Edit: Tử Liên Hoa 1612
Beta: Voicoi08, Maria Nyoko
Tiểu Mỹ đi vào phòng quản lý, đưa một phần hợp đồng cho Tiểu Dã, nhẹ giọng nói: "Quản lý Trịnh bảo anh tới ngay bây giờ."
Tốt nghiệp hơn ba năm, mấy năm này công ty phát triển rất nhanh, thu hút vô số người mới, Quản lý Trịnh thành giám đốc Trịnh, sau khi nhậm chức ông đã thuận tay đề bạt Tiểu Dã, Tiểu Dã thay thế vị trí ban đầu của ông, nhóm nhân viên lúc đầu thay đổi không biết bao lần, ngay cả Tiểu Ngô cũng rời đi, chỉ có Tiểu Mỹ vẫn trung thành ở lại công ty giúp đỡ Tiểu Dã.
Tiểu Dã từ trong phòng làm việc của giám đốc Trịnh đi ra ngoài, sắc mặt u ám, ánh mắt tràn đầy tin tưởng của giám đốc Trịnh, trịnh trọng bổ nhiệm khiến cho anh cảm nhận được áp lực, cuối cùng cũng phải quay về sao? Ngoài áp lực nặng nề, trong lòng anh lại vẫn mơ hồ có chút chờ mong, mặc dù anh biết người kia không có ở Thượng Hải.
Giám đốc Trịnh hành động rất nhanh, bên này mới họp chuyện mở chi nhánh ở Thượng Hải trong buổi họp, một tuần lễ sau văn bản bổ nhiệm Tiểu Dã đến Thượng Hải đã xuống, cũng phân công Tiểu Mỹ chăm chỉ làm trợ lý cho anh.
Tiểu Dã cùng Tiểu Mỹ đến Thượng Hải vào tháng ba, ngựa không ngừng vó bôn ba mất ba tháng mới tính là vào quỹ đạo cơ bản. Tiểu Dã vốn cho là đến Thượng Hải, ít nhất sẽ có chút thương cảm, nhưng anh vừa lên đảm nhiệm đã bị một đống chuyện rắc rối của quầy hàng làm cho người ngã ngựa đổ, hoàn toàn không có một chút xíu thời gian và tinh lực để cho anh đi nhớ đến những cảm giác buồn phiền kia. Ngay cả Vương Phinh cùng Tiêu Dương ở Thượng Hải anh cũng không có thời gian rảnh đi gặp một lần. Quả nhiên cái vấn đề tình cảm này chỉ người có tiền mới rảnh rỗi đi làm.
Trong khoảng thời gian này may nhờ có Tiểu Mỹ toàn lực ủng hộ, sau ba năm, về mặt công việc Tiểu Dã cùng cô đã phối hợp vô cùng ăn ý, mặc dù thỉnh thoảng Tiểu Dã cũng nhận thấy được tâm tư của cô, nhưng trợ lý tốt như thế này thật sự là khó có được, anh rất cẩn thận luôn duy trì một khoảng cách với cô về mặt sinh hoạt.
Hôm nay rốt cuộc cũng có chút rảnh rỗi, Tiểu Dã nghĩ tới việc đến trường học một chút, Tiểu Mỹ vừa lúc đi tới, la hét cũng muốn đi xem trại tập trung mỹ nữ trong truyền thuyết một chút, thật ra thì Tiểu Dã rất muốn đi một mình, nhưng thấy khuôn mặt đã gầy đi trông thấy trong khoảng thời gian này của Tiểu Mỹ, còn có đôi mắt trong suốt tràn đầy khao khát kia lại cảm thấy lời từ chối không thể nói ra miệng.
"Được rồi, tôi mời cô đến phố ăn vặt sau trường học chúng tôi, nếu như mấy quán hàng kia còn ở đó." Tiểu Dã nói khiến trong lòng Tiểu Mỹ kích động một hồi, xưa nay thái độ của anh rất rõ ràng, bọn họ chỉ là đồng nghiệp hợp tác khá ăn ý, không phải chưa từng ăn cơm cùng nhau, nhưng những lần ấy nếu không phải là tiệc rượu làm người mệt mỏi thì cũng là ăn nhẹ lúc công tác ngoài giờ, dễ dàng cùng nhau đi tới nơi này xưa anh sống như hôm nay lại là lần đầu tiên.
Đứng ở phía sau trong lòng Tiểu Dã cũng sóng gió mãnh liệt, trên mặt lại rất bình tĩnh, anh giới thiệu mấy quán ăn vỉa hè có tiếng cho Tiểu Mỹ như trong lòng cảm khái vô cùng, nơi này từng ngõ từng hẻm đều vấn vương hình bóng của người kia, dường như anh nghe thấy tiếng cười thanh thúy của cô đâu đó, còn là đang làm nũng với anh. Phố sau không mấy thay đổi, có đổi thay cũng chỉ có anh mà thôi, cảnh còn người mất, bên cạnh anh không thấy bóng dáng hoạt bát ấy nữa.
Tiểu Mỹ như mở cờ trong bụng nghe Tiểu Dã giới thiệu, tâm tư nhạy cảm bắt được trong giọng nói bình tĩnh của anh cất giấu chút thương cảm, anh lại đang nhớ về cô gái đó sao, trong khoảng thời gian này Tiểu Mỹ luôn cảm thấy kỳ quái, bạn gái Tiểu Dã rốt cuộc có ở Thượng Hải hay không, nếu như ở đây, tại sao chưa bao giờ thấy anh đi tìm, cũng không thấy có liên lạc, dù bận rộn cũng đâu đến mức không có thời gian gọi một cú điện thoại.
Tiểu Mỹ đang suy đoán lung tung, Tiểu Dã chợt im bặt, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Dã với vẻ mặt bất ngờ đang nhìn chằm chằm phía trước, theo tầm mắt của anh nhìn sang, Tiểu Mỹ thấy được hai người đang ôm nhau.
Bên tai là hô hấp nóng rực của Tiêu Dương, Tảo Tảo lập tức thấy khẩn trương, trên mặt đỏ bừng, lúng túng mà thoát khỏi l*иg ngực Tiêu Dương, chân khoa trương mà đá vài cái, thao thao bất tuyệt nói: "Trẻ con bây giờ thật là, đυ.ng vào người khác thậm chí còn không chịu nói một câu xin lỗi. May là anh đỡ được em, nếu không có khi phải té đau. Chân của em vốn rất yếu, từ khi bị trật trong giờ thể dục hồi đại học, hơi không chú ý là đau ngay."
Cô chợt nhớ tới cái chân này cũng là bởi vì thầm mến Tiểu Dương thất bại nên mới khiến cho tinh thần hoảng hốt từ xà đơn ngã xuống, đơn giản không nói thêm gì, nhất thời, hai người đều im lặng, không khí lúng túng cùng mập mờ lại bắt đầu lan tràn giữa hai người.
Bốn năm không gặp, bây giờ chợt gặp lại, nhưng mà lại gặp nhau trong hoàn cảnh hoảng loạn này, người trong lòng ngày nhớ đêm mong đang mắc cỡ đỏ mặt trong lòng bạn tốt, lặng lẽ đưa tình, rõ ràng là anh đã đánh gia cao năng lực chịu đựng của mình. Hôm nay ánh nắng quá mức gay gắt, chiếu đến Tiểu Dã thấy hơi chóng mặt, anh lẳng lặng đứng trong chốc lát, rồi tiến lên phía trước.
“Tiêu Dương, Tảo Tảo, đã lâu không gặp.” Một giọng nói kinh động lòng người phá vỡ hành động mờ ám bắt đầu xảy ra giữa Tảo Tảo cùng Tiêu Dương.
Tảo Tảo không thể tin đột nhiên quay đầu lại, giữa ánh nắng Tiểu Dã cười khẽ, ánh mắt đen nhánh sáng ngời nhìn cô thật chăm chú, ánh mặt trời quá chói chang, cô có loại cảm giác ảo mộng, cứ như anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Tại giờ phút này, tất cả những gì xung quanh đều trở nên vô hình, chỉ còn lại cô và anh đứng giữa ánh nắng tháng sáu của ngày hạ yên ả.
“Tiểu Dã, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy? Mọi chuyện xong hết rồi sao? Tại sao lại không gọi cho mình trước?” Tiếng nói Tiêu Dương kéo hồn phách Tảo Tảo về, cô cúi đầu, cười chua xót, tại sao có thể quên mất chứ, anh đã không phải Tiểu Dã ngày trước, không phải Tiểu Dã của cô nữa rồi.
Ngẩng đầu lên, trên gương mặt Tảo Tảo đã hiện ra vẻ bình tĩnh, cô bình tĩnh nhìn Tiểu Dã: “Đã lâu không gặp, Tiểu Dã.”
“Ừ, cũng không còn nhiều việc lắm, hôm nay mới rảnh, vốn là định khi nào đến nơi sẽ gọi điện cho cậu, nhưng vừa hay gặp phải tại đây.” Tiểu Dã cố gắng để cho mình trông thật bình tĩnh, anh quay đầu về phía Tiêu Dương giải thích.
“Tiểu Dã, đây là bạn học của anh sao?” Tiểu Mỹ đi đến, vừa nhìn một cái cô đã biết người này mới thật sự là Tảo Tảo, không thể giải thích tại sao nhưng cô chỉ biết thế, có lẽ là do ánh mắt Tiểu Dã nhìn cô ấy, có lẽ là ánh mắt cô ấy giống mình đến bảy tám phần.
Tảo Tảo nhìn về phía cô gái đứng cạnh Tiểu Dã, mặc dù tuổi tác không cách biệt lắm so với cô, nhưng trên người cô ấy có sôi nổi và nhiệt tình mà căn bản cô đã bị mài dũa hầu như không còn, cô gái này luôn luôn dùng loại ánh mắt so sánh để quan sát cô, cô ấy chính là bạn gái hiện tại của Tiểu Dã sao?
Lúc này Tiểu Dã mới nhớ tới, trong thoáng chốc vừa rồi anh lại quên mất Tiểu Mỹ, Tiểu Dã có chút áy náy quay đầu lại, không tự chủ được mà nhẹ giọng: "Tiểu Mỹ, đây là bạn học thời đại học của anh, vừa rồi nhìn thấy bạn học vui quá, lại bỏ em lại một mình."
Cánh tay Tảo Tảo hơi cứng lại, Tiêu Dương dùng sức cầm tay của cô, bàn tay Tiêu Dương rất có lực, giờ phút này Tảo Tảo cảm thấy cô cần có lực ủng hộ như vậy cỡ nào, lần đầu tiên cô không buông tay của anh ra.
Ánh mắt của Tiểu Dã nhìn tới bàn tay Tảo Tảo đang nắm lấy tay Tiêu Dương, lại nhìn sang chỗ khác, Tiểu Mỹ chợt thấy đau lòng cho Tiểu Dã, nụ cười của anh vô cùng chói mắt, cô rất muốn nói, Tiểu Dã, anh không muốn cười thì không cần cười. Cô rất hối hận, tại sao lại để anh tới nơi này, nếu như không đi ăn vặt, nói không chừng bây giờ bọn họ đã ở trong sân trường đại học rồi, chắc anh sẽ không gặp gỡ hai người Tảo Tảo.
Tiêu Dương lôi kéo Tảo Tảo đi tới phía trước hai người Tiểu Dã, nhìn về phía Tiểu Mỹ cười cười: "Tôi tên là Tiêu Dương, đây là Tảo Tảo, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé."
Tiểu Mỹ rất thoải mái, cười nói: "Được thôi, chỉ cần Tiểu Dã không có ý kiến. Tôi tên là Tiểu Mỹ."
Vào trong nhà hàng Thanh Chân, vẫn là bánh trẻo thịt bò rán cùng màn thầu thịt bò, Tiêu Dương đi mua đậu hoa mà Tảo Tảo thích ăn, Tiểu Dã cùng Tiểu Mỹ đi xếp hàng, Tảo Tảo một mình đi tìm chỗ ngồi, cô ấy tìm một chỗ rộng rãi sáng ngời cạnh cửa sổ ngồi xuống. Cảnh tượng giận dỗi Tiểu Dã ban đầu còn sở sờ ở trước mắt, Tiểu Dã vô lại, Tiểu Dã dính người đó, hôm nay —— cô thở dài, nhìn về phía Tiểu Mỹ, nên quên rồi.
Tiểu Dã bưng hai suất bánh trẻo rán tới đây, Tảo Tảo vội vàng đỡ lấy, ngón tay không cẩn thận đυ.ng nhau, một dòng điện tê tê từ đầu ngón tay chạm nhau truyền đi, chạy thẳng vào trong lòng, cô giống bị bỏng buông đĩa ra, lui về sau một bước, gục đầu xuống.
Bàn tay cầm bánh trẻo rán của Tiểu Dã cứng ở nơi đó, anh mím môi thật chặt nhìn Tảo Tảo cúi đầu trước mắt, hai mắt dần dần đỏ lên.
Không khí ngột ngạt đến mức làm cho lòng người khϊếp đảm, Tảo Tảo kinh hoảng mở miệng: "Em đi cầm màn thầu giúp bạn gái anh."
Tảo Tảo đang muốn xoay người rời đi lại bị lời nói của Tiểu Dã làm cho cứng người: "Cô ấy là đồng nghiệp của anh, hợp tác trong công việc, không phải là bạn gái."
Bữa cơm này ăn vô vị tẻ nhạt, bốn người đều có tâm sự riêng, sau khi ăn xong Tiểu Dã liền không kịp chờ đợi dẫn Tiểu Mỹ rời đi, Tảo Tảo nhìn bóng lưng hai người đi xa im lặng không nói, là bạn gái cũng được, không phải cũng được, hiển nhiên cô và anh không thể quay lại.