Chương 13

Mỗi một động tác tiếp theo của người phu xe đều mang một tia dè dặt.

Hắn đem hai viên anh đào Ngã Duy Tư ăn, lúc sau mới chậm rãi chuyển hướng tới những vùng khác.

Hắn không tưởng tượng nổi nhìn bộ phận đang cương của thiếu gia.

Vật kia không giống như bình thường xấu xí sẫm tím, mà là màu sắc tươi non hình dáng xinh đẹp.

Người phu xe không biết vật này cũng sẽ đẹp như vậy. Hắn bất giác há miệng ngậm vào, muốn tinh tế thưởng thức nó.

"A... Rất tốt... Thật thoải mái... Ừm..."

Thanh âm Ngã Duy Tư rất dễ nghe, cậu đem hai chân cuốn lấy cổ người phu xe, nâng eo làm cho âm hành càng vào sâu bên trong khoang miệng ấm nóng kia.

Chỉ ra vào như vậy một hồi, miệng huyệt phía sau của cậu liền không nhịn được, giống như một trận hồng thủy tràn lan, dịch ruột non tí tách chảy ra dính cả vào cỏ xanh bên dưới.

"Liếʍ thí mắt của ta... Mau liếʍ nó..."

Lệnh Ngã Duy Tư, người phu xe nguyện ý tuân theo.

Hắn nâng thiếu niên, để cho vách thịt tươi non kia hiện rõ ở trước mắt hắn.

Nhìn cúc huyệt đói khát không ngừng co rút, vật bên dưới càng trở nên mãnh liệt, hận không thể đâm sâu vào cúc huyệt hư hỏng này, thao chúng một phen.

Nhưng hắn không thể.

Hắn đã được thiếu gia cho hôn, không thể tiếp tục mộng tưởng hão huyền.

Người phu xe liếʍ đôi môi khô khốc của mình, cúi đầu bọc lại cúc huyệt đang chảy nước.

"A!"

Ngón chân Ngã Duy Tư co rút lại.

Đầu lưỡi linh hoạt đang ở trong hang động của cậu luân động, đầu lưỡi sần sùi như đang thám hiểm trong tràng bích mềm mại của cậu, mang lại cho cậu từng trận kɧoáı ©ảʍ.

" Dùng sức... Nhanh hút bên trong ta... Ưm ...Chỗ đó... Thật giỏi!..."

Chỗ mẫn cảm của Ngã Duy Tư rất cạn, sau một hồi thăm dò người phu xe liền dễ như trở bàn tay tìm tới chỗ đó, kế tiếp là từng trận tập kích kéo dài

"A!"

Ngã Duy Tư không chịu nỗi, trong chốc lát liền bắn ra.

Một dòng chất lỏng màu trắng phốc phốc phun ra dính trên gương mặt ngăm đen của người phu xe.

Huyệt miệng cũng càng ra nhiều nước thiếu chút nữa làm sặc người phu xe.

Người phu xe một bên nuốt xuống một bên quan sát biểu tình của Ngã Duy Tư, tính khí dưới quần đã trương đến phát đau.

"Thiếu gia..."

Người phu xe thấp giọng kêu.

Ngã Duy Tư cũng không phải là người ích kỷ. Mình đã thư thái, tự nhiên cũng sẽ không ủy khuất người ta.

Cậu nâng bàn trắng nõn lên, linh hoạt lui tới trên khóa quần người phu xe, dễ dàng đem khối thịt tím đen dữ tợn kia thả ra ngoài.

"Ừ ~ kích thước không tệ." Ngã Duy Tư khẽ nâng khóe miệng.

Người phu xe mắc cỡ cúi đầu xuống, mặc cho Ngã Duy Tư đùa giỡn.

Bất kể công phu dùng miệng hay dùng chân, Ngã Duy Tư đều tốt. Đùa giỡn một hồi, người phu xe liền gầm nhẹ bắn ra.

Từng đợt chất lỏng trắng đυ.c bắn vào lòng bàn chân trắng nõn kia.

Ngã Duy Tư ghét bỏ mà chà lên bãi cỏ, nhìn vào mặt người phu xe hỏi: "Thoải mái?"

Người phu xe thành thực gật đầu.

Ngã Duy Tư mặc xong quần, liền uy hϊếp nói: "Chuyện này không cho phép nói cho bất kỳ ai, nếu không thì gϊếŧ ngươi."

Người phu xe mặc dù có chút thương tâm, nhưng cũng nghe lời đáp ứng.

Ngã Duy Tư hài lòng sờ gương mặt ngăm đen của người phu xe rồi đứng dậy rời đi.