Chương 8

Bốn mắt nhìn nhau, mặt của Ngôn Lạc đã được bao phủ bằng một lớp sương mỏng.

“Thịnh Vọng Thư, là tự em nói, Cố Từ Niên rất tốt.”

“...”

Anh thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Thịnh Vọng Thư thật sự không biết nên khóc hay cười.

Là anh hỏi cô trước, cô phải trả lời thế nào?

Dù sao cũng không thể nói trong lòng em không ai có thể bằng anh đúng không?

Mọi sự ấm ức khó chịu giống như sóng vỗ vào đá ngầm, Thịnh Vọng Thư cười mỉa một tiếng: “Tôi nói anh ta tốt thì anh liền nghĩ mọi cách đẩy anh ta đến bên cạnh tôi à? Ngày mai tôi nói người khác tốt thì sao? Anh cũng giúp đỡ sao? Nếu người ta không thích tôi thì sao? Anh cũng sẽ ép buộc người ta à?”

Ngôn Lạc lặng lẽ đứng dậy, cơ thể anh chìm trong bóng tối, lời nói ra càng âm u đến mức khiến cho Thịnh Vọng Thư sợ hãi: “Nếu người đó thật sự tốt như em nói.”

Chà, Thịnh Vọng Thư cũng không biết quan niệm đạo đức của anh trở nên thấp như vậy từ khi nào.

“Cố Từ Niên là anh em của anh, trước khi anh làm những việc này có từng nghĩ đến cảm giác của anh ta không?” Cô hít một hơi thật sâu: “Cho dù tôi có để ý đến ai thật thì tôi cũng sẽ tự mình cố gắng, không cần anh giúp, anh gấp gáp tặng tôi cho người khác như vậy làm tôi cảm thấy mình thật sự rất rẻ rúng, còn rẻ hơn cả rau cải nát ngoài chợ!”

Ánh mắt nặng nề của Ngôn Lạc nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt mờ mịt, cô nhìn thấy khóe môi anh chậm rãi hạ xuống: “Anh muốn tốt cho em, những người khác càng không xứng với em.”

“Xứng hay không thì cũng không cần anh nói…” Thịnh Vọng Thư bị cách nói giống như người cha người anh trai của anh làm cho bực bội: “Ngôn Lạc, anh là cảnh sát Thái Bình Dương hay sao mà quản rộng như vậy? Vì sao phải nhúng tay vào chuyện tình cảm của tôi, nói dễ nghe thì chúng ta có quan hệ từ nhiều đời, tôi gọi anh là anh, nói khó nghe một chút thì chúng ta không thân cũng chẳng quen, anh coi mình là anh trai ruột của tôi thật đấy à?”

Sự im lặng kéo dài, lâu đến mức Thịnh Vọng Thư nghĩ anh sẽ không nói nữa, Ngôn Lạc lại bỗng nhiên mở lời.

Giọng nói anh trầm khàn, giống như đang trả lời cô, lại càng giống như tự lẩm bẩm: “Đúng vậy.”

Anh khịt mũi phát ta một tiếng cười nhạo nhạt nhẽo, anh nói: “Mặc kệ em có chấp nhận hay không.”

Rõ ràng độ ấm của nước trong hồ vừa phải nhưng cả người của Thịnh Vọng Thư lại lạnh đến phát run.

Cô buông ly rượu xuống, bám lấy bờ hồ chậm rãi đứng lên, Ngôn Lạc đã vội vàng lấy áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người cô.

“Về phòng tắm nước ấm rồi ngủ đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Anh không nhìn cô nữa, xoay người rời đi.

Trước khi đi, còn lặng lẽ mang ly rượu của cô đi

Thịnh Vọng Thư khoác áo choàng tắm, đột nhiên nản lòng ngồi xổm xuống.

Người đàn ông này, bề ngoài luôn thờ ơ, dù thế nào cũng không sao cả, không để ý đến cái gì nhưng từ nhỏ đến lớn cô muốn gì anh cũng yên lặng mang đến trước mặt cô.

Anh sẵn lòng thỏa mãn hết tất cả mong muốn của cô, thậm chí ngay cả khi cãi nhau cũng nhớ căn dặn cô đừng để bị cảm nhưng lại không muốn yêu cô.

Anh cứ không ngừng ban cho cô danh nghĩa “em gái”, đưa cho cô một chiếc thẻ đỏ không hề công bằng, chiếc thẻ đỏ cấm cô không bao giờ được đặt can thiệp vào chuyện tình cảm của anh.

Nhưng cô vẫn nhớ, rõ ràng lúc ban đầu không phải như thế.



Thời gian Thịnh Vọng Thư quen biết Ngôn Lạc sớm hơn khi quen biết Cố Từ Niên, khi cô sinh ra, Ngôn Lạc hai tuổi, từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, từ lâu cô đã không nhớ rõ rốt cuộc là bản thân từ lúc nào bắt đầu thích anh.

Anh thỏa mãn toàn bộ tưởng tượng về người anh hoàn hảo của cô, là tiêu chuẩn duy nhất để cô xây dựng nhận thức về người khác phái, đối với cô là sự tồn tại đương nhiên không thể thiếu giống như mặt trời không khí, thích anh, như là chuyện hiển nhiên, lẽ bất di bất dịch như hô hấp vậy.

Khi còn trẻ người non dạ, cô dũng cảm hơn bây giờ rất nhiều, cô cũng từng nửa đùa nửa thật la hét lớn lên muốn gả cho anh, Ngôn Lạc chưa từng nói có được hay không, mỗi khi nghe thấy, chỉ là không để ý cười một cái.

Nhưng có một lần trong buổi tụ tập, khi chơi thật hay thách, có người hỏi hình mẫu lý tưởng của anh, đuôi lông mày anh khẽ nhếch, mang theo ý cười nhạt nhìn về phía cô: “Chuyện này phải hỏi cô chủ lớn nhà chúng tôi.”

Các chàng trai cô gái ồn ào: “Hình mẫu lý tưởng của cậu, hỏi Trăng nhỏ làm gì? Em ấy là người phát ngôn của cậu sao?”

“Không phải.”

Ngôn Lạc vơ lấy chai bia uống một ngụm, liếc mắt nhìn Thịnh Vọng Thư đang quay lưng về phía bọn họ chơi trò chơi, nhỏ giọng nói: “Vài năm trước em ấy đã hẹn sẵn rồi, xem như là người…”

Anh kéo dài âm cuối, suy nghĩ một chút: “... Xếp hàng đầu tiên.”

Những tiếng hò hét vâng lên bên tai, trong trận ồn ào, vẻ mặt Ngôn Lạc không thay đổi, đôi mắt hoa đào long lanh ánh nước.

Thịnh Vọng Thư ở bên cạnh mắt điếc tai ngơ ôm máy chơi game, màn hình trò chơi đã xám xịt từ lâu.

Cô nhìn chằm chằm vào nhân vật đã chết ở trên màn hình, tiếng tim đập thình thịch đau đầu, cảm giác chính mình cũng sắp chết rồi, từ đầu ngón tay, đến hai tai, lại đến hai má, đều lặng lẽ nóng bừng lên.

Đó là buổi tụ tập sinh nhật mười sáu tuổi của Ngôn Lạc, năm đó, cô mười bốn tuổi.

Năm sinh nhật tuổi mười bảy của Ngôn Lạc, bọn họ lại tụ tập.

Địa điểm tụ tập ở tòa nhà phụ trong biệt thự nhà họ Ngôn, hôm đó, Tống Nguyên lấy ra rất nhiều rượu, bia, rượu trắng, còn có rượu trái cây. Đám thanh niên lén nếm thử rượu đế, Thịnh Vọng Thư bèn theo đó mà uống lén hai chai rượu trái cây.

Đó là lần đầu tiên cô uống rượu trong đời, không biết ai trộn Sprite vào ly của cô, cô uống hai chai liền say khướt, cả người mơ mơ màng màng, chỉ biết cười ngốc nghếch.

Thật ra, ý thức thì tỉnh táo, nhưng tay chân không nghe lời mà thôi, cô vẫn nhớ rõ, sau đó mọi người giải tán, chỉ còn hai người là cô và Ngôn Lạc.

Sau khi uống rượu trắng khiến cho đôi mắt của Ngôn Lạc đỏ bừng, làn da trắng trẻo cũng nhuốm màu hồng hồng, môi cũng đỏ một cách kỳ lạ, dưới ánh đèn càng rực rỡ khiến người ta thèm khát.

Ngôn Lạc mười bảy tuổi đã đẹp trai hơn người, đi đến đâu cũng là tiêu điểm trong tầm mắt mọi người, người theo đuổi kéo dài không dứt, nhưng anh đều mỉm cười lịch sự từ chối.

Chân dài của chàng trai vắt lên, cánh tay lười nhác đặt lên đầu gối, lưng dựa vào sô pha. Một tay của anh nắm lấy cằm của Thịnh Vọng Thư, quan sát vẻ mặt của cô: “Uống rượu thật à?”

Đôi mắt Thịnh Vọng Thư lờ đờ mơ màng nhìn anh, mượn rượu làm loạn, loạng choạng ngã vào lòng anh.

Cô nhân tiện ôm lấy cổ anh, Ngôn Lạc “xì” một tiếng, người lại không nhúc nhích, vì vậy cô liền mạnh dạn hơn, dùng chóp mũi cọ vào gáy của anh.

“Ngôn Lạc, em rất thích anh.”

Giọng nói cô nhẹ nhàng mà mềm mại, bởi vì nói ngọng mà bị dính chữ. Cô không biết Ngôn Lạc có nghe rõ hay không, nhưng nghe thấy anh cười khẽ một tiếng.

Cổ anh đỏ bừng, không biết là bởi vì say rượu hay vì cái khác, ở dưới ánh đèn sáng rực cực kỳ rõ ràng, Thịnh Vọng Thư nghe được nhịp tim của cả hai người.

Thình thịch từng tiếng từng tiếng một, không thể phân rõ là tim ai đập lạc nhịp.

Cô mím môi, lại nói: “Anh làm bạn nhảy của em trong bữa tiệc cuối tuần được không? Nhảy điệu đầu tiên với em.”

Lúc này, rõ ràng cô nghe thấy câu trả lời của Ngôn Lạc.

Anh nói: “Được.”

Cô chạm vào yết hầu rõ ràng của anh, yết hầu của chàng trai khẽ nhấp nhô, làn da trắng nõn đỏ ửng, ngây ngô nhưng gợi cảm.

Thịnh Vọng Thư chậm chạp chớp mắt, giống như nhìn thấy tình cảm mạnh mẽ ở trong đôi mắt đen láy của anh, cô dựa sát vào anh theo bản năng, muốn nhìn rõ, còn muốn đến gần, nhưng mà còn chưa nghĩ xong sẽ làm ra hành động thân mật to gan như thế nào, đã say mèm ngã sang một bên.

Giây phút ngã xuống đó, dường như cô nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của Ngôn Lạc, than một câu “bà cô nhỏ”, cô không nhớ rõ bản thân mình có cười hay không.

Chỉ nhớ mang máng, hình như Ngôn Lạc cõng cô về nhà, hai nhà bọn họ ở cùng một khu, khoảng cách không đến năm trăm mét.

Cô không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó.

Nhưng đợi đến ngày hôm sau, sau khi tỉnh rượu, cô không tìm thấy bóng dáng của Ngôn Lạc. Nghe nói anh đến nhà bạn bè chơi một tuần, khi gặp lại, bên cạnh anh có thêm một cô gái.

Tống Nguyên miêu tả cảnh Ngôn Lạc nhận lời tỏ tình của cô gái kia sinh động như thật, hai má Thịnh Vọng Thư gần như cười muốn rút gân, hận bản thân không thể điếc.

Ngày bữa tiệc diễn ra, Ngôn Lạc dẫn theo bạn gái tình đầu của anh mặc trang phục lộng lẫy tham dự, nghe nói Thẩm Thiên Thiên là hoa khôi lớp bọn họ, cô ta đang mặc một chiếc váy dự tiệc màu trắng, trắng trẻo, xinh xắn, dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với tính cách của cô.

Tay trái của Ngôn Lạc đặt sau lưng, hơi khom người, tay phải nhẹ nhàng vươn đến trước mặt Thẩm Thiên Thiên, mời cô ta khiêu vũ, Thẩm Thiên Thiên đỏ mặt đặt tay lên tay của anh, dưới ngọn đèn rực rỡ, bọn họ giống như hoàng tử và công chúa đích thực, khiêu vũ điệu đầu tiên trong tiếng cười cùng tiếng vỗ tay.

Đó là điệu nhảy đầu tiên mà Ngôn Lạc hứa với cô.

Thịnh Vọng Thư yên lặng rời khỏi bữa tiệc một mình.

Cô buồn bã đi về phía trước không có mục đích, cho đến một con đường tắt hẻo lánh mới dừng lại.

Âm nhạc và tiếng cười vui vẻ dường như còn đang văng vẳng bên tai, khung cảnh Ngôn Lạc nắm tay Thẩm Thiên Thiên xuất hiện trước mắt cô lúc ẩn lúc hiện, cô muộn phiền lau mắt, lau đến khi cả tay ướt đẫm.

Cuối cùng, cô nhịn không nổi nữa, ngồi xổm xuống khóc thút thít.

Đến tận lúc này mới hiểu được, cái gọi là vị trí thứ nhất chẳng qua chỉ là một lời nói đùa, ở trước mặt người mà Ngôn Lạc thật sự thích, vị trí thứ mấy đều là dự bị, không hề có ý nghĩa gì.

Bắt đầu từ hôm đó, quan hệ của hai người rõ ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều, Thịnh Vọng Thư cố tình tránh Ngôn Lạc, thật sự rất ít khi gặp anh.

Đối với chuyện say rượu đêm đó, bọn họ không cần nói mà tự hiểu lựa chọn quên đi.

Nửa năm sau, Ngôn Lạc với Thẩm Thiên Thiên chia tay, trùng hợp hôm đó, Thịnh Vọng Thư leo núi té bị thương ở mắt cá chân, Ngôn Lạc đến bệnh viện thăm cô, trán thấm đẫm mồ hôi, Thịnh Vọng Thư khó chịu không muốn để ý anh, lại bị một câu nói trêu ghẹo của anh chọc cười.

Khoảng thời gian đó, Ngôn Lạc thường xuyên đến bệnh viện thăm cô, trong vô thức quan hệ của hai người khôi phục lại như trước, chỉ là có vách ngăn ở giữa chỉ có hai người mới có thể nhận ra.

Chờ đến khi vết thương ở chân của Thịnh Vọng Thư khôi phục lại, Ngôn Lạc cũng vào đại học, môi trường đại học tự do hơn trung học, từ nhỏ anh chính là con nhà người ta được cưng lên tận mây, những cô gái theo đuổi anh càng liên tục không dứt.

Thịnh Vọng Thư cũng không chủ động hỏi thăm chuyện tình cảm của anh, dù sao cũng có thể nghe những chuyện vụn vặt hóng hớt từ chỗ của Hứa Niệm Tịch.

Sau đó đám bạn bè tụ họp, cũng có người trêu chọc chuyện Thịnh Vọng Thư tuyên bố muốn gả cho Ngôn Lạc trước đây, cô chẳng hề để ý mà phất tay, chắc chắn không thừa nhận khi đó là thật lòng.

“Lời nói đùa lúc nhỏ mà các anh cũng lấy ra nói à, đã là chuyện cũ mèm từ mấy trăm năm rồi?”

Cô cười xán lạn, kiên quyết không nhìn về phía anh một cái.

Sợ không cẩn thận nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt anh.

Có lẽ là mỉm cười hoặc hờ hững, cũng có thể là không sao cả hay là bất đắc dĩ, có thể là nhớ nhung, cho dù là cảm xúc nào cô cũng không thể chấp nhận nổi.

Cô chỉ hy vọng có thể trở lại đêm sinh nhật tuổi mười bảy của anh.

Không uống rượu, không ở một mình với anh, lại càng không mượn rượu tỏ tình.