Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

7.04/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Couple chính: Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân Editor: cơm tấm Nữ nhân mang giày cao gót để làm gì? Làm đẹp? Hay là tăng chiều cao? Đều không phải! Các nàng cần, chính là khí thế! Là ngạo khí hướng về phía trước …
Xem Thêm

Chương 6: Quà tặng
8 giờ 50 phút, Thẩm Mi xuất hiện ở công ty không sai một phân thời gian, nàng chính là nhân viên đúng giờ như vậy. Mặc kệ đêm trước tăng ca đến khuya, đi ngủ rất trễ, thời gian nàng có mặt ở công ty chưa bao giờ sai lệch.

"Hello, chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Lôi Chấn Dã chẳng biết đến từ lúc nào, cả người dựa vào cạnh cửa, mang trên mặt nụ cười bất cần đời.

"Rất tốt." Thẩm Mi thản nhiên nói, đem ống đựng bút hơi nghiêng chỉnh lại, mở ra cặp văn kiện, sửa sang lại những văn bản tài liệu cần cho hội nghị buổi sáng. Văn phòng Thẩm Mi đơn giản là hai màu trắng đen, trên bàn làm việc bày đầy văn bản tài liệu, đồ vật riêng tư duy nhất của nàng cũng chỉ có khung ảnh chụp cả gia đình. Trong lúc làm việc, nàng luôn tạo cho người khác một cảm giác giống nhau, quy củ cùng nghiêm túc.

Lôi Chấn Dã bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từ trong túi móc ra một cái hộp đặt trên bàn làm việc của nàng. Trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười anh tuấn. "Happy birthday~ "

Thẩm Mi vừa nhìn cái hộp vừa nhìn hắn, cũng không từ chối, hào phóng nói một tiếng: "Cảm ơn".

"Chấn Dã?" Một âm thanh trầm thấp hơi có vẻ kinh ngạc vang lên.

"Lôi đổng sớm." Thẩm Mi gật đầu chào. Ở cửa lớn xuất hiện một nam nhân mặc đồ Tây đen, khí tràng cường đại trầm ổn, không phải Lôi Chấn Đình thì là ai.

"Ừ, sớm." Mày rậm có chút cau lại, mắt thâm ý nhìn về phía em trai mình, Lôi Chấn Đình chế nhạo nói, "Thật khó được một lần em không đi trễ."

Lôi Chấn Dã xấu hổ cười, "Tôi đi chuẩn bị tài liệu ... gặp lại sau." Dứt lời, lướt qua Lôi Chấn Đình, gương mặt xám xịt tiêu sái rời đi. Giữa lúc đi đến sát bên người Lôi Chấn Đình, Lôi Chấn Dã nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm không khỏi run lên, anh trai này của hắn thật là đáng sợ.

"Lôi đổng có việc gì sao?" Thẩm Mi thấy Lôi Chấn Đình vẫn đứng bất động, ngẩng đầu khó hiểu hỏi.

Ánh mắt Lôi Chấn Đình đảo qua cái hộp trên bàn, không đáp hỏi lại. "Hôm nay là sinh nhật cô?"

"Ừ."

"Sinh nhật vui vẻ." Lôi Chấn Đình thuận miệng nói, hắn cất bước muốn đi, lại ngừng lại, trong mắt mang theo thăm dò. "Thẩm Mi, cô cảm thấy con người Chấn Dã như thế nào?"

Thẩm Mi ngừng tay một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm bình thản, "Là một người tốt." Không hơn.

Lôi Chấn Đình sững sờ, hiểu rõ gật đầu, "Làm việc cho tốt." Dứt lời, quay người rời đi.

Đảo mắt qua chiếc hộp trên bàn, chân mày lá liễu của Thẩm Mi phiền não mà nhăn lại. Nàng không phải người ngốc, làm sao nhìn không ra Lôi Chấn Dã thích nàng, nhưng chính mình lại đối với hắn thật sự không có cảm giác. Nàng đã nghĩ sẽ nói rõ ràng với hắn, nhưng làm cùng một công ty, có một số việc nói rõ rồi ngược lại không tốt, chẳng bằng giả ngu. Huống chi với tính tình Lôi Chấn Dã, công tử hoa tâm, chỉ là nhất thời mà thôi.

Trọng điểm buổi họp sớm vẫn như cũ, là vấn đề cùng tập đoàn Gia Lai hợp tác. Ban giám đốc dựa theo yêu cầu của Lý Ngạo Quân nảy sinh ý kiến khác nhau. Một nhóm người cho rằng điều kiện này đối với Lôi thị vô hại, nên trực tiếp ký hợp đồng. Một bộ phận khác cho rằng Gia Lai lòng tham không đáy, đưa ra ý tưởng nên cùng Mỹ Lý hợp tác.

Lôi Chấn Dã nghe hai phe phái cãi nhau kịch liệt, đau đầu xoa huyệt Thái Dương, quay đầu gặp Lôi Chấn Đình mặt không biểu tình gõ ngòi bút trên tay xuống mặt bàn, hắn thở dài một tiếng, đem lực chú ý quay lại.

"Các vị yên tĩnh một chút." Lôi Chấn Đình mở miệng, thanh âm trầm thấp, ngòi bút theo tay hắn dừng lại, toàn bộ phòng họp yên tĩnh trở lại. Hắn thoả mãn gật đầu, ánh mắt nhìn hướng Thẩm Mi vẫn luôn trầm mặc, "Thẩm Mi, nói một chút suy nghĩ của cô."

Thẩm Mi nhận lệnh, cũng không từ chối. "Mảnh đất ngoại ô thành phố kia giá trị trong tương lai không thể nào đánh giá thấp. Chắc hẳn đây cũng là chỗ Gia Lai coi trọng. Nếu như cứ như vậy mà đáp ứng bọn họ, mặc dù đối với chúng ta vô hại, nhưng thực sự quá tiện nghi bọn hắn, sau này hợp tác cùng các công ty khác, sợ là làm cho người ta cảm thấy chúng ta phụ thuộc nịnh nọt. Cho nên phần hợp đồng này trước mắt không thể ký." Dừng một chút, Thẩm Mi quang đảo qua bộ dáng đắc ý của những đồng nghiệp khác. "Về phần Mỹ Lý, thị trường khách sạn của họ quả thật không tệ, nhưng hình tượng quá kém, cùng một công ty như vậy hợp tác, đối với chúng ta tuyệt đối không có chỗ tốt."

"Công ty bọn họ hiện tại đang xử lý vấn đề hình tượng, tin tưởng rất nhanh liền có thể giải quyết." Thành Tiến Nguyên đứng lên nói, hắn thuộc phe ủng hộ cùng Mỹ Lý hợp tác.

Thẩm Mi ánh mắt sắc bén nhìn hắn, "Thành tổng đối với đội ngũ quan hệ xã hội của Mỹ Lý rất có lòng tin?" Đột nhiên, trong mắt nàng tinh quang lấp lánh sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Thành Tiến Nguyên, "Như vậy đi, nếu như Thành tổng có lòng tin như vậy, không bằng ngài tới Mỹ Lý bàn chuyện hợp tác lần này, như thế nào?"

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía nàng. Lôi Chấn Dã khó có thể tin mà nhìn nàng, tối hôm qua họp nàng nhất quyết không cùng Mỹ Lý hợp tác, hiện tại như thế nào... Ánh mắt lại chuyển hướng Lôi Chấn Đình, mắt của hắn, cũng đang nhìn Thẩm Mi, sâu không lường được.

Thành Tiến Nguyên không nghĩ tới nàng sẽ đem chuyện quan trọng như vậy chuyển đến trên tay mình, khó nén vui sướиɠ nói: "Tôi cùng Mỹ Lý bàn bạc? Không có vấn đề!". Nói giỡn, phần hợp đồng này Mỹ Lý không biết khát khao bao nhiêu, hắn chỉ cần mang hợp đồng đi, căn bản không cần nói!

"Thành tổng quả nhiên quyết đoán." Thẩm Mi thản nhiên nói, ánh mắt thu trở về.

Thành Tiến Nguyên run rẩy tay có chút kích động. "Sau hội nghị ta liền đi tìm người của Mỹ Lý." Nếu như hợp tác lần này thành công, hắn có thể lấy được rất nhiều lợi ích!

"Ta không đồng ý!" Một đổng sự khác ủng hộ cùng Gia Lai hợp tác lập tức đưa ra chất vấn, "Theo như tình hình hiện nay của Mỹ Lý, chúng ta cứ như vậy hợp tác với bọn họ, quả thực là ô uế chân chính mình!"

Không ngoài dự đoán. Thẩm Mi thấy đổng sự không đồng ý cùng Mỹ Lý hợp tác đang phẫn nộ nhìn nàng, nàng vẫn không bị ảnh hưởng chút nào. Thần sắc bình tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi, thanh âm vững vàng, "Chân ô uế có thể tắm." Nói xong, nàng chuyển hướng Lôi Chấn Đình, "Lôi đổng, người thấy thế nào?"

Lôi Chấn Đình thay đổi tư thế ngồi, tay dựa vào cằm lộ ra bộ dáng trầm tư. "Ừ, mọi người nói đều rất có đạo lý. Bất quá, cùng một điều kiện, Mỹ Lý và Gia Lai, tất nhiên là chọn người sau, trừ phi ... "

"Trừ phi cái gì?" Thành Tiến Nguyên có chút kích động, hai mắt trợn tròn.

Thẩm Mi quét mắt về phía hắn, khóe miệng lặng yên phát ra một tiếng cười nhạo. Nàng quay về nhìn Lôi Chấn Đình, vẻ mặt nghiêm túc. "Lôi đổng là cảm thấy Mỹ Lý và Gia Lai thực lực cách xa. Lần này nếu chọn Mỹ Lý hợp tác không thể dùng điều kiện trước kia đối với Gia Lai, đúng không?"

Lôi Chấn Đình ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, lại chuyển hướng sang Thành Tiến Nguyên, ra quyết định cuối cùng. "Tiến Nguyên, Mỹ Lý bên kia liền giao cho ngươi nói chuyện, giữ nguyên hợp đồng của Gia Lai trước kia cộng thêm một cái điều kiện, thỏa mãn điểm này chúng ta sẽ cùng bọn họ ký kết."

"Điều kiện gì?" Thành Tiến Nguyên gần như muốn chảy ra nước miếng.

Lôi Chấn Đình tựa tiếu phi tiếu, chậm rì rì mở miệng, "Hình tượng công ty."

Tại văn phòng, Thẩm Mi bưng một ly cà phê đậm đặc, dựa vào cửa sổ nhìn ra bóng cây ngoài cửa sổ, hai mắt có chút mê ly.

Đột nhiên, một tia ánh sáng chiếu vào mắt nàng. Thẩm Mi phản xạ có điều kiện lấy tay cản lại, theo ánh sáng kia tìm kiếm. Văn phòng đối diện bên kia, có người đang cầm tấm gương! Là vô tình ý hay cố ý? Thẩm Mi nheo mắt lại ý đồ thấy rõ người kia, mơ hồ, người nọ hình như đối với nàng vẫy vẫy tay. Lập tức thu hồi tấm gương trong tay, không thấy nữa.

Người nọ là ai? Là ai cùng nàng vẫy tay sao? Không! Hẳn là nàng suy nghĩ nhiều, khoảng cách xa như vậy, có lẽ đối phương cũng không thấy rõ nàng.

"Cộc cộc cộc." Tiếng động từ cửa phòng làm việc làm Thẩm Mi giật mình, nàng ổn định tinh thần, vẻ mặt khôi phục bình thường: "Mời vào."

"Mi tỷ, hoa của chị." Tú Tú ôm một bó hoa hồng Champagne đi đến, trên mặt là nụ cười mập mờ, nàng nháy mắt mấy cái, hiếu kỳ nói. "Bạn trai chị tặng sao?"

Nhìn món quà xa xỉ trong ngực Tú Tú, Thẩm Mi Mi đau đầu, nhận lấy bó hoa, nhìn vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Tú Tú nói: "Còn có việc?"

Tú Tú le lưỡi, chỉ chỉ đóa hoa, "Có một cái hộp và tấm thiệp."

"Ừ, chị biết, ra ngoài nhớ đóng cửa lại." Thẩm Mi hạ lệnh trục khách, nha đầu kia, lại nhiều chuyện rồi.

Tú Tú thất vọng mà ồ một tiếng, lưu luyến không rời ra khỏi văn phòng.

Ai tặng hoa? Đôi lông mày đẹp của Thẩm Mi nhíu lại, lấy bưu thϊếp mở ra, là một nét chữ mạnh mẽ hữu lực, "Lễ vật tôi chọn, cô nhất định sẽ thích. Người gửi: Lý Ngạo Quân."

Lại là nàng, thật đúng là tự tin. Chiếc hộp rất tinh xảo vừa nhìn liền biết giá cả xa xỉ. Mở nắp ra là một bộ trang sức gồm dây chuyền và hoa tai rất đặc biệt, nhìn từ xa như đóa hoa nhỏ sáng chói, nhưng nhìn gần lại là một bé thỏ con đáng yêu. Mà nàng là tuổi thỏ*.

(*Tuổi thỏ ở Trung Quốc là tuổi mèo ở Việt Nam, trong 12 con giáp của Trung Quốc không có mèo.)

Thẩm Mi không thể không thừa nhận, nàng quả thực rất thích món quà này. Chẳng qua là, vô công bất thụ lộc.

Nhìn xem màn hình điện thoại báo có tin nhắn, khóe môi Lý Ngạo Quân hé ra nụ cười đầy quyến rũ, điện thoại tới thật đúng lúc. Dựa vào ghế sa lon, khoan thai nhấc máy, đầu bên kia âm thanh đạm mạt của Thẩm Mi truyền tới: "Lý tổng, cám ơn." Không dây dưa nhiều lời, đơn giản chỉ là cảm ơn.

Giọng nói Lý Ngạo Quân vui vẻ: "Có thích không?"

Thẩm Mi mất tự nhiên "Ừ" rồi đáp một tiếng: "Lý tổng sau khi tan ca có thời gian không?"

"Tất nhiên là có, muốn mời tôi ăn cơm sao?" Lý Ngạo Quân nói. Với cách xử sự của Thẩm Mi, sẽ không chỉ nhận quà tặng của nàng. Quả nhiên...

"Ừ. Chút nữa sẽ báo địa điểm cho cô, buổi tối gặp." Mắt Thẩm Mi nhìn hoa tai đắt giá, Lý Ngạo Quân này, trong hồ lô nàng đang bán thuốc gì?

Gần giờ tan ca Thẩm Mi gọi điện thoại về nhà. Người nhà Thẩm Mi đã sớm quen phong cách làm việc điên cuồng của nàng, dù sao tối qua cũng đã tổ chức sinh nhật nên cứ để nàng đi.

Tan tầm, Thẩm Mi khó được một ngày không tăng ca, vừa mới chuẩn bị ra khỏi ký túc xá liền nghe được sau lưng có người gọi mình. Bước chân ngừng lại, quay đầu, thì ra là một cô bé: "Có chuyện gì sao?" Thẩm Mi hỏi.

Cô bé trước mặt mỉm cười đáng yêu, đem chiếc hộp trong ngực đưa tới trước mặt nàng: "Có người gửi cho chị, bảo em buổi chiều đưa tới."

"Tốt, cám ơn." Thẩm Mi nói, tiếp nhận hộp quà lớn. Đi tới chỗ đón xe, Thẩm Mi cúi đầu nhìn món quà được gói kỹ, kỳ quái, không có tên người gửi hay bất kỳ tin tức gì. Đang nghĩ xem có nên mở hay không liền thấy một chiếc taxi trống hướng bên này chạy tới, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt đi đón xe.

Một đôi mắt lặng lẽ nhìn theo xe rời đi, bóng dáng khập khiễng ẩn sau cây cột đi ra, mà trong lòng bàn tay hắn chính là cầm một tấm gương.

Thêm Bình Luận