
cảnh sắc xung quanh
trong
nháy
mắt
trở
nên
hỗn
loạn,
không khí giống
như dòng
nước dập dềnh quanh
tôi,
nhanh
chóng
cuốn
tôi đến bên
canh
cái giếng
tràn đầy
nước kia.
Tựa như mộng cảnh lúc
trước,
tôi cúi đầu nhìn miệng giếng sóng nước lóng lánh,
rốt cuộc
thấy được mùa
hè năm 2006,
đã
bị
tôi quên mất,
chuyện xưa
tàn nhẫn mà
bi
thương.
[45]
“Lương Tinh Tinh,
cậu cũng quá ngốc đi!
Đã mấy ván rồi vẫn không
bắt được người nào,
trời sắp
tối rồi.”
Lương
Dã thở phì phò
giật
cái
khăn
quàng
đỏ đang che trên mắt xuống, rất ủy
khuất nhìn bọn
tôi
nói:
“Đã nói đứng yên không được nhúc nhích,
mấy cậu đều chạy loạn khắp nơi, làm
sao
tớ bắt được..”
Khung
cảnh
trong
nước
là khu
nghĩa địa phía sau viện
nghiên
cứu,
bởi vì đã bỏ
hoang
một
thời gian dài,
khắp
nơi
cỏ dại
mọc
thành bụi,
vô
cùng vắng vẻ âm u,
lại không
có vẻ đáng sợ.
Tôi
nhìn đám bạn
học
lúc ấy
chạy
tới
chạy
lui
trốn Lương Dã,
hiển
nhiên không đặt quy
tắc
của
trò
chơi vào
trong
lòng,
ngoài
miệng
lại
nói:
“Nào có chạy loạn?
Cậu không nhìn
thấy,
dựa vào cái gì
hoài nghi
bọn
tớ?”
Cỏ dại bị quần áo
lướt qua
tạo
thành âm
thanh
rất
rõ
ràng,
nhưng khi
nhìn
thấy
mọi
người đều
là bộ dạng định
chơi xấu đến
cùng,
Lương Dã
hiển
nhiên không biết
nên
tranh
luận
thế
nào,
vành
mắt
thật
mau đỏ
lên.
Mà làm một
trong những người chơi còn đang khi dễ
cậu,
tôi không
chịu
nổi nhất chính
là nước mắt của
Lương Dã,
vì vậy mau tới
dỗ dành:
“Được được được,
bọn
tớ không chạy loạn,
chơi
thêm ván này nữa liền về.”
Đám bạn
học phát
ra
tiếng
than
thở,
Lương Dã
nhìn
tôi,
lúc
này
mới
nghẹn
lại
nước
mắt sắp
tràn
ra
hốc
mắt,
nhu
thuận gật đầu,
tôi
lại buộc khăn quàng đỏ
lại.
Mà lời tôi
vừa
nói hiển nhiên
chỉ là để
dỗ dành cậu, xoay người liền liếc mắt ra
hiệu
với
đám bạn chơi. Mọi người nhao nhao cười trộm,
hiểu
ý mà
ở thời gian đếm
ngược liền mở
hàng
rào của bãi đất
hoang này, ý định bỏ lại
Lương Dã
trực
tiếp
về nhà.
Không
ai
cảm
thấy đây
là
loại
chuyện
có bao
nhiêu quá phận,
nhiều
lắm
là
ngày
mai khi
lên
lớp bị
cậu dùng bàn
tay
nho
nhỏ kia đập
hai
cái
mà
thôi,
dù sao Lương Dã dễ dụ
lại
nghe
lời,
tôi
cũng không sợ bị
cậu ghi
hận.
Ngay
vào lúc chúng tôi cách viện nghiên
cứu một khoảng
xa, khu nghĩa địa yên tĩnh bỗng nhiên truyền
đến tiếng
kêu thảm thiết
của Lương
Dã.
Chúng
tôi sững sờ,
vô
thức dừng bước
chân
hai
mặt
nhìn
nhau,
sắc
mặt đều
có
chút
tái
nhợt.
Phản
ứng đầu tiên vẫn là
lớp trưởng
lớn
tuổi
hơn một chút. Cậu ta
quay
đầu
nhìn
thoáng qua
khu
nghĩa
địa
đã biến mất ở đường
chân
trời,
do dự mà
nhỏ giọng
nói:
“Giang Sâm, Lương Dã
cậu
ấy sẽ
không…
gặp phải nguy hiểm gì đi..”
Đám bạn
chơi
mỗi
người
một vẻ
mặt,
một
trong số đó bỗng
nhiên giống
như
nhớ
tới
cái gì,
run
rẩy
nói: “Sẽ không phải
là,
lão già điên
chạy
ra
từ Bát Viện đi…”
Tôi lau lau mồ
hôi
toát ra
trên
trán,
trong lòng cũng cảm
thấy
tiếng kêu
thảm
thiết vừa rồi của Lương Dã nghe có chút khϊếp người,
tuy rằng cảm
thấy có chút sợ,
nhưng với
tư cách
tiểu
bá vương lúc ấy,
vẫn cần phải
thể
hiện một chút,
vì vậy giả
bộ
trấn định nói:
“Không có việc gì,
ở đâu ra lão già điên,
nhất định là không cẩn
thận giẫm phải
hố
té lộn mèo,
tiểu
tử Lương Dã này yếu ớt,
chịu không được chút đau,
tớ đi qua xem cậu ấy là được rồi,
các cậu về nhà
trước đi.”
Nghe
tôi nói như vậy, đám
bạn
chơi
vội vàng gật đầu không ngừng,
giống
như
sợ tôi sẽ
kéo bọn họ
đi cùng mà lập
tức
chạy
đi, chỉ có
lớp
trưởng nhìn tôi
muốn
nói
lại thôi,
lén lút theo sau tôi
một
khoảng.
Tôi
trở lại nơi mọi người vừa mới chơi
bịt mắt
bắt dê vừa rồi,
nhưng dù
thế nào cũng không
tìm
thấy
bóng dáng của Lương Dã.
“Lương Tinh Tinh?”
Tôi lên
tiếng gọi cậu,
đương nhiên không nghe được
bất kỳ lời đáp lại.
Nghĩa địa lúc
trước còn có chút gió
thổi cỏ lay lúc này lại
hoàn
toàn
tĩnh mịch,
dường như đang che giấu một cơn
bão sắp
tới.
Tôi
tìm quanh
bốn phía,
từ đầu đến cuối không phát
hiện
bóng dáng Lương Dã,
chỉ
tìm
thấy cặp sách của cậu ở nơi cậu vừa đứng để đếm ngược.
Đang do dự có nên lấy điện
thoại
trong cặp sạch gọi điện cho người nhà cậu
hay không,
tôi
bỗng
thấy
trước mắt
tối sầm,
cứ như vậy
bị người ở phía sau khiêng lên.
[46]
Lúc
tỉnh
lại,
tôi
cùng Lương Dã đang kề vai
nằm
trong
một
ngôi
nhà bỏ
hoang,
nhìn quanh đều
là bụi bặm
mạng
nhện
cùng
rác xà bần,
hình
như
cách
nghĩa địa
chúng
tôi
chơi đùa
một khoảng.
Lương Dã bể đầu
máu
chảy sau khi
tỉnh
lại
từ đau đớn,
sợ
trốn vào
trong
ngực
tôi;
tôi
chỉ đành phải vỗ
nhẹ
lưng
cậu để
trấn
an,
một bên đưa
mắt
nhìn về phía bóng
lưng bẩn
thỉu
cách đó không xa.
Lão già điên kia
tôi
cũng biết.
Lão
lúc
trước
là
hàng xóm
nhà
tôi,
cũng không phải
trời sinh
liền điên,
lúc
còn
trẻ
cũng
là
người
hiền
lành
chất phác,
bình
thường sống bằng
nghề bán kẹo
thủ
công,
mẹ
tôi khi
còn bé
nếm qua không ít kẹo
của
lão
cho,
cũng
cùng
những đứa
nhỏ khác gọi
lão
một
tiếng
chú.
Về sau khi lão gần đến
bốn mươi
tuổi
tích lũy đủ vốn để cưới vợ,
cưới một gái lỡ
thì* của
tiệm sửa xe,
vài năm sau cũng xem như
trôi qua cuộc sống gia đình vợ con ấm đầu giường.
Nhưng đáng
tiếc người
tính không
bằng
trời
tính,
mảnh đất khu
từ đường của lão
bị nhà đầu
tư
trong vùng để mắt,
bởi vì khoản đền
bù quá
thấp,
lão không muốn ký
tên,
dĩ nhiên liền
thành môt
hộ
bị cưỡng chế.
(*老姑娘 phụ nữ lớn
tuổi nhưng chưa cưới gả.)
Có
một
ngày
lão
ra
ngoài
làm ăn,
nhà đầu
tư đã quen
làm ác bá
trực
tiếp đến đến
cửa phá
nhà,
lúc vợ
lão đang ở
nhà
hàng xóm
chơi
mạt
chược vội
mang
theo
con
nhỏ
chạy về
nhà,
từ đường
nhà
lão đã sớm
trở
thành
một đống phế
tích.
Mà lúc này
có người
hô: “Trong
nhà
còn có người!”
Nói xong mấy người trẻ tuổi khỏe mạnh liền từ
trong phế
tích
khiêng ra
thi
thể của một người đàn ông
trưởng thành,
đã bị
đè đến hoàn toàn thay đổi, trên người vẫn mặc quần áo
của lão già điên. Kỳ
thật
đây
chỉ là một
kẻ lang thang
chạy
tới nhà lão trộm quần áo
cùng
cơm thừa,
nhưng
đáng
tiếc
vợ lão đang cực kỳ
bi thương
không
bình
tĩnh
đi xác nhận, chỉ cảm thấy hai
mẹ con không còn trụ cột
không nơi
nương tựa
cũng
không thể
sống
tiếp
được
nữa,
liền
trực
tiếp
ôm con nhỏ nhảy giếng.
Chờ đến khi
lão già điên gấp
rút
trở về,
cũng
là
lúc
mọi
người vớt vợ
con
lão
từ giếng
lên,
một
lớn
một
nhỏ đều không
còn
hô
hấp.
Từ đó về sau lão già điên liền điên rồi.
Mới đầu lão chỉ
là điên,
nhìn
thấy
phụ nữ cùng trẻ
con
giông
giống vợ
con lão liền vui vẻ
cười
ngốc,
về sau thật sự
chọc
đến
láng
giềng
cùng
nhau
tóm
lão đưa vào bệnh viện tâm
thần, là
có một ngày bị
người
nhìn
thấy
lão
đang
muốn
ôm một đứa
nhỏ
ven đường
nhảy
giếng.
Sau khi đưa đến
bệnh
viện
tâm
thần
lão già điên liền không còn tin tức, chỉ
thỉnh thoảng nghe người
ta nói hình như
lão
đã sớm chết rồi, dù
sao lão cũng không có thân thích gì, cho
nên
cũng
không
có ai thật sự
để trong lòng.
Trước ngày này
tôi không
hề nghĩ
tới lão già điên vậy mà vẫn sống,
còn chạy ra khỏi
bệnh viện
tâm
thần,
trốn ở nơi
bọn nhỏ
thường xuyên chơi đùa âm
thầm
theo dõi,
cuối cùng mạnh mẽ
bắt cóc
tôi cùng Lương Dã
tương
tự với con lão năm đó.
Thân
là một kẻ
điên
không
còn
lý trí, dĩ
nhiên lão
không cách nào
khống chế
được
khuynh hướng bạo lực của
mình, Lương Dã
bị thương
không nhẹ, cho
dù đầu đã
được
lão
dùng
một miếng
vải không
phân
biệt
được
màu sắc bao lại, cũng chỉ
có thể đau đến
uốn
trong
ngực
tôi
hút khí.
Mắt thấy lão già điên xoay người khi phát giác bọn
tôi
tỉnh
lại,
nhe ra hàm
răng
ố vàng cười đến hết
sức
cổ quái, tôi ôm
chặt
Lương Dã
dịch
ra sau, thấp giọng:
“Đừng sợ,
Tinh Tinh…
tớ sẽ
bảo vệ cậu.”
Nói thì nói thế, khi
nhìn
thấy
thanh thép rõ
ràng
không
nhẹ
ở trong tay lão
điên, tôi
vẫn
có chút run rẩy, lưng cùng lòng bàn
tay
không
ngừng rịn
ra mồ hôi; trơ
mắt
nhìn
lão già điên cách bọn tôi
càng
lúc
càng
gần,
lại vượt qua bọn tôi, trực tiếp đi
ra ngoài.
Tôi sửng sốt một chút,
không
biết ý đồ của lão già điên kia,
theo
bản năng liền muốn mang
theo Lương Dã nhanh chóng chạy
trốn,
lại phát
hiện chân của
bọn
tôi đều
bị xích sắt không
biết được lão
bới ra
từ đâu
trong đống xà
bần khóa chặt.
Cắn răng giật rất lâu cũng không
thể xê dịch mảy may,
lúc ngẩng đầu
thấy Lương Dã đang dùng đôi mắt ngập nước nhìn
tôi..
Tôi lau bụi đất
bám
trên
mặt cậu, giả bộ
trấn
định
vỗ ngực nói: “Không
có việc gì, có
tớ ở
đây,
chúng ta
nhất
định
có thể chạy trốn.”
Trong lòng cũng
biết rõ
hai người
bọn
tôi lưu lạc
tới nông nỗi này,
không
thoát khỏi lúc
trước
tôi không nghe lời khuyên can của Lương Dã,
không khỏi chột dạ cúi
thấp đầu,
tiếp
tục loay
hoay với xiềng xích ở chân.
Lương
Dã lẳng lặng dựa vào tôi, nhìn qua
dường như
an tâm rất nhiều, cũng không
mở miệng trách
móc tôi, sau nửa ngày dựa
sát
thân
mật,
bộ dạng rõ
ràng
là toàn tâm toàn ý
tin cậy tôi:
“Giang Sâm,
cậu đối với
tớ
thật
tốt.”
Hay