Chương 6: Lo lắng cho anh

Bây giờ trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình anh, vốn dĩ anh đã có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện tại anh lại chủ động tăng ca để dạy kèm cho mình, mấy ngày nay anh thậm chí còn tìm cơ hội dạy kèm bài tập cho riêng cô.

Như thường lệ, Tô Châu đã kiểm tra các câu hỏi sai cho Lâm Thanh Hi và sửa chúng trong vở bài tập bằng bút đỏ.

Lâm Thanh Hi đứng bên cạnh nhìn người đàn ông trước mặt đang cúi đầu sửa bài tập cho cô, anh có hàng lông mi dài, chiếc mũi cao với sườn mặt hoàn hảo, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, mở ra ba cúc, tay áo xắn lên một nửa. Đường sống mũi cao thẳng rất hoàn mỹ, khi làm việc, đôi mắt kia luôn sâu thẳm, tĩnh lặng, không chút dao động.

Sửa bài xong, anh ngẩng đầu đối mặt với cô, biểu cảm có chút nhu hòa, anh luôn đối xử với học sinh bằng thái độ hòa nhã: “Hôm nay câu sai không nhiều, nhưng đều là câu hỏi cơ bản, ngày mai bắt đầu làm một số câu hỏi nâng cao.”

“Vâng ạ.” Lâm Thanh Hi nhận lấy sách bài tập, nhìn Tô Châu không có ý định giảng bài, lại hỏi: “Vậy thầy Tô, em về phòng học trước nhé?”

Tô Châu đặt bút đỏ xuống, quay đầu lại, dùng con ngươi đen như mực nhìn cô, suy nghĩ một chút, anh chống khuỷu tay lên bàn, đan chéo các ngón tay thon dài, hỏi: “Hôm nay trạng thái của em không tốt, sao vậy? Không nghỉ ngơi tốt sao?”

Lâm Thanh Hi nắm chặt vở bài tập, nghe thấy giọng điệu quan tâm của thầy Tô, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cô cúi đầu xuống, lông mi khẽ run, cố nén áy náy trong mắt: “Không có gì đâu thầy, chỉ là em ngủ không ngon thôi.”

Tô Châu hơi nhướng mắt nhìn cô, đôi mắt đen trầm tĩnh càng lúc càng sâu, ngữ khí trầm thấp mềm mại: “Nếu em có chuyện gì hãy nói với giáo viên, tôi biết hiện tại áp lực học tập của các em rất lớn, nếu cứ giữ tất cả mọi thứ trong lòng thì sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.”

Hóa ra không phải thầy Tô kêu cô đến văn phòng để phê bình cô mà là vì cho rằng cô có tâm sự gì đó... Có điều cô đúng là có tâm sự, nhưng làm sao có thể nói cho anh biết là cô đang yêu thầm thầy của mình đây?

“Em biết rồi thưa thầy, cảm ơn thầy đã quan tâm, thầy đừng lo, em không sao, chỉ là em chưa được nghỉ ngơi tốt mà thôi.” Lâm Thanh Hi ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Tô Châu, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông khiến trái tim cô lặng lẽ đập nhanh hơn, đối mặt với anh, cô luôn cảm thấy căng thẳng.

“Ừm, thế thì tốt rồi.” Tô Châu gật đầu: “Về phòng học đi, học tiết tự học.”

Hai người về đến phòng học.

Một vài nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng đang thì thầm, Tô Châu nhìn thấy mấy nam sinh này nói chuyện, sau đó bước tới.

Một nam sinh trong đó giấu điện thoại di động của mình trong cuốn sách, khi nhìn thấy thầy Tô đến gần, cậu ta nhanh chóng giả vờ như mình đang đọc sách, sau đó lặng lẽ nhét điện thoại di động vào hộc bàn.

Trên thực tế, Tô Châu đã sớm nhận ra điều đó, anh đi thẳng đến chỗ nam sinh kia, lấy điện thoại di động từ hộc bàn ra.

Nam sinh nhìn thấy điện thoại di động của mình bị giáo viên lấy đi, trong lòng vô cùng không tình nguyện, khuôn mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.

Tô Châu thấy dáng vẻ không phục của cậu ta thì nhàn nhạt nhìn một cái, tuấn mỹ lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ra ngoài.” Sau đó anh xoay người.

Nam sinh phía sau trợn mắt nhìn bóng lưng của Tô Châu, chửi thầm: "Một tên tiểu bạch kiểm thôi, có cái gì đặc biệt hơn người chứ?"

Tô Châu nghe được tiếng chửi ở phía sau, dừng bước chân, xoay người, lạnh lùng nhìn cậu ta, anh nắm chặt điện thoại ngón tay, giọng nói trở nên lạnh hơn rất nhiều: “Tôi không mời cậu nổi đúng không?”

Phòng học đột nhiên yên tĩnh lại, đây là lần đầu tiên bị thầy Tô hù dọa, lúc này nam sinh mới lề mà lề mề đứng lên.

“Mọi người tiếp tục tự học, lớp trưởng giữ trật tự lớp.”

Lâm Thanh Hi cúi đầu làm đề, thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Tô Châu đang nói chuyện với nam sinh đó trên ban công, sắc mặt có chút không tốt, rõ ràng là bị thái độ ương bướng của nam sinh chọc giận, nam sinh đó là học sinh dự thính, không thi đậu trường trung học cơ sở Nam Thành, ba mẹ cậu ta đã chi tiền để nhét cậu ta vào, ở trong lớp cũng rất bất cần đời, suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi làm mất lòng giáo viên và bạn học.

Thật lâu sau, tiết tự học đã kết thúc, trên ban công cũng không có bóng dáng hai người đó nữa, đến giờ cơm tối, các học sinh đều vội vã đến nhà ăn ăn tối, Lâm Thanh Hi lại không rảnh lo ăn cơm, cô vội vàng đi ra ban công nhìn xung quanh, hành lang và ban công đều là học sinh mặc đồng phục một màu.

Cô không thấy thầy Tô ở đâu cả, có lẽ đã đến văn phòng, Lâm Thanh Hi nghĩ thầm, vì vậy cô đặc biệt đi đường vòng, dự định từ văn phòng tổng hợp xuống lầu, vừa đi vài bước, suy nghĩ một chút, lại quay trở lại lớp học, cầm lấy sách bài tập trên bàn rồi chạy đến văn phòng.

Đi ngang qua văn phòng, xuyên qua cửa sổ, Lâm Thanh Hi nhìn vào bên trong, đôi mắt to liên tục chớp chớp, nóng lòng muốn tìm bóng dáng của Tô Châu, nam sinh này rất khó đối phó, cô rất sợ cậu ta sẽ xung đột với thầy Tô...

Nhìn thấy nơi xa nhất bên trong, trước bàn làm việc của Tô Châu, nam sinh đang bị phạt đứng trước bàn làm việc, dáng vẻ cà lơ phất phơ, trên mặt tràn đầy địch ý, chỉ thấy Tô Châu ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt lạnh lùng, anh nói mấy câu gì đó, nam sinh lại ngẩng đầu lên, không chịu thua mà trả treo ngược lại anh.

Lâm Thanh Hi đi chậm lại, cô đi đến trước cửa, suy nghĩ một chút, cuối cùng dừng chân lại, có chút lo lắng nhìn hai người bên trong.

Tô Châu lạnh lùng nhìn nam sinh trước mặt, lẳng lặng ngồi trên ghế không biết đang suy nghĩ gì, giống như không có cách nào nói chuyện với cậu ta, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhàn nhạt tức giận, anh có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô gái đứng ở cửa, trong tay cầm sách bài tập.

Lâm Thanh Hi dường như không ngờ rằng anh sẽ nhìn sang, vốn dĩ cô muốn trốn ngoài cửa đợi anh, mục đích chính là đến gặp anh, nhìn thấy hiện tại tâm trạng thầy Tô không tốt, bị chọc giận không nhẹ, Lâm Thanh Hi lập tức cảm thấy hơi khó xử.

Giây tiếp theo, Tô Châu đã mở miệng, sắc mặt dịu đi đôi chút, nói: “Vào đi.”

Lâm Thanh Hi bước vào, liếc nhìn nam sinh bị phạt đứng ở một bên, sau đó nhìn Tô Châu ở trước mặt, thận trọng nói: “Thầy Tô, đây là đề bài trong tiết tự học của em.”

“Ừm.” Tô Châu nhẹ nhàng đáp lại, thanh âm vẫn mềm mại như trước, nhưng lại có chút cứng ngắc: “Xin lỗi, hiện tại tôi không có thời gian, buổi tối tôi sẽ xem giúp em, có lẽ ngày mai mới có thời gian phụ đạo em.”

“Không sao đâu thưa thầy, thầy cứ bận việc trước.” Lâm Thanh Hi hơi mỉm cười, trong đôi mắt trong veo lại xinh đẹp tràn đầy ý cười, giọng nói vừa dịu dàng vừa dễ nghe: “Vậy, em đi trước nhé thầy?”

“Ừ đi đi.” Tô Châu gật đầu, cong môi lên tượng trưng.

“Thầy nhớ phải ăn cơm nhé.” Nói xong, Lâm Thanh Hi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.