Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giấu Em Theo Dòng Thời Gian

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ trước tới nay, năng suất làm việc của Thiên Đăng luôn rất cao, đặc biệt bắt kịp giờ cơm, bộ phận pháp lý vội vã cho kịp giờ cơm chưa đầy nữa giờ đã đưa ra phản hồi: “Yêu cầu của bên A là hợp lý, phần hợp đồng này có ba điểm gây tranh cãi. Một là phương châm mà bên chúng ta đưa cho bên A là không liên quan đến những ràng buộc về mặt tình cảm cá nhân, điều này thực ra là không hợp quy tắc.”

Nhân viên pháp lý là một chàng trai trẻ, khi phản hồi, ánh mắt dừng lại trên ngũ quan đầy đặn cực kì hợp gu thẩm mỹ của đàn ông của Thẩm Thiên Trản, cực kì thấu hiểu mà gật gật đầu: “Nhưng mà em cảm thấy nếu đối phương không phản đối trường hợp này, cũng không ảnh hưởng gì tới đại cục.”

“Thứ hai là vấn đề thù lao, nó cùng với vấn đề thứ ba có thể hợp lại để cùng thảo luận. Nhân viên Pháp lý chỉ tay vào điều khoản hợp đồng mà anh đã khoanh bằng bút đỏ: “Kiều Hân nói với tôi rằng bên A này khá đặc biệt, là một kim chủ baba (*) trong lĩnh vực kỹ thuật. Đối phương không cần thù lao, lựa chọn quyền khống chế ưu tiên, điều này đối với chúng ta mà nói, là một điều khoản bẫy.”

(*) Kim chủ là thuật ngữ dùng trong giới giải trí, là người có tiền có quyền đứng sau chống lưng cho các nghệ sĩ.

Thẩm Thiên Trản cũng cảm thấy điều khoản của Quý Thanh Hòa thêm vào có gì đó kì lạ mà không giải thích được. Nguyên văn của điều khoản và quyền hợp tác ưu tiên có ý nghĩa tương tự nhau, nhưng xét chi tiết dường như không giống nhau.

Nhân viên pháp lý ngầm hiểu ý của cô, giơ cổ tay lên xem thời gian, tốc độ nói chuyện trực tiếp tăng lên gấp đôi: “Phần hợp đồng này nên xem cùng với điều khoản đầu tư của những nhà tư bản. Em lờ mờ cảm thấy được vị kim chủ baba này là người giàu có hào sảng, mong muốn chiếm hữu và muốn kiểm soát nhiều hơn so với người bình thường. Anh ta có thể là muốn bao hết tất cả các chi phí của toàn bộ hạng mục, lấy khái niệm liên hợp sản xuất của chúng ta và anh ta đổi thành một khoản đầu tư duy nhất, ngược lại chị trở thành nhà sản xuất do bên A thuê, được bên A sử dụng.”

Thẩm Thiên Trản nghe vậy, chậc lưỡi một tiếng, thầm nghĩ Quý Thanh Hòa nham hiểm.

Đây là một trong những phương thức hợp tác thông thường giữa công ty điện ảnh truyền hình và các nhà tư bản, nhà tư bản bỏ vốn đầu tư vào công ty điện ảnh truyền hình, nhà sản xuất dưới sự quản lý của công ty điện ảnh sẽ bị thuê có kỳ hạn, để phát triển hạng mục, thuộc loại hợp tác sản xuất làm ra sản phẩm.

Sự hợp tác giữa Thẩm Thiên Trản và Tưởng Nghiệp Trình thuộc về loại này, Thẩm Thiên Trản đưa ra nội dung ý tưởng, Tưởng Nghiệp Trình trao quyền phân phối của phía chính phủ và kênh tuyên truyền giai đoạn sau cho cô, có quyền phát ngôn nhất định, mối quan hệ hợp tác với Thiên Đăng mang tính chất hợp tác sản xuất chung.

Khi Tưởng Nghiệp Trình chưa giới thiệu Quý Thanh Hòa với Thẩm Thiên Trản, kế hoạch ban đầu Thẩm Thiên Trản trong giai đoạn phát triển của hạng mục là do Thiên Đăng chi tiền, chờ có kịch bản rồi, sẽ lại đi thu hút thêm vốn đầu tư. Hầu hết các nhà đầu tư được săn đón sẽ chọn công ty điện ảnh truyền hình có nguồn vốn dồi dào trong ngành, để cùng phát triển, phân tán rủi ro.

Nếu thực lực công ty điện ảnh Thiên Đăng đủ mạnh, thậm chí Thẩm Thiên Trản còn không muốn cùng chia chiếc bánh với người khác.

Tiếc là tài chính của Thiên Đăng không đủ, căn bản không thể đảm đương chi phí đầu tư lớn cho mỗi khâu từ lúc phát triển, tất cả các chi phí từ lúc quay cho đến tuyên truyền hậu kỳ.

Về phần Quý Thanh Hòa có chủ ý gì, nói một cách đơn giản chính là --- chỉ bỏ tiền, không bỏ sức, đầu tư độc quyền, dựa vào miệng lưỡi ngồi mát ăn bát vàng.

Bàn tính xây dựng vừa tỉ mỉ vừa kỹ càng, cũng không biết sức lực ở đâu ra.

Còn nói cô là người có dã tâm, nên nói là vị thật sự trơ tráo tư bản ba ba đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp mà không biết nỗi đau khổ của nhân gian kìa.

Nhân viên pháp vụ nhìn thấy vẻ mặt tâm tình bất định của cô, sợ vị tổ tông này sẽ có ý nghĩ giam mình ở chỗ đàm phán, xoa xoa tay, thăm dò: “Chị Trản, em có thể đi ăn trước được không?”

“Đi đi đi đi đi” Thẩm Thiên Trản sốt ruột xua tay, quay về văn phòng của Tô Lan Y ở tầng trên cùng.

Vị tỷ tỷ này thường không ăn cơm chỉ uống sương, hẳn là còn có thể bắt người.

--------

Sau một giờ nói chuyện bí mật, Thẩm Thiên Trản trở lại văn phòng để thu dọn các văn kiện cần thiết, và đưa Kiều Hân đến Sảnh Thời Gian.

Trước lạ sau quen, lúc Thẩm Thiên Trản quay về lần thứ tư, phô trương đến mức không thèm bật định vị, một đường nhanh như điện đi lên vòng đai của đường cao tốc chạy đến Bắc Kinh.

Mạnh Vong Chu đang đợi cô ấy trước cửa hàng.

Lần trước sau khi Thẩm Thiên Trản thuận miệng phàn nàn về việc khó đậu xe ở Sảnh Thời Gian, mỗi lần khi cô ấy đi qua, Mạnh Vong Chu đều chủ động đỗ xe cho cô ấy.

Làm sao một người nhiệt huyết, ngây thơ, ân cần như vậy và Quý Thanh Hòa một con người thâm hiểm xảo quyệt đầy nước xấu xa kia lại có thể là anh em họ?

Thế giới này quá khó hiểu.

Thẩm Thiên Trản đã dành ba phút để trò chuyện với Mạnh Vong Chu về tình hình gần đây, phút đầu tiên quan tâm đến Sảnh Thời Gian sắp tới làm ăn như thế nào, hai phút tiếp theo toàn bộ dùng để tìm hiểu Quý Thanh Hòa hôm nay có tâm trạng tốt hay không.

Mạnh Vong Chu ngày nào cũng nhàn rỗi đến nỗi lông mọc dài, Thẩm Thiên Trản sẵn sàng trò chuyện với anh ta, cho dù là nói chuyện về Quý Thanh Hòa anh ta cũng sẵn lòng, sau đó nói liên tục, kéo dài đến năm phút mới kết luận: “Tâm trạng của Quý Thanh Hòa bình thường không tuân theo một quy luật nào, chính là mỗi khi cô đến, thấy tâm trạng cậu ta rất tốt. ”

Thẩm Thiên Trản cảm thấy có chỗ kì lạ khi nghe câu này.

Quý Thanh Hòa được Mạnh Vong Chu mô tả như một tù nhân từ trại cải tạo với những giọt nước mắt sau song sắt, như vậy cô ấy được coi là một khách thăm tù?

Cô bị ý tưởng kỳ lạ của chính mình làm cho bật cười, bước chân lập tức nhẹ nhàng hơn.

Khi đến sân sau, Quý Thanh Hòa đang ngồi trong phòng sinh hoạt của Hiệp hội sưu tập đồng hồ để pha trà.
« Chương TrướcChương Tiếp »