Chương 4: 3 giây động tâm (1)

Phim trường Hoa Đảo cách Thiệu Thành hai tiếng đi xe, hai người ngồi xe buýt đi, chọn chuyến xe đi lúc chạng vạng, cả đoạn đường Đinh Miên đều nhìn Giang Tiểu Mạt chỉnh trang.

Xe còn chưa vào đến bến, Giang Tiểu Mạt đã gấp không chờ nổi đứng lên, suýt nữa thì bị ngã vì tài xế phanh gấp.

Chờ xe dừng lại, cô ấy hấp tấp chạy xuống xe trước, tay xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt chạy hướng cổng bến xe, thỉnh thoảng quay đầu lại thúc giục Đinh Miên: “Cậu nhanh lên nào.”

Đinh Miên chậm rì rì theo sau, nghĩ thầm: Phụ nữ đang yêu thật đáng sợ.

Hai người vừa ra khỏi bến xe, sắc trời đã tối, Giang Tiểu Mạt ngăn cản một chiếc xe taxi, vung tay nói với tài xế: “Cho chúng tôi đến KTV ngầm.”

Đinh Miên trợn mắt liếc cô một cái: “Thế là thế nào, sao lại trực tiếp đi KTV.”

“Thần Thần nhà mình đã báo trước với mình rồi, đêm nay diễn viên tham gia đóng phim sẽ đi hát với nhau, mình sợ anh ấy uống nhiều quá, bây giờ qua đó còn có thể gặp anh ấy một lúc.”

Giang Tiểu Mạt nói đến bạn trai, trên mặt tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

KTV ngầm ở gần phim trường, minh tinh và một số người nổi tiếng trên mạng thình thoảng cũng lui tới chỗ này, là một trong những KTV xa hoa nhất Hoa Đảo.

Lối vào trải một tấm thảm đỏ thẫm cùng với tấm poster có vô số minh tinh đang nổi ký tên lên, cho thấy người đến chơi thân phận bất phàm.

Vừa vào cửa, một luồng không khí mùi khỏi rượu liền chui vào mũi, âm thanh ca hát từ các phòng nhạc trải dài từ đợt này đến đợt khác.

Đinh Miên cảm thấy đây là hương vị của chốn tiêu pha.

Giang Tiểu Mạt sợ bị nhân viên phục vụ hiểu nhầm thành fan cuồng, không cho cô vào, thế là bước nhanh một bước vọt vào hành lang.

Đinh Miên miệng ngậm một cây kem đậu đỏ mua ở nhà ga, mơ mơ màng màng bị Giang Tiểu Mạt kéo đi.

Hai người bắt đầu từ phòng đầu tiên gần cửa nhất, tìm người từng phòng một, Đinh Miên vóc dáng hơi cao một ít, cô phụ trách nhìn vào trong từ cửa sổ pha lê trong suốt ở trên cửa.

Cuối cùng hai người nghe thấy có người kêu tên Phùng Hạo Thần ở phòng đầu tiên sau chỗ rẽ.

“Phùng Hạo Thần! Phùng Hạo Thần!”

Cửa khép hờ, từ bên ngoài có thể rõ ràng nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hoan hô và tiếng hét chói tai hết đợt này đến đợt khác.

Đinh Miên chỉ chỉ trong phòng: “Bọn họ hình như đang chơi rất vui. Bây giờ cậu xông vào có vẻ không tốt lắm nhỉ? Hay là cậu gọi điện cho Phùng Hạo Thần?”

Giang Tiểu Mạt bảo được, móc di động ra đánh số gọi đi.

Thân ở chỗ có tiếng người ồn ào như vậy, Phùng Hạo Thần căn bản không rảnh bận tâm đến cuộc gọi trên điện thoại.

Tiếng hoan hô không hề có xu thế yếu bớt, cái tên Phùng Hạo Thần cũng lặp đi lặp lại trong miệng người khác, giống như khẩu hiệu vậy.

Chỉ là có người đồng thời cũng đang kêu một cái tên khác, kết hợp với cái tên Phùng Hạo Thần, tựa như đang đánh nhịp với nhau.

“Thất Thất! Thất Thất!”

Giang Tiểu Mạt nhón chân, ngẩng đầu nhìn vào trong.

Phùng Hạo Thần lúc này đang đứng ở giữa phòng, anh đứng đối diện với một cô gái khác, hai người đều cầm chén rượu, đối diện với nhau.

Người chung quanh đều đang hô “Phùng Thiếu bắt đầu uống rượu giao bôi rồi!”

Nghe thấy ba chữ “Rượu giao bôi”, Giang Tiểu Mạt nguyên bản tò mò mặt nháy mắt đỏ bừng lên.

Đinh Miên thuận thế nhìn qua kẹt cửa, đúng thật là một đống lãng khách cùng oanh oanh yến yến đang tìm hoan mua vui. Trên bàn để một chai bia rỗng, chỉ hướng Phùng Hạo Thần đang đứng, nhìn qua như đang chơi “Thật hay Thách”.

Cô gái đứng đối diện Phùng Hạo Thần dáng người cao gầy, trên người mặc chiếc váy bó sát màu đỏ làm cho vòng eo nhìn qua rất nhỏ, tóc dài làm kiểu cuộn sóng để rũ xuống tự nhiên.

Quay lại nhìn cô và Giang Tiểu Mạt, mặc một thân áo thun quần jean, tuy rằng nhìn rất tươi tắn, lại không kinh diễm.

Giang Tiểu Mạt khẳng định khó chịu cực kỳ. Ngoài cuộc tỉnh táo, Đinh Miên nhìn ra trên mặt Phùng Hạo Thần lộ vẻ mất tự nhiên.

Cô vỗ đầu Giang Tiểu Mạt, an ủi nói: “Mình cảm thấy anh ta có vẻ bị người khác đẩy lên.”

“Cho dù là thế, anh ấy cũng không thể……” Giang Tiểu Mạt như là mau khóc ra tới.

Đinh Miên không muốn nhìn dáng vẻ cô ấy khóc: “Cậu khóc ở đây cũng vô dụng thôi, theo mình thấy, hai người bọn họ vẫn chưa tiếp xúc thân thể, hay là cậu vào đó kéo Phùng Hạo Thần ra đây?”

Phùng Hạo Thần tuy rằng đầu óc kém, kỹ thuật diễn cũng kém, cả ngày không có chí tiến thủ, còn có vẻ ngoài hoa tâm, nhưng Đinh Miên nhìn ra, anh ấy thật sự thích Giang Tiểu Mạt.

Cô không nghĩ tới, từ xưa đến nay vẫn luôn nhát gan Giang Tiểu Mạt, lại làm một việc mà cô không thể tưởng tượng được.

Cô ấy nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi, nâng chân, đá vào cửa đang hờ khép “Rầm” một cái, một chân đá ra.

Một loạt động tác lưu loát làm Đinh Miên nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngay cả trong lòng Đinh Miên cũng phải cho sự dũng cảm của Giang Tiểu Mạt một cái like.

Nhưng Giang Tiểu Mạt vẫn là Giang Tiểu Mạt, trong nháy mắt cô ấy đạp cửa mở, vào lúc ánh mắt Phùng Hạo Thần tiếng vang lớn kia dẫn đến trên người cô, đáng ra đây là lúc cô ấy nên tỏ ra uy phong của chính thất.

Cô ấy chạy.

Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh như chớp biến mất ở sâu trong hành lang.

……

Đinh Miên há to miệng, chỉ có thể miễn cưỡng trần thuật tình huống trước mắt với người bên trong: “À thì, Tiểu Mạt đến xem anh, muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.”

Phùng Hạo Thần mặt vốn dĩ còn đang đờ đẫn lập tức trở nên khẩn trương, anh ta trực tiếp nhét rượu vào tay cô, sải chân chạy ra khỏi phòng hát, vừa chạy vừa hô: “Đinh Miên, đến lúc đó giúp anh làm chứng, anh thật sự không làm chuyện có lỗi với cô ấy mà!”

Đinh Miên tay trái cầm que kem đậu đỏ chưa ăn xong, tay phải ôm ly rượu đã bị đổ mất một nửa, đứng ở cửa.

Hai người này…… có bệnh à.

Người bên trong sôi nổi tò mò mà nhìn sang cô.

Có người lập tức phản ứng lại đây: “Ôi. Chẳng lẽ là Phùng Hạo Thần bạn gái tới bắt ~ gian ~!”

“Còn phải nói sao, còn không phải anh muốn chơi trò chơi này sao, thế này thì hiểu lầm lớn rồi.”

“Không đến mức đó chứ, uống rượu giao bôi mà thôi, lại không phải làm một nụ hôn giao bôi.”

Đinh Miên ở trong lòng mắng Giang Tiểu Mạt mấy chục lần, ngày thường chuyện tốt không tìm đến cô, một vũng nước đυ.c lại làm cô nhảy vào.

Cô cười hì hì, muốn qua loa đáp lại: “Đi ngang qua, quấy rầy.” Làm bộ muốn trốn đi.

“Là cô?”

Đinh Miên bước chân dừng một chút, quay đầu lại, theo thanh âm đυ.ng vào một đôi mắt quen thuộc. Cặp mắt kia thật xinh đẹp, hẹp dài, đuôi mắt nhẹ giơ lên.

Là Hứa Duyên Chu.

Hứa Duyên Chu ngồi ở tận trong cùng của căn phòng, nhàn tản ngồi trên sô pha, lúc này ánh mắt dừng ở trên người cô, trong mắt hình như có ẩn ẩn ý cười.

Ghế lô chen đầy, cố tình vị trí bên người anh lại trống.

Cây kem trên tay vẫn chưa ăn xong, lúc này hòa tan thành nước từng giọt từng giọt rơi xuống, rớt lên tay cô, ly rượu mà Phùng Hạo Thần đưa cho cô còn đổ lên người làm cô ướt hơn nửa người.

Dù sao cũng là phim trường, ngẫu nhiên gặp được minh tinh là chuyện quá đỗi bình thường. Chỉ là người mà Đinh Miên ngẫu nhiên lại là thần tượng của cô, bản thân cô lại có cảm giác như khách không mời mà, làm loạn không khí của cả phòng, Đinh Miên cảm thấy có chút chật vật.

Càng khó tin hơn là, anh nhận ra cô.

Anh duỗi tay chỉ chỉ vị trí còn trống bên người: “Lại đây ngồi không?”

Vốn dĩ đây là một yêu cầu rất đột ngột.

Nhưng giọng nói anh trầm thấp, tựa như mê hoặc, cô ma xui quỷ khiến vào phòng, cũng ma xui quỷ khiến ngồi bên người anh.

“Sao hôm nay có nhiều trò hay nhiều như vậy, Hứa nam thần, giữa anh và cô nàng này có chuyện xưa đúng không?” Đinh Miên vừa mới ngồi xuống, anh chàng bên cạnh Hứa Duyên Chu đầy mặt không có ý tốt hỏi.

Hứa Duyên Chu ánh mắt không gợn sóng: “Cô ấy là người hâm mộ của tôi.”