- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấy Ngắn Tình Dài
- Chương 11
Giấy Ngắn Tình Dài
Chương 11
- 2018-
Nực cười, thế giới hai người của anh vừa mới bắt đầu không bao lâu! Vốn dĩ sự chú ý của Ôn Lạc đã không hoàn toàn tập trung lên anh thì chớ, nếu nhảy ra một đứa nhóc nữa, chắc anh thành người tàng hình luôn quá.
Sau khi hôn ước giữ hai nhà bị hủy bỏ, Hàn tiểu thư đã ra nước ngoài, nghe nói năm đã đã chịu tổn thương không nhẹ, trông thì phóng khoáng rời đi thế thôi chứ thực ra là một mình tự gặm nhấm vết thương.MẶc dù cô có tiếng tăm tốt nhưng lại không người dễ bắt nạt, khoác trên mình tên tuổi nhà họ Hoắc, nếu gặp ai cô cũng tâng hấng cung phụng, ngược lại sẽ khiến người ta ngứa mắt.Không ngờ đi dự tiệc lại gặp phải vị tiểu thư có không ít ân oán kia.
Thật ra Tống phu nhân cũng không thích vị hôn thê trên danh nghĩa của Hoắc Cận Thành.
“Nhưng anh muốn mà!”Đến khi Tống phu nhân ra tới nơi, gió bão ngắn ngủi đã qua đi, bà đã nghe hết đầu đuôi mọi chuyền từ người hầu, không hề có ý kiến gì với Ôn Lạc.Tống phu nhân nói chuyện với mấy người bạn của bà, yên tâm nhét cô vào quý cô quý bà quần là áo lụa, Tống phu nhân luôn tin tưởng cô, vả lại cũng không thể kè kè bên cô mãi, bà còn phải phụ trách một bên khác.
Giao tập đoàn lại cho đám giám đốc từng chuyên môn xử lý, còn mình thì ở nhà với vợ chờ tiền vào túi là xong.
Cô cũng không cần cố tìm đề tài bắt chuyện, có hứng thì nói hai câu, không có hứng thì cứ mỉm cười, mọi người xung quanh đều đã tu luyện thành tinh, kỹ năng đoán y đã đến trình điêu luyện, biết cô vui hay không vui, cũng sẽ biết điều mà không bắt cô phải mở lời.
Anh vẫn cứ làm theo ý mình, “Cả đống người nhà họ Hoắc tranh vợ với anh đã đành, còn muốn sinh ra thêm một đứa nữa để tranh à, mơ đi?”Xung quanh là một đám phu nhân tiểu thư tuổi tác tương đương, dù nói chuyện gì cũng không quên đệm thêm một câu “Hoắc phu nhân thấy sao”, “Hoắc phu nhân có thích không”, tóm lại không một ai coi thường cô là được.
Người khác kính trọng cô, là bởi vì cô không tranh chấp kì kèo với người khác, không cần dùng tên tuổi chèn ép, cũng vẫn có thần thái khiến người ta không thể tùy tiện coi khinh.
Anh vẫn cứ làm theo ý mình, “Cả đống người nhà họ Hoắc tranh vợ với anh đã đành, còn muốn sinh ra thêm một đứa nữa để tranh à, mơ đi?”Anh bắt đầu cúi xuống bận rộn ‘cày cấy’, vừa hôn cô vừa lúng búng nói: “Thêm hai năm nữa đi, sinh xong ném cho bọn họ nuôi.”Kiểu tiệc tùng thế này thật ra có rất ít nam giới tham ra, thế giới của họ đều ở ngoài kia, nhưng Hoắc tiên sinh thì không như thế, mười lần thì phải đến tám lần là anh đến tận nơi đón người.Cô cũng không cần cố tìm đề tài bắt chuyện, có hứng thì nói hai câu, không có hứng thì cứ mỉm cười, mọi người xung quanh đều đã tu luyện thành tinh, kỹ năng đoán y đã đến trình điêu luyện, biết cô vui hay không vui, cũng sẽ biết điều mà không bắt cô phải mở lời.
Hoắc Cận Thành còn đang suy nghĩ về một ý tưởng.
Kiêu căng hống hách, rõ ràng sinh ra trong nhà có tiền có thế mà lại có vẻ nhỏ nhen, tâm tư còn nhỏ hơn lỗ kim, không giống thiên kim tiểu thư, ngược lại cứ như cái ngữ đàn đàn bà đanh đá hàng cá hàng thịt. “Anh ở bên vợ thì có gì sai à?” Anh đúng là mặt càng ngày càng dày, “Anh muốn chuyên tâm ở bên vợ thì có gì sai à?”Nhưng đúng lúc này, vài nhóm người tụm năm tụm ba bỗng thoáng xôn xao, cô nhìn theo thì thấy là thiên kim nhà họ Hàn tới.
Quà cưới của nhà họ Hoắc có một số cổ phần của công ty bất động sản, mặc dù cô không đích thân xử lý nhưng vẫn kiểm tra lời lãi định kỳ.
Quà cưới của nhà họ Hoắc có một số cổ phần của công ty bất động sản, mặc dù cô không đích thân xử lý nhưng vẫn kiểm tra lời lãi định kỳ.
“Anh ở bên vợ thì có gì sai à?” Anh đúng là mặt càng ngày càng dày, “Anh muốn chuyên tâm ở bên vợ thì có gì sai à?”Phải nói tròn cái giới này, nhà họ Hàn đã được coi là đứng trên đỉnh kim tự tháp, bên trên thì có họ Hoắc và họ Chung, cũng khó trách, bảo sao năm đó Hoắc Cận Thành lại chọn Hàn tiểu thư này.
Hồi đầu năm cô mở một quán cà phê sách trong nội thành, mục đích chủ yếu không phải kiếm tiền mà chỉ vì cô thích không gian như vậy. Lúc nhàn rỗi có thể đến ngồi chơi, xem tình hình làm ăn cũng tiện đọc sách.
Kiêu căng hống hách, rõ ràng sinh ra trong nhà có tiền có thế mà lại có vẻ nhỏ nhen, tâm tư còn nhỏ hơn lỗ kim, không giống thiên kim tiểu thư, ngược lại cứ như cái ngữ đàn đàn bà đanh đá hàng cá hàng thịt.
Tập thể dục, yoga, làm đẹp, dạo phố, tụ tập, đúng kiểu một ngày bình thường của phu nhân nhà giàu.
“Vậy thì không phải, tôi nhận thư mời tới đây, nhưng tôi nghĩ tiểu thư đây nên nói lời xin lỗi với Lâm phu nhân. Đây là nhà họ Lâm, Lâm phu nhân chủ trì buổi tiệc hôm nay, bà ấy mời ai đều có suy nghĩ riêng, cô lại nói bóng nói gió mỉa mai khách mời lai lịch không rõ, thật là bất lịch sự.”Phóng mắt nhìn ra xa, bất kể là tuổi tác hay ngoại hình, cũng chỉ có Hàn tiểu thư này là xứng đôi với anh.
Người ở đây đều biết chuyện nhưng không dám làm mích lòng Ôn Lạc, càng không dám chạm vào Hàn tiểu thư. Chủ nhà tìm đủ mọi cách để ngăn cách hai người, nhưng Hàn tiểu thư đã tính toán từ trước, cô ta cầm ly champagne, phong thái yểu điệu đi đến trước mặt Ôn Lạc, cười đến là trang nhã.
Một câu cô nói tao nhã lịch sự, trên môi treo nụ cười nhàn nhạt, còn người kia lại bị cô “bẻ câu cắt chữ” nói cho tái mặt.Sau khi hôn ước giữ hai nhà bị hủy bỏ, Hàn tiểu thư đã ra nước ngoài, nghe nói năm đã đã chịu tổn thương không nhẹ, trông thì phóng khoáng rời đi thế thôi chứ thực ra là một mình tự gặm nhấm vết thương.
Thế là tính ra, suốt một ngày trừ buổi tối thì chẳng có bao nhiêu thời gian ở cạnh người đàn ông của mình.
Anh bắt đầu cúi xuống bận rộn ‘cày cấy’, vừa hôn cô vừa lúng búng nói: “Thêm hai năm nữa đi, sinh xong ném cho bọn họ nuôi.”
Tống phu nhân nói chuyện với mấy người bạn của bà, yên tâm nhét cô vào quý cô quý bà quần là áo lụa, Tống phu nhân luôn tin tưởng cô, vả lại cũng không thể kè kè bên cô mãi, bà còn phải phụ trách một bên khác.Đến khi Tống phu nhân ra tới nơi, gió bão ngắn ngủi đã qua đi, bà đã nghe hết đầu đuôi mọi chuyền từ người hầu, không hề có ý kiến gì với Ôn Lạc.Người ở đây đều biết chuyện nhưng không dám làm mích lòng Ôn Lạc, càng không dám chạm vào Hàn tiểu thư. Chủ nhà tìm đủ mọi cách để ngăn cách hai người, nhưng Hàn tiểu thư đã tính toán từ trước, cô ta cầm ly champagne, phong thái yểu điệu đi đến trước mặt Ôn Lạc, cười đến là trang nhã.
Đến khi Tống phu nhân ra tới nơi, gió bão ngắn ngủi đã qua đi, bà đã nghe hết đầu đuôi mọi chuyền từ người hầu, không hề có ý kiến gì với Ôn Lạc.
“Nếu đến cả lễ nghĩa xã giao cơ bản nhất cũng không biết, xin lỗi tôi nói thẳng, tiểu thư đây sau này thôi đừng tùy tiện ra ngoài mà làm trò cười cho thiên hạ.”Quà cưới của nhà họ Hoắc có một số cổ phần của công ty bất động sản, mặc dù cô không đích thân xử lý nhưng vẫn kiểm tra lời lãi định kỳ.“Là do tôi vụng về hay trí nhớ kém nhỉ, hình như trước đây chưa gặp quý cô này bao giờ?”
Tống phu nhân nói chuyện với mấy người bạn của bà, yên tâm nhét cô vào quý cô quý bà quần là áo lụa, Tống phu nhân luôn tin tưởng cô, vả lại cũng không thể kè kè bên cô mãi, bà còn phải phụ trách một bên khác.
-2018-Ôn Lạc thở dài, “Hoắc Cận Thành anh phiền quá.”“Là do tôi vụng về hay trí nhớ kém nhỉ, hình như trước đây chưa gặp quý cô này bao giờ?”Lời nói sắc bén ai nghe mà không hiểu, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ, thần tiên đánh nhau, người trần mắt thịt can không nổi.
Phiền thì phiền, cuối cùng cô vẫn chiều anh, ngày nào cũng bền lòng vững dạ theo anh đi làm rồi lại tan làm, sau đó hai người anh anh em em, làm việc riêng trong văn phòng.
Người đối diện hiểu ra nhướng mày, “Ồ? Ôn tiểu thư?” Rồi lại cố tình nhíu mày nói, “Tôi nhớ là trong giới không có nhà nào họ Ôn, chẳng lẽ là họ hàng của nhà ai, theo tới góp vui sao?”
Không ngờ đi dự tiệc lại gặp phải vị tiểu thư có không ít ân oán kia.Ôn Lạc ngồi trên sô pha đơn, thấy cô ta lại gần mà vẫn không hề nhúc nhích, cô chống đầu cười biếng nhác, “Tôi họ Ôn.”
Từ sau khi cô không còn đặt toàn bộ tâm trí của mình lên Hoắc Cận Thành như xưa nữa, mỗi ngày của Ôn Lạc đều trôi qua rất phong phú.
Phải nói tròn cái giới này, nhà họ Hàn đã được coi là đứng trên đỉnh kim tự tháp, bên trên thì có họ Hoắc và họ Chung, cũng khó trách, bảo sao năm đó Hoắc Cận Thành lại chọn Hàn tiểu thư này.
Xung quanh là một đám phu nhân tiểu thư tuổi tác tương đương, dù nói chuyện gì cũng không quên đệm thêm một câu “Hoắc phu nhân thấy sao”, “Hoắc phu nhân có thích không”, tóm lại không một ai coi thường cô là được. Người đối diện hiểu ra nhướng mày, “Ồ? Ôn tiểu thư?” Rồi lại cố tình nhíu mày nói, “Tôi nhớ là trong giới không có nhà nào họ Ôn, chẳng lẽ là họ hàng của nhà ai, theo tới góp vui sao?”
Lời nói sắc bén ai nghe mà không hiểu, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ, thần tiên đánh nhau, người trần mắt thịt can không nổi.
Xung quanh là một đám phu nhân tiểu thư tuổi tác tương đương, dù nói chuyện gì cũng không quên đệm thêm một câu “Hoắc phu nhân thấy sao”, “Hoắc phu nhân có thích không”, tóm lại không một ai coi thường cô là được.
Sau khi Ôn Lạc biết anh có cái suy nghĩ này thì đá anh một cái, “Anh mà làm vậy thật ông nội sẽ đánh gãy chân anh!”Thật ra Tống phu nhân cũng không thích vị hôn thê trên danh nghĩa của Hoắc Cận Thành.“Vậy thì không phải, tôi nhận thư mời tới đây, nhưng tôi nghĩ tiểu thư đây nên nói lời xin lỗi với Lâm phu nhân. Đây là nhà họ Lâm, Lâm phu nhân chủ trì buổi tiệc hôm nay, bà ấy mời ai đều có suy nghĩ riêng, cô lại nói bóng nói gió mỉa mai khách mời lai lịch không rõ, thật là bất lịch sự.”
Ôn Lạc thở dài, “Hoắc Cận Thành anh phiền quá.”
Người ở đây đều biết chuyện nhưng không dám làm mích lòng Ôn Lạc, càng không dám chạm vào Hàn tiểu thư. Chủ nhà tìm đủ mọi cách để ngăn cách hai người, nhưng Hàn tiểu thư đã tính toán từ trước, cô ta cầm ly champagne, phong thái yểu điệu đi đến trước mặt Ôn Lạc, cười đến là trang nhã.Một câu cô nói tao nhã lịch sự, trên môi treo nụ cười nhàn nhạt, còn người kia lại bị cô “bẻ câu cắt chữ” nói cho tái mặt.
Anh vẫn cứ làm theo ý mình, “Cả đống người nhà họ Hoắc tranh vợ với anh đã đành, còn muốn sinh ra thêm một đứa nữa để tranh à, mơ đi?”
Đến đêm, Ôn Lạc ngăn không cho Hoắc Cận Thành đeo “áo mưa”: “Hôm nay mẹ hỏi bao giờ chúng ta sinh con đấy.”Nhưng từ sau khi làm thư ký bên cạnh Hoắc Cận Thành, thời gian rảnh rỗi đều đổ sông đổ bể. Giờ thì hết cách rồi, cả ngày đều phải quanh quẩn bên anh.“Nếu đến cả lễ nghĩa xã giao cơ bản nhất cũng không biết, xin lỗi tôi nói thẳng, tiểu thư đây sau này thôi đừng tùy tiện ra ngoài mà làm trò cười cho thiên hạ.”
Người ở đây đều biết chuyện nhưng không dám làm mích lòng Ôn Lạc, càng không dám chạm vào Hàn tiểu thư. Chủ nhà tìm đủ mọi cách để ngăn cách hai người, nhưng Hàn tiểu thư đã tính toán từ trước, cô ta cầm ly champagne, phong thái yểu điệu đi đến trước mặt Ôn Lạc, cười đến là trang nhã.
MẶc dù cô có tiếng tăm tốt nhưng lại không người dễ bắt nạt, khoác trên mình tên tuổi nhà họ Hoắc, nếu gặp ai cô cũng tâng hấng cung phụng, ngược lại sẽ khiến người ta ngứa mắt.
Ôn Lạc giật giật khóe miệng, “Vợ anh không cần anh ở bên!”
Đến đêm, Ôn Lạc ngăn không cho Hoắc Cận Thành đeo “áo mưa”: “Hôm nay mẹ hỏi bao giờ chúng ta sinh con đấy.”Người khác kính trọng cô, là bởi vì cô không tranh chấp kì kèo với người khác, không cần dùng tên tuổi chèn ép, cũng vẫn có thần thái khiến người ta không thể tùy tiện coi khinh.
Đến 5 giờ, Hoắc Cận Thành tự đến “đòi” người.
Kiểu tiệc tùng thế này thật ra có rất ít nam giới tham ra, thế giới của họ đều ở ngoài kia, nhưng Hoắc tiên sinh thì không như thế, mười lần thì phải đến tám lần là anh đến tận nơi đón người.
Đến khi Tống phu nhân ra tới nơi, gió bão ngắn ngủi đã qua đi, bà đã nghe hết đầu đuôi mọi chuyền từ người hầu, không hề có ý kiến gì với Ôn Lạc.
Phải nói tròn cái giới này, nhà họ Hàn đã được coi là đứng trên đỉnh kim tự tháp, bên trên thì có họ Hoắc và họ Chung, cũng khó trách, bảo sao năm đó Hoắc Cận Thành lại chọn Hàn tiểu thư này.Đến khi Tống phu nhân ra tới nơi, gió bão ngắn ngủi đã qua đi, bà đã nghe hết đầu đuôi mọi chuyền từ người hầu, không hề có ý kiến gì với Ôn Lạc.
Kiểu tiệc tùng thế này thật ra có rất ít nam giới tham ra, thế giới của họ đều ở ngoài kia, nhưng Hoắc tiên sinh thì không như thế, mười lần thì phải đến tám lần là anh đến tận nơi đón người.Cúng chẳng phải tin đồn thất thiệt, nhưng chuyện Hoắc Cận Thành chiều vợ cứ truyền ra như thế.Thật ra Tống phu nhân cũng không thích vị hôn thê trên danh nghĩa của Hoắc Cận Thành.
Thế là tính ra, suốt một ngày trừ buổi tối thì chẳng có bao nhiêu thời gian ở cạnh người đàn ông của mình.
Kiêu căng hống hách, rõ ràng sinh ra trong nhà có tiền có thế mà lại có vẻ nhỏ nhen, tâm tư còn nhỏ hơn lỗ kim, không giống thiên kim tiểu thư, ngược lại cứ như cái ngữ đàn đàn bà đanh đá hàng cá hàng thịt.
Quà cưới của nhà họ Hoắc có một số cổ phần của công ty bất động sản, mặc dù cô không đích thân xử lý nhưng vẫn kiểm tra lời lãi định kỳ.Đến 5 giờ, Hoắc Cận Thành tự đến “đòi” người.
Không ngờ đi dự tiệc lại gặp phải vị tiểu thư có không ít ân oán kia.
Phóng mắt nhìn ra xa, bất kể là tuổi tác hay ngoại hình, cũng chỉ có Hàn tiểu thư này là xứng đôi với anh.Kiểu tiệc tùng thế này thật ra có rất ít nam giới tham ra, thế giới của họ đều ở ngoài kia, nhưng Hoắc tiên sinh thì không như thế, mười lần thì phải đến tám lần là anh đến tận nơi đón người.
Kiêu căng hống hách, rõ ràng sinh ra trong nhà có tiền có thế mà lại có vẻ nhỏ nhen, tâm tư còn nhỏ hơn lỗ kim, không giống thiên kim tiểu thư, ngược lại cứ như cái ngữ đàn đàn bà đanh đá hàng cá hàng thịt. Anh bắt đầu cúi xuống bận rộn ‘cày cấy’, vừa hôn cô vừa lúng búng nói: “Thêm hai năm nữa đi, sinh xong ném cho bọn họ nuôi.”Cúng chẳng phải tin đồn thất thiệt, nhưng chuyện Hoắc Cận Thành chiều vợ cứ truyền ra như thế.
Giao tập đoàn lại cho đám giám đốc từng chuyên môn xử lý, còn mình thì ở nhà với vợ chờ tiền vào túi là xong.
Ôn Lạc giật giật khóe miệng, “Vợ anh không cần anh ở bên!”Đến đêm, Ôn Lạc ngăn không cho Hoắc Cận Thành đeo “áo mưa”: “Hôm nay mẹ hỏi bao giờ chúng ta sinh con đấy.”
Nực cười, thế giới hai người của anh vừa mới bắt đầu không bao lâu! Vốn dĩ sự chú ý của Ôn Lạc đã không hoàn toàn tập trung lên anh thì chớ, nếu nhảy ra một đứa nhóc nữa, chắc anh thành người tàng hình luôn quá.
Hồi đầu năm cô mở một quán cà phê sách trong nội thành, mục đích chủ yếu không phải kiếm tiền mà chỉ vì cô thích không gian như vậy. Lúc nhàn rỗi có thể đến ngồi chơi, xem tình hình làm ăn cũng tiện đọc sách.
Cô bật cười, “Thế anh định cả đời cũng không sinh à?”Tập thể dục, yoga, làm đẹp, dạo phố, tụ tập, đúng kiểu một ngày bình thường của phu nhân nhà giàu.Anh vẫn cứ làm theo ý mình, “Cả đống người nhà họ Hoắc tranh vợ với anh đã đành, còn muốn sinh ra thêm một đứa nữa để tranh à, mơ đi?”
Đến đêm, Ôn Lạc ngăn không cho Hoắc Cận Thành đeo “áo mưa”: “Hôm nay mẹ hỏi bao giờ chúng ta sinh con đấy.”
MẶc dù cô có tiếng tăm tốt nhưng lại không người dễ bắt nạt, khoác trên mình tên tuổi nhà họ Hoắc, nếu gặp ai cô cũng tâng hấng cung phụng, ngược lại sẽ khiến người ta ngứa mắt.
Cô bật cười, “Thế anh định cả đời cũng không sinh à?”
Thật ra Tống phu nhân cũng không thích vị hôn thê trên danh nghĩa của Hoắc Cận Thành.Anh bắt đầu cúi xuống bận rộn ‘cày cấy’, vừa hôn cô vừa lúng búng nói: “Thêm hai năm nữa đi, sinh xong ném cho bọn họ nuôi.”
Nhưng đúng lúc này, vài nhóm người tụm năm tụm ba bỗng thoáng xôn xao, cô nhìn theo thì thấy là thiên kim nhà họ Hàn tới.
“Vậy thì không phải, tôi nhận thư mời tới đây, nhưng tôi nghĩ tiểu thư đây nên nói lời xin lỗi với Lâm phu nhân. Đây là nhà họ Lâm, Lâm phu nhân chủ trì buổi tiệc hôm nay, bà ấy mời ai đều có suy nghĩ riêng, cô lại nói bóng nói gió mỉa mai khách mời lai lịch không rõ, thật là bất lịch sự.”Nực cười, thế giới hai người của anh vừa mới bắt đầu không bao lâu! Vốn dĩ sự chú ý của Ôn Lạc đã không hoàn toàn tập trung lên anh thì chớ, nếu nhảy ra một đứa nhóc nữa, chắc anh thành người tàng hình luôn quá.
“Là do tôi vụng về hay trí nhớ kém nhỉ, hình như trước đây chưa gặp quý cô này bao giờ?”
Từ sau khi cô không còn đặt toàn bộ tâm trí của mình lên Hoắc Cận Thành như xưa nữa, mỗi ngày của Ôn Lạc đều trôi qua rất phong phú.
Sau khi Ôn Lạc biết anh có cái suy nghĩ này thì đá anh một cái, “Anh mà làm vậy thật ông nội sẽ đánh gãy chân anh!”
- 2018-
Tập thể dục, yoga, làm đẹp, dạo phố, tụ tập, đúng kiểu một ngày bình thường của phu nhân nhà giàu.
Phiền thì phiền, cuối cùng cô vẫn chiều anh, ngày nào cũng bền lòng vững dạ theo anh đi làm rồi lại tan làm, sau đó hai người anh anh em em, làm việc riêng trong văn phòng.
Cúng chẳng phải tin đồn thất thiệt, nhưng chuyện Hoắc Cận Thành chiều vợ cứ truyền ra như thế.Tập thể dục, yoga, làm đẹp, dạo phố, tụ tập, đúng kiểu một ngày bình thường của phu nhân nhà giàu.Cô cũng không cần cố tìm đề tài bắt chuyện, có hứng thì nói hai câu, không có hứng thì cứ mỉm cười, mọi người xung quanh đều đã tu luyện thành tinh, kỹ năng đoán y đã đến trình điêu luyện, biết cô vui hay không vui, cũng sẽ biết điều mà không bắt cô phải mở lời.Quà cưới của nhà họ Hoắc có một số cổ phần của công ty bất động sản, mặc dù cô không đích thân xử lý nhưng vẫn kiểm tra lời lãi định kỳ.
Anh vẫn cứ làm theo ý mình, “Cả đống người nhà họ Hoắc tranh vợ với anh đã đành, còn muốn sinh ra thêm một đứa nữa để tranh à, mơ đi?”
Hồi đầu năm cô mở một quán cà phê sách trong nội thành, mục đích chủ yếu không phải kiếm tiền mà chỉ vì cô thích không gian như vậy. Lúc nhàn rỗi có thể đến ngồi chơi, xem tình hình làm ăn cũng tiện đọc sách.
Thế là tính ra, suốt một ngày trừ buổi tối thì chẳng có bao nhiêu thời gian ở cạnh người đàn ông của mình.
Kiểu tiệc tùng thế này thật ra có rất ít nam giới tham ra, thế giới của họ đều ở ngoài kia, nhưng Hoắc tiên sinh thì không như thế, mười lần thì phải đến tám lần là anh đến tận nơi đón người.
Lời nói sắc bén ai nghe mà không hiểu, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ, thần tiên đánh nhau, người trần mắt thịt can không nổi.Nhưng từ sau khi làm thư ký bên cạnh Hoắc Cận Thành, thời gian rảnh rỗi đều đổ sông đổ bể. Giờ thì hết cách rồi, cả ngày đều phải quanh quẩn bên anh.
Hoắc Cận Thành còn đang suy nghĩ về một ý tưởng.
Giao tập đoàn lại cho đám giám đốc từng chuyên môn xử lý, còn mình thì ở nhà với vợ chờ tiền vào túi là xong.Giao tập đoàn lại cho đám giám đốc từng chuyên môn xử lý, còn mình thì ở nhà với vợ chờ tiền vào túi là xong.
Xung quanh là một đám phu nhân tiểu thư tuổi tác tương đương, dù nói chuyện gì cũng không quên đệm thêm một câu “Hoắc phu nhân thấy sao”, “Hoắc phu nhân có thích không”, tóm lại không một ai coi thường cô là được.
Sau khi Ôn Lạc biết anh có cái suy nghĩ này thì đá anh một cái, “Anh mà làm vậy thật ông nội sẽ đánh gãy chân anh!”
Tập thể dục, yoga, làm đẹp, dạo phố, tụ tập, đúng kiểu một ngày bình thường của phu nhân nhà giàu.
Phải nói tròn cái giới này, nhà họ Hàn đã được coi là đứng trên đỉnh kim tự tháp, bên trên thì có họ Hoắc và họ Chung, cũng khó trách, bảo sao năm đó Hoắc Cận Thành lại chọn Hàn tiểu thư này.Hồi đầu năm cô mở một quán cà phê sách trong nội thành, mục đích chủ yếu không phải kiếm tiền mà chỉ vì cô thích không gian như vậy. Lúc nhàn rỗi có thể đến ngồi chơi, xem tình hình làm ăn cũng tiện đọc sách. “Anh ở bên vợ thì có gì sai à?” Anh đúng là mặt càng ngày càng dày, “Anh muốn chuyên tâm ở bên vợ thì có gì sai à?”
“Nếu đến cả lễ nghĩa xã giao cơ bản nhất cũng không biết, xin lỗi tôi nói thẳng, tiểu thư đây sau này thôi đừng tùy tiện ra ngoài mà làm trò cười cho thiên hạ.”
“Nhưng anh muốn mà!”
Nực cười, thế giới hai người của anh vừa mới bắt đầu không bao lâu! Vốn dĩ sự chú ý của Ôn Lạc đã không hoàn toàn tập trung lên anh thì chớ, nếu nhảy ra một đứa nhóc nữa, chắc anh thành người tàng hình luôn quá.Ôn Lạc giật giật khóe miệng, “Vợ anh không cần anh ở bên!”
Phải nói tròn cái giới này, nhà họ Hàn đã được coi là đứng trên đỉnh kim tự tháp, bên trên thì có họ Hoắc và họ Chung, cũng khó trách, bảo sao năm đó Hoắc Cận Thành lại chọn Hàn tiểu thư này.
“Nhưng anh muốn mà!”
“Là do tôi vụng về hay trí nhớ kém nhỉ, hình như trước đây chưa gặp quý cô này bao giờ?”
Ôn Lạc thở dài, “Hoắc Cận Thành anh phiền quá.”
Kiêu căng hống hách, rõ ràng sinh ra trong nhà có tiền có thế mà lại có vẻ nhỏ nhen, tâm tư còn nhỏ hơn lỗ kim, không giống thiên kim tiểu thư, ngược lại cứ như cái ngữ đàn đàn bà đanh đá hàng cá hàng thịt.
Sau khi Ôn Lạc biết anh có cái suy nghĩ này thì đá anh một cái, “Anh mà làm vậy thật ông nội sẽ đánh gãy chân anh!”Phiền thì phiền, cuối cùng cô vẫn chiều anh, ngày nào cũng bền lòng vững dạ theo anh đi làm rồi lại tan làm, sau đó hai người anh anh em em, làm việc riêng trong văn phòng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giấy Ngắn Tình Dài
- Chương 11