Chương 3

Tham dự bữa tiệc đêm nay đúng là có phó lãnh đạo của Điện ảnh Bách Tuyên, Tưởng Nghiệp Trình.

Tô Tạm theo bản năng nhìn về Thẩm Thiên Trản trước.

Thông thường, mức độ tươi tắn của nụ cười Thẩm Thiên Trản khi đối mặt với bên xuất phẩm có liên quan đến doanh thu của dự án. Cô cười càng sáng lạn chứng tỏ chất lượng hạng mục càng cao, tiền lời mà công ty đầu tư cũng càng lớn.

Chỉ đơn giản nhìn vào thái độ niềm nở hiện tại của Thẩm Thiên Trản, hiển nhiên, bộ phim tài liệu chuẩn bị sang năm quay này ở trong tâm trí cô chính là vững như một con chó già.

Dù sao chiếc bánh nướng lớn này đã từng bị mấy chục công ty điện ảnh tranh nhau gặm xuống, một khi đã giành được thì sau này chắc chắn sẽ được rất nhiều người biết đến.

Tất cả ngồi xuống, sau khi khách sáo hàn huyên vài câu, Thẩm Thiên Trản nhìn về vị trí trống bên cạnh Tưởng Nghiệp Trình, giống như lơ đãng hỏi:“Thời gian này đúng lúc đυ.ng phải giờ cao điểm mọi người tan làm, tình hình giao thông không tốt, chắc bạn của tổng giám đốc Tưởng còn trên đường đến nhỉ?”

Tưởng Nghiệp Trình năm nay đã hơn 50 tuổi, vào nghề cũng gần ba mươi năm, làm sao nghe không ra Thẩm Thiên Trản ngụ ý hỏi ông ta: Bên đầu tư muốn dẫn đến đêm nay là đến muộn hay là leo cây?

Ông ta mỉm cười giải thích: “Tiểu Quý còn bị kẹt trên cao tốc sân bay, không cần quan tâm cậu ấy, chúng ta cứ ăn trước.”

À, đến trễ.

Có thể hiểu, có thể hiểu.

Chỉ cần nhà tư sản không cho leo cây, cô còn có thể tiếp tục gọi ba ba.

Thiếu một người, lời mở đầu Thẩm Thiên Trản chuẩn bị trước đó cũng không còn tác dụng.

Cũng may Tưởng Nghiệp Trình và Ngải Nghệ cũng không tính là hoàn toàn xa lạ, nhóm người hàn huyên về xu hướng của ngành công nghiệp điện ảnh truyền hình vào năm tới và các chỉ tiêu của Tổng cục cũng hơn nửa giờ.

Điện ảnh Bách Tuyên có địa vị đặc biệt trong giới, luôn được tôn là khách quý.

Mới đầu Thẩm Thiên Trản còn lo lắng Tưởng Nghiệp Trình là đại lão(*) trong giới, khí thế sẽ bức người. Nhưng không ngờ ông ấy rất thân thiện, không chỉ không ngạo mạn mà ngược lại còn rất lắng nghe quan điểm và đề xuất của tiểu bối trong giới.

(*) Đại lão: lớn, có máu mặt.

Nếu không phải trợ lý Tưởng Nghiệp Trình dẫn đến đứng dậy rời khỏi nghe điện thoại thì suýt nữa Thẩm Thiên Trản đã quên mất đêm nay còn có một nhân vật quan trọng chưa lên sân khấu.

Cô liếc mắt nhìn hướng trợ lý rời đi, nhấc chân lên, dùng mũi chân đá đá Tô Tạm vẫn chưa phản ứng lại. Nhân lúc Tưởng Nghiệp Trình và Ngải Nghệ nhỏ giọng nói chuyện liền đè nặng thanh âm nhắc nhở: “Đi.”

“Cùng trợ lý của Tổng giám đốc Tưởng ra ngoài đón người.”

Dứt lời, cô mỉm cười gật đầu, không lộ chút dấu vết gia nhập vào đề tài của hai người lần nữa.

Tô Tạm bừng tỉnh, nhẹ nhàng rời đi.

Không lâu sau, điện thoại trong tay Thẩm Thiên Trản rung lên, thông báo có tin nhắn mới.

Cô rũ mắt, vẽ hình mở khóa.

Trong danh sách WeChat, tin nhắn của Tô Tạm nhảy lên đứng đầu bảng: “Đờ mờ!!! Chị Trản, chị tuyệt đối không đoán ra nhà đầu tư là ai đâu!”

Không đợi cô trả lời, âm thanh lại vang lên, lại là tin nhắn WeChat.

“Cho chị một gợi ý quan trọng.”

“Là người gần đây em rất sùng bái!”

Thẩm Thiên Trản nhìn đến đây liền hơi nhướng mày.

Cái tên chó săn Tô Tạm này, chỉ cần gặp phú nhị đại(*) có tiền hơn cậu ta thì cậu ta có thể quỳ lạy năm kiểu, ai biết người cậu ta nói là ai?!

(*) Phú nhị đại: con nhà giàu.

—— “Là cái vị đại lão lần trước đối với ba lần chạy đến mời mọc của chị vẫn có thể khinh thường.”

Thẩm Thiên Trản nhíu mày, cố gắng nhớ lại một chút.

Giống như cô vậy, có lẽ đời trước đã cướp ngân hàng hay đi phá hoại đâu đó, đời này mới xấu số đi làm Chế tác.

Lúc trẻ chân ướt chân ráo bước vào cái ngành này, năm đó vận số không tốt, mọi việc diễn ra đều không suôn sẻ, thực lực cũng kém, người đến nhờ giúp đỡ khắp nơi đều có.

Cho dù là hiện tại có phim truyền hình bom tấn, gặp phải đạo diễn cậy tài khinh người hay nghệ sĩ tự cao cũng phải làm mặt thảo mai để nói chuyện hợp tác.

Đằng này với sự miêu tả ít ỏi của Tô Tạm, căn bản không thể thành công đánh thức ký ức đã bị cô vứt trên cung trăng từ lâu.

—— “Cháu trai của ông ta còn nói chị quấn người như nhện tinh Động Bàn Tơ, còn bảo sẽ nhanh chóng trở về thu thập chị!”

—— “Thầy Quý - Quý Khánh Chấn đóa!!!!”

—— “Chết tiệt, miệng của em đúng là không giữ được.”

Thẩm Thiên Trản đầu tiên là ngây ra, chờ sau khi phản ứng lại, biểu tình “mọi người vui mới thật sự tốt” treo trên mặt suýt nữa thì nứt toạc. Cô cắn răng, lén lút nhắn tin cho Tô Tạm, vẻ mặt giống như không có việc gì mà cùng mọi người nâng ly tương kính.

Quý Khánh Chấn, thợ sửa đồng hồ đẳng cấp quốc gia.

Vị này là thợ sửa đồng hồ hàng đầu trong nước, thời trẻ không ngần ngại từ nước ngoài trở về sửa chiếc đồng hồ Mộc Phạn, vì chiếc đồng hồ này có ý nghĩa quan trọng trong nước cho nên Điện ảnh Bách Tuyên đã đặc biệt lên kế hoạch sản xuất ba tập phim về quá trình sửa chữa Mộc Phạn.

Cũng vì cảm hứng đến từ bộ phim tài liệu này mà Thẩm Thiên Trản mới muốn mời người thợ danh tiếng này về cho Điện ảnh Bách Tuyên.

Vì thế trước khi ra nước ngoài cô còn cố ý dành ra thời gian chạy đến Tây An tranh thủ, muốn mời thầy Quý đến làm cố vấn đặc biệt cho bộ phim tài liệu này.

Người vẫn gặp được, nhưng lại nhận được câu trả lời: “Cả đời ông già tôi đây bận rộn, giờ đã về hưu dưỡng lão rồi.”

Trong lòng Thẩm Thiên Trản còn tiếc nuối, vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn, lục tục đi tranh thủ lần hai.

Lần thứ hai cô đi để lại bản kế hoạch hạng mục, vốn tưởng thầy Quý ít nhiều sẽ có chút dao động, không ngờ rằng lần thứ ba cũng là lần cuối Thẩm Thiên Trản định đến tranh thủ lại gặp được cháu trai của thầy Quý, cậu ta mở miệng nói cô bám người giống như nhện tinh trong Động Bàn Tơ, còn bảo cô sau này đừng đến nữa, để ông của cậu ta không phải cảm thấy phiền hà.

Tuy lời của nhãi ranh không đáng nhắc đến, nhưng thái độ của thầy Quý rất rõ ràng —— không có hứng thú.

Tưởng Nghiệp Trình bận trăm công ngàn việc, không phải chuyện liên quan đến hạng mục căn bản không thể đến gần ông ta, đêm nay chủ động ra mặt dẫn nhà đầu tư đến đã khiến Thẩm Thiên Trản kinh ngạc không thôi, khách quý sao có thể là thầy Quý không hề hứng thú đối với hạng mục?