Chương 4: Quá không phẩm vị rồi!
Trên đường đi không ai nói chuyện, hai người rất nhanh liền đến nơi.
Lý Ngạo Quân chọn nhà hàng Tây tên là "Phong cách" ngay trung tâm thành phố náo nhiệt. Bên trong lấy không gian núi xanh yên tĩnh làm nền, toàn bộ nhà hàng dùng phong cách tiêu chuẩn ngô đồng trang trí. Mỗi một góc nhỏ đều được bố trí tỉ mỉ, đèn đóm tinh xảo xinh đẹp, bàn ăn được xếp chỉnh tề, khăn trải bàn cùng màu hòa hợp với khung cảnh ngô đồng xung quanh làm cho nhà hàng càng lộ vẻ trang nhã, sang trọng mang đậm phong cách nước ngoài.
"Ốc đồng hấp dừa và súp nấm bơ là món ăn chiêu bài của nhà hàng này, tương đối ngon miệng, Thẩm tổng có thể thử xem." Vừa vào nhà hàng, Lý Ngạo Quân nhiệt tình hướng Thẩm Mi giới thiệu.
Ốc đồng hấp dừa ... Súp nấm bơ? Thẩm Mi nhăn mày, nàng từ trước đến giờ không thích ăn ngọt, đối với cơm Tây cũng không có bao nhiêu hứng thú. Từ nhỏ đã quen thức ăn mẹ nấu, nàng vẫn là yêu tha thiết ẩm thực Trung Quốc. Thẩm Mi nghi ngờ nhìn về phía Lý Ngạo Quân đối diện, ly cà phê Lam Sơn kia ... Đối phương rõ ràng đã điều tra qua nàng, không có khả năng không biết món ăn nàng yêu thích. Lần này giới thiệu, là vô tình ý hay cố ý? Trong hồ lô nàng rốt cuộc bán thuốc gì?
"Thẩm tổng sao lại nhìn ta như vậy?" Lý Ngạo Quân giương mắt vừa vặn gặp Thẩm Mi nhìn nàng, cười hỏi.
"Nghe nói Lý tổng ở nước ngoài rất nhiều năm, hiện nay về nước món Trung Quốc ăn có quen không?" Thẩm Mi không có trả lời, ngược lại hỏi vấn đề khác. Đi theo Lý Ngạo Quân đến bên trong sảnh, trong lòng Thẩm Mi suy nghĩ vài tính toán nhỏ nhặt. Được rồi, chỉ là một bữa ăn không sao cả, quan trọng là... có thể làm cho nàng hiểu biết Lý Ngạo Quân nhiều hơn! Những người như thế này, chỉ có thông qua ở chung mới có thể chân thật hiểu rõ đối phương.
"Xác thực rất nhiều năm." Lý Ngạo Quân thuận miệng nói, nở nụ cười. "Nhưng tôi cũng là người Trung Quốc, có lý nào không quen đồ ăn Trung Quốc."
"Nhưng mà xem ra Lý tổng vẫn là thiên vị cơm Tây." Thẩm Mi thản nhiên nói, trong nội tâm cũng tồn tại bất mãn, cũng là người Trung Quốc? Nếu yêu nước như vậy, còn chọn nhà hàng Tây làm gì!
"Ha ha, xem ra Thẩm tổng thật sự rất không thích cơm Tây." Lý Ngạo Quân nghiêng đầu cười nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Mi, mang theo một tia giảo hoạt vì thực hiện được trò đùa dai."Yên tâm, cơm trưa hôm nay tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng." Nói xong, đi xuyên qua sảnh lớn, đi thẳng vào một nhà cơm tàu trang trí cổ điển.
Nhân viên phục vụ quầy hàng vừa nhìn thấy nàng liền ra đón, sắc mặt tràn đầy vui vẻ sáng lạn. "Theo như phân phó của ngài đồ ăn đều chuẩn bị tốt, mời đi theo ta."
Lý Ngạo Quân hướng nàng khẽ gật đầu, quay người nhìn Thẩm Mi còn có chút không kịp phản ứng nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, làm dáng vẻ mời: "Thẩm tổng, mời."
Thẩm Mi quay đầu, mắt nhìn nhà hàng Tây sau lưng, giờ mới hiểu được, cái gì ốc đồng cái gì súp nấm đều là nàng cố ý thử mình! Đáng giận, quả nhiên vẫn là mình bị lừa gạt rồi! Trong nội tâm tuy có chút tức giận, sắc mặt Thẫm Mi vẫn là không thay đổi theo Lý Ngạo Quân vào trong.
Theo phục vụ viên, hai người rất nhanh đến một gian phòng cao cấp đặc biệt, mặt tường Magnolia khắc hoa hồng, cái bàn gỗ lộ ra thập phần cổ điển. Dường như đoán chắc thời gian, hai người vừa mới ngồi xuống, từng món đồ ăn tinh xảo đã được bưng lên.
Cá hấp chưng, đậu giác xào thịt muối, vịt nướng, tỏi xào Hà Lan cùng một chén súp ngô xương sườn sóng sánh. Món ăn thanh đạm không phải đặc sản gì nhưng tất cả đều là những món Thẩm Mi yêu nhất. Càng như thế, Thẩm Mi càng cảm thấy không vui. Đối phương rõ ràng là đang ầm thầm nói với nàng, cô ấy hiểu rất rõ nàng!
Lý Ngạo Quân tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Mi luôn luôn giấu giếm tâm tình, khách khí nói, "Thẩm tổng đối với những món ăn này có hài lòng không?"
"Rất hài lòng, chẳng qua là làm phiền Lý tổng đã tỉ mỉ an bài." Thẩm Mi như trước thần sắc nhàn nhạt, có chút giương mắt, bỗng nhiên hơi cười rộ lên, "Kỳ thật ngài không cần chiều theo khẩu vị của tôi như vậy, tôi vừa mới thấy ngài chú ý mấy món thức ăn cay, nghĩ đến những thứ trên bàn này với ngài chắc là hơi nhạt một chút." Nói xong 'săn sóc' đem đĩa ớt đưa tới trước mặt Lý Ngạo Quân.
Lý Ngạo Quân khiêu mi nhìn đĩa ớt trước mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mi ánh mắt nhiều hơn một tia thâm ý. Vì không muốn cho đối thủ hiểu ý mình, Lý Ngạo Quân thường tận lực che giấu những thứ mình yêu thích. Nàng rất thích ăn cay, chính là không cay không vui, cũng bởi vì như thế, nàng hầu như không bao giờ ăn cay trước mặt người khác. Thẩm Mi chỉ dựa vào chi tiết nho nhỏ này liền nhìn ra sở thích bản thân, quả nhiên không thể xem thường. Ha ha, xem ra những ngày tiếp theo, càng thêm thú vị rồi.
Thẩm Mi không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhìn lại nàng. Nhân viên phục vụ không biết rõ tình hình, nhìn thấy bầu không khí quỷ dị giữa hai người, ảo giác mùi thuốc súng nồng đậm."Nếu như không có yêu cầu gì khác, tôi đi ra ngoài trước." Nhân viên phục vụ nói, sợ không cẩn thận lại phạm phải cái gì. Gặp Lý Ngạo Quân khẽ gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.
"Như thế nào vẫn không động đũa?" Lý Ngạo Quân hỏi, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Thẩm Mi có chút nghiêng đầu, không nói gì thêm, cầm lấy thìa múc một chén canh đặt ở trước mặt Lý Ngạo Quân, lại múc cho mình một chén khác, ưu nhã uống.
Lý Ngạo Quân ngắm nhìn chén súp trước mắt, khóe môi hơi câu, cũng cầm lấy thìa uống. Chẳng qua là mắt phượng hẹp dài sắc bén vẫn cách cái đĩa đồ ăn đánh giá kỹ càng Thẩm Mi đối diện. Không thể không thừa nhận, bộ dáng Thẩm Mi ăn cơm nhìn rất đẹp, nàng ăn từng cái một, không hề thô lỗ. Càng xem tiếp, Lý Ngạo Quân càng cảm thấy Thẩm Mi lớn lên đẹp mắt, gương mặt trứng ngỗng điển hình, cánh mũi khéo léo, môi hồng răng trắng, mắt hạnh mày liễu, toàn bộ ngũ quan có thể nói tinh xảo thập phần. Chẳng qua là bộ quần áo này... Lý Ngạo Quân lắc đầu. Quá cứng nhắc rồi!
"Trên mặt tôi có gì bẩn sao?" Cảm giác được ánh mắt xâm phạm, Thẩm Mi giương mắt trực tiếp hỏi. Bị người nhìn như thế, quả thực ảnh hưởng khẩu vị.
"Không, chẳng qua là cảm thấy Thẩm tổng lớn lên hết sức dễ nhìn, liền nhịn không được nhìn nhiều mấy cái, mạo phạm." Lý Ngạo Quân cười nói, trong thanh âm không có chút ý thức mạo phạm nào.
Thẩm Mi đối với khen ngợi của nàng tuyệt không cảm thấy tự hào chút nào, đặt chén trong tay xuống, trực tiếp nói:"Lý tổng hôm nay mời tôi ăn cơm, đơn giản chỉ là vì ăn cơm."
Ngoài dự định, Lý Ngạo Quân gật đầu rõ ràng:"Dĩ nhiên là là ăn cơm, bằng không Thẩm tổng nghĩ là vì cái gì?" Lý Ngạo Quân lại trưng ra khôn mặt tựa tiếu phi tiếu.
Thẩm Mi bất động thanh sắc nhăn nhăn đầu mày, trên mặt cười nhạt nói, "Chẳng qua là xưa nay nghe nói Lý tổng luôn cuồng công việc, nghĩ ngươi là vì chuyện công tác, xem ra là tôi suy nghĩ nhiều."
Lý Ngạo Quân nghe vậy nở nụ cười, "Cuồng công việc? Có lẽ chỉ là trong giờ làm việc, nhưng mà sau khi tan làm ta cho tới bây giờ vẫn không muốn bàn chuyện công việc." Nói xong, nàng kẹp một miếng thịt chấm vào đĩa ớt trước mặt, trực tiếp đưa vào trong miệng. Dù sao đối phương đã phát hiện rồi, tiếp tục che giấu chính là tra tấn chính mình.
Thực thô lỗ. Thẩm Mi trong lòng đối với tướng ăn Lý Ngạo Quân âm thầm đánh giá. (Quân tỷ không xong rồi, bị bà xã cho điểm trừ liên tục rồi kìa. Vui! =))))))
Một bữa ăn kéo dài, hai người nói chuyện rất ít, ngẫu nhiên vài câu, hoặc là lời mở đầu không có đáp lại, hoặc là trả lời rồi cũng không ai nói nữa.
"Về công ty?" Thanh toán xong, Thẩm Mi đang muốn mở miệng cáo từ, Lý Ngạo Quân đột nhiên hỏi. Thẩm Mi hơi ngừng, nhẹ gật đầu. Lý Ngạo Quân lại nở nụ cười, "Đợi một chút, tôi còn có chuyện muốn nói cùng cô."
"Nói chuyện gì?" Thẩm Mi hỏi, trong nội tâm đã có tia kích động, muốn nhập đề ?
"Y phục của cô đều là tự mình chọn sao?" Lý Ngạo Quân hỏi, mang theo ánh mắt hoài nghi.
Thẩm Mi ngây người ba giây, phản ứng kịp, biểu tình trên mặt từ trước đến nay luôn giữ vững bình tĩnh xuất hiện một tia vỡ tan. "Cái này quan trọng sao?" Nàng tận lực dùng thanh âm bình tĩnh hỏi, việc này và công tác căn bản không liên quan a!
"Quá nghiêm túc rồi, một điểm phẩm vị đều không có." Lý Ngạo Quân nói ra cảm giác của mình bấy lâu nay.
"Ăn mặc mà thôi." Thẩm Mi mặt không chút thay đổi nói, cái người này... Cũng quá nhàm chán a! Mình mặc cái gì thì liên quan gì đến nàng!
"No! No! Thẩm tổng cô nghĩ vậy là sai rồi." Lý Ngạo Quân chân thành nói, mang theo ánh mắt nghiêm khắc nhìn nàng, "Với tư cách là quản lý công ty, hình ảnh của cô chính là đại biểu cho công ty, cô ăn mặc quá low, công ty của các ngươi sẽ tạo cho khách hàng cảm giác rất low, hiểu chưa?"
Thẩm Mi cảm giác tính tình nóng nảy mình nhiều năm kiềm chế muốn bộc phát. Nàng hít một hơi thật sâu, giật ra khóe miệng cười nói, "Cảm ơn lời khuyên của Lý tổng, tôi sẽ cố gắng nâng cao phẩm vị của mình." (cười chết ta!)
"Thẩm tổng quả nhiên khiêm tốn hiếu học, khó trách Lôi tổng coi trọng cô như vậy." Lý Ngạo Quân cười nói. Chứng kiến vẻ mặt Thẩm Mi từ trước đến nay đạm mạc xuất hiện dấu vết 'vỡ tan', không hiểu sao cảm thấy rất hưng phấn. Nhìn một bộ dáng nàng mốn tức giận lại cố gắng chịu đựng, thật đáng yêu.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi trước." Thẩm Mi nói cáo từ. Vốn tưởng rằng bữa cơm trưa này có thể giúp ích cho công tác, ai biết hoàn toàn là lãng phí thời gian! Sớm biết như thế, còn không bằng nàng về công ty thảo luận công việc cùng hai anh em Lôi tổng.
"Đợi một chút." Lý Ngạo Quân lại không buông tha nàng, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Mi, từ trong ví tiền móc ra một tấm danh thϊếp đặt vào tay Thẩm Mi. "Vừa hay chị họ tôi mở tiệm bán quần áo, bên trong quần áo không tồi. Cô nói với nàng là bạn của tôi, thuận tiện có thể nhờ nàng tư vấn cách phối đồ một chút."
"Cảm ơn." Thẩm Mi cắn răng gằn từng chữ.
Lý Ngạo Quân cười vui vẻ, duỗi tay nắm chặt tay Thẩm Mi. "Thẩm tổng, tôi nghĩ chúng ta về sau sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, hy vọng về sau hợp tác vui vẻ." Nói xong, buông tay ra nói bye bye với nàng, quay người đi ra ngoài.
Thẩm Mi cúi đầu nhìn danh thϊếp trên lòng bàn tay, nắm chặt. Hợp tác vui vẻ? Thẩm Mi hai mắt có chút nheo lại, trong mắt nhấp nhoáng ánh lửa. Lý – Ngạo – Quân!