Edit: Lavender – Blue
Beta: Sư Tử Cưỡi Gà
Tác giả có lời muốn nói: Sửa chương trước một chút, điều chỉnh đối với Tiêu Dương và Tiểu Sướиɠ, mọi người quay lại tìm một lần nữa. Tảo Tảo đi theo Tiêu Dương đi tìm Hạ Thần, chuyện trước kia là anh điều hành, công ty quảng cáo và xưởng in đều là Hạ Thần ký tên. Bọn họ tìm vài chỗ dán poster, cũng không thấy Hạ Thần, nam sinh là người cuối cùng dán poster nói cho họ biết, Hạ Thần bị một giáo viên không biết tên gọi đi.
Tiêu Dương và Tảo Tảo vẫn chưa từ bỏ ý định tìm trong phòng ngủ và khoa của Hạ Thần, vẫn không thấy bóng dáng của anh, đã ba giờ chiều, nếu không đi lấy nữa thì năm giờ sẽ không thể quay lại lúc năm giờ, Tảo tảo kéo tay áo Tiêu Dương "Tiêu Dương, em sẽ đi lấy nó."
"Không có Hạ Thần, em đi cũng vô ích." Tiêu Dương lập tức bác bỏ đề nghị của cô.
"Em...em sẽ bắt chước chữ viết giống như Hạ Thần " Tảo Tảo ngập ngừng, cẩn thận từng li từng tí nói "Xưởng in mỗi ngày nhiều người ra vào như vậy, khẳng định cũng không nhớ Hạ Thần trông như thế nào, nói không chừng sẽ đưa nó cho em, hoặc là em giả chữ giống anh ấy viết giấy ủy quyên, ủy quyền em đi nhận."
Tiêu Dương ngạc nhiên nhìn Tảo Tảo một chút, Tảo Tảo cho là anh không tin, vộ vàng cầm tờ giấy, viết hai chữ "Hạ Thần", đưa cho Tiêu Dương, "Anh xem, có phải rất giống không."
Tiêu Dương cầm tờ giấy, nhìn lướt qua, nhếch miệng, "Không tệ."
"Vậy thì tốt, đến công ty quảng cáo lấy
nó xuống xuống in, cho em địa chỉ, em sẽ đi." Tảo Tảo giật nhẹ váy gấp gáp nói.
Tiêu Dương nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của cô, không khỏi bật cười, "Em cho rằng dễ lấy như vậy, mấy vali sách, con trai còn phải cố hết sức."
Tay phải Tảo Tảo nắm thành nắm đấm, khẽ cong cùi chỏ, tạo ra một cú vô lê mạnh mẽ, "Em có sức mạnh, vác đi được, chuyện này là lỗi của em, để cho em đi đi."
Tiêu Dương liếc xéo cô một cái, "Đi thôi."
Tảo Tảo đi theo Tiêu Dương đến dưới ký túc xá của nam sinh, cô nghi ngờ hỏi, "Chúng ta tới đây làm gì?"
Tiêu Dương không lên tiếng, bước lên một chiếc xe máy, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, "Lên đi, anh sẽ chở em đi."
Mặt trời ba giờ chiều rất nóng, Tảo Tảo ngồi phía sau Tiêu Sương sớm đổ mồ hôi đầm đìa, luống cuống tay chân che váy ngắn ngủn, chỉ sợ không cẩn thận cảnh xuân lộ ra ngoài. Tiêu Dương cong khóe miệng, xuống xe lấy ra một tờ poster lớn từ cái rương nhỏ phía sai đưa cho Tảo Tảo, hai người một chiếc xe, vèo đi mất.
Hai người trở lại hội học sinh lúc năm giờ kém, ngược lại Tảo Tảo rất có khà năng chống đỡ, bốn vali tài liệu, một mình cô bưng hai thùng, hình như như vậy mới có thể bày tỏ sự áy náy và cảm ơn của cô với Tiêu Dương.
Đặt tài liệu bên ngoài phòng nối phòng làm việc, Tảo Tảo vỗ tay một cái, cười quay đầu lại nói với Tiêu Dương, "Tiêu Dương, đi, em mời anh đi ăn cơm, hôm nay thật sự rất cám ơn anh, nếu như không có anh, em nhất định sẽ bị Thẩm Oánh Sướиɠ ăn thịt."
Tiêu Dương lắc đầu một cái, "Tiểu Sướиɠ tính tình nóng nảy, nhưng là người tố rất trượng nghĩa, lần này do tâm trạng em ấy không tốt, nói chuyện quá mức, Tảo Tảo em đừng để ý quá những lời em ấy nói."
Tảo Tảo le lưỡi, "Ừ, em sẽ không tức giận, vốn dĩ chuyện này do em làm sai, cô ấy nói không sai, là do em không cẩn thận."
Tảo Tảo và Tiêu Dương gặp được Tiểu Dã dưới ký túc xá Tảo Tảo, Tiểu Dã đang buồn chán ngồi ở lan can chờ người, nhìn thấy ngồi Tảo Tảo vả Tiêu Dương đi cùng một chiếc xe, ánh mắt của hắn lóe lên, ngay sau đó cười hì hì đi tới chào hỏi Tiêu Dương, đồng thời thuận tay ôm Tảo Tảo từ trên xe xuống, lại thân mật ôm Tảo Tảo, vuốt vuốt mặt Tảo Tảo "Đã làm gì, làm cho mồ hôi đầy đầu?"
Tiêu Dương nhìn bàn tay Tiểu Dã ôm Tảo Tảo một chút, vẻ mặt phức tạp quay đầu đi đậu xe máy.
"Vác đồ,Ttiểu Dã, hôm nay em thật thảm, bị người ta hung hăng chỉnh đốn một trận." Tảo Tảo đẩy tiểu Dã ra, quá nóng,cô khịt mũi giống như con chó nhỏ lè lưỡi thở hồng hộc.
Tiểu Dã tỉnh bơ kéo cô lại lấy tay quạt gió, "Ai to gan như vậy, dám chỉnh em, cái này không phải tự mình tìm chết sao?"
"Thật, thật, không tin anh hỏi Tiêu Dương kìa, hôm nay may nhờ có Tiêu Dương giúp em. nếu không em chết chắc." Tảo Tảo rút tay trong tay Tiểu Dã ra, xoay người ngoắc Tiêu Dương "Tiêu Dương, anh nói với Tiểu Dã đi."
"Đi thôi, đi ăn cơm trước, Tảo Tảo, không phải em muốn mời khách sao, chuẩn bị dẫn bọn anh đi ăn cái gì?" Tiêu Dương không có nhìn bọn họ, nhàn nhạt dời đề tài.
Tiểu Dã nhìn hai người ngập ngừng, tiếp tục kéo tay Tảo Tảo, "Đi thôi, đi đâu ăn?"
Trong quán cơm Thanh Chân ngoài trường, Tiêu Dương và Tiểu Dã ngồi đối diện nhau,mỗi người một chai bia, nhưng không thấy bóng dáng Tảo Tảo, thì ra cô không vào trước mà vẫn ở ngoài ăn bánh bao chiên trước khi vào, vừa vào lại nghĩ đến đậu hũ,
ngay cả ghế cũng không ngồi ấm chỗ lại chạy đi mua đậu hũ rồi.
Sau khi ngồi xuốn Tiêu Dương im lặng một lúc lâu, từng ly từng ly rót bia vào miệng, im lặng nửa ngày nhịn không được mở miệng, "Tiểu Dã, cậu và Tiểu Sướиɠ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ban đầu không phải hai người vui vẻ không chia ly sao, sao bây giờ giống như cậu bỏ mặc cô ấy vậy."
"Đúng vậy, chuyện ban đầu cậu cũng biết, tôi cũng đang cảm thấy kỳ lạ nữa. " Tiểu Dã cau mày, nghi ngờ nói, "Khoảng thời gian trước cô ấy tìm tôi, nói muốn bắt đầu lại với tôi dọa tôi sốc một trận."
"Tôi chỉ hỏi cậu, thái độ của cậu với Tiểu Sướиɠ bây giờ là gì, có phải còn cảm giác không?" Tiêu Dương nhìn chằm chằm Tiểu Dã.
Tiểu Dã hứng thú nhìn Tiêu Dương, bưng ly bia lên nhấp một miếng, "Cái người này sao quan tâm chuyện này là sao, có phải hy vọng tôi với Tiểu Sướиɠ có cái gì không?"
"Tiểu Dã, cái người này tên khốn kiếp, " Tiêu Dương bị tức đến nỗi đánh Tiểu Dã một đấm "Cậu có biết không, hôm nay người chỉnh Tảo Tảo chính là Tiểu Sướиɠ, Tảo Tảo quên thông báo Lưu Tuấn đi lấy sách tuyên truyền, ban đầu vốn dĩ không phải là chuyện lớn gì, Tiểu Sướиɠ lại mượn làm đề tàinói chuyện, hung hăng nói Tảo Tảo một trận, nếu như không phải tôi vừa khéo ở đó Tảo Tảo không biết sẽ như thế nào đâu."
"Cái gì?" Tiểu Dã đặt đũa xuống "Rốt cuộc cô ta còn muốn làm gì, ban đầu nói chia tay liền chia tay, bây giờ còn làm nhiều việc như vậy."
Tiêu Dương thấy dáng vẻ kích động của anh thì thở dài "Cậu không thích cô ấy thì cũng phải nhanh chóng nói rõ ràng với cô ấy một chút, nếu không tôi đoán cô ấy còn sẽ nhắm vào Tảo Tảo làm ra một số chuyện nữa."
"Tôi nói, " Tiểu Dã kích động nói, "Lần trước cô ta tới tìm tôi, tôi đã nói rất
rõ rồi, tôi và cô ta là không thể nào."
"Cũng có khả năng là trước kia ngoài cô ấy ra thì cậu không thật lòng thích người nào, dù sao ban đầu cũng là cậu dây dưa quấn chặt lấy cô ấy như vậy, dây dưa không ngớt, khó khăn không buông, hiện tại chợt thấy cậu đới với Tảo Tảo tốt như vậy, cô ấy cảm thấy trong lòng căm phẫn. Cũng giống như đứa bé đối với món đồ chơi mình không thích, mặc dù mình không muốn chơi nhưng cũng không chịu để cho cho người khác chơi." Tiêu Dương phân tích vẫn rất hợp lý.
"Vì sao cô ta trở nên như vậy " Tiểu Dã hoang mang lắc đầu, "Trước đây rõ ràng là một cô gái cởi mở như vậy, cho dù cô ta thích người khác, tôi cũng không đặc biệt đổ lỗi cho cô ta."
Tiêu Dương khui một chai bia nữa,
rót cho tiểu Dã một ly, mình một ly, nâng ly cụng với Tiểu Dã một cái, "Mặc kệ như thế nào, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, Tiểu Dã, Tảo Tảo cô ấy thích cậu, cho dú tôi không phục cũng không thể nói gì hơn, chỉ là cậu làm cô ấy đau lòng một lần nữa, trước đây tôi đánh mất cô ấy thế nào cậu cũng biết."
Tiểu Dã nghe lời của anh, cúi đầu không lên tiếng một lát, chợt cầm chai bia lên, rót đầy ly mình, giơ ly bia lên, uống một hơi cạn sạch, không biết là uống quá nhanh hay
là nguyên nhân gì, ánh mắt Tiểu Dã nhìn qua đỏ bừng đỏ bừng, anh chốc ngược ly bia, nhìn Tiêu Dương giọng buồn bực nói, "Tiêu Dương, ly rượu này mời cậu. Tôi ——, người anh em, tôi xin lỗi cậu."
Tiểu Dã lại rót một ly bia, cụng với Tiêu Dương một cái, mắt đỏ nói, "Nhưng tôi thật sự thích cô ấy, không phải là tôi chưa từng thử buông tay, nhưng tôi không thể bỏ cô ấy được, tôi chưa bao giờ thích một người đến vậy, lúc trước với Tiể Sướиɠ cũng không có như vậy."
Tiêu Dương không nói gì, vỗ vỗ vai anh, cũng uống ly bia, hí mắt ngó ra không biết chỗ nào ngoài cửa sổ.
Khi Tao Tảo hào hứng bưng chén đậu hũ trở lại trong quán cơm Thanh Chân thì thấy cảnh Tiểu Dã và Tiêu Dương đều uống mặt đỏ tới mang tai, mùi rượu ngất trời, trên đất có rất nhiều vỏ chai bia,
cô tắc lưỡi
"Hai ngươi cũng quá mạnh, tôi mới đi xếp hàng mua một chén đậu hũ mà đã uống tới như vậy, quá trâu bò rồi."
Tảo Tảo rất tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dã, bắt đầu vùi đầu ăn đậu hũ , Tiêu Dương đối diện đang cúi đầu tự uống, chẳng biết tại sao, Tảo Tảo Tiêu Dương nâng chén như vậy khiến cô nghĩ tới một câu nói —— mượn rượu tiêu sầu càng sầu hơn.