Chương 16

(*) Bắc phiêu: sống ở Bắc Kinh nhưng quê quán không phải Bắc Kinh.

Mạnh Vong Chu nhướng đuôi lông mày, vừa nhúng một miếng thịt bò vừa hỏi: "Bắc phiêu? Vậy làm việc ở đâu?"

"Thiên Đăng." Thẩm Thiên Trản lại ăn một con tôm, bận rộn đến mức không có miệng để nói chuyện: "Làm chế tác."

Nghề này đối với cuộc sống của Mạnh Vong Chu thì có chút xa, anh ta nhất thời ngạc nhiên, nói liên miên lải nhải hỏi không ít câu nghe vào liền cảm thấy không quá thông minh, cuối cùng đổi đề tài, liếc nhìn người anh họ của mình: "Vậy cô tìm thợ sửa đồng hồ tại Hành Gia tìm là vì muốn tìm một cố vấn cho hạng mục? Cô và Thanh Hòa quen biết sao lại không trực tiếp tìm cậu ta?" Thậm chí còn tốn công tốn sức, điện thoại hẹn một người chỉ biết sưu tập như anh ta ra để trò chuyện.

Thẩm Thiên Trản dừng đũa lại suy tư mấy giây mới nói: "Hai chúng tôi nói chuyện không hợp."

Mạnh Vong Chu không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí vô cùng đồng cảm. Chỉ là ở trước mặt Quý Thanh Hòa nên anh ta không dám lộ liễu hùa theo, chỉ có thể gật gật đầu, biểu thị thái độ ủng hộ.

Im lặng khoảng vài phút sau, Thẩm Thiên Trản cũng ăn no rồi.

Cô vừa thổi Phổ Nhĩ vừa quan sát Quý Thanh Hòa, người đàn ông này từ lúc ăn lẩu đến giờ vẫn chưa nói chuyện.

Người này bề ngoài nhìn thân sĩ nhã nhặn, lộ ra khí tức cao ngạo từ bên trong. Cũng chỉ là ăn lẩu thôi mà vẫn có thể bị số sương khói kia lượn lờ làm cho cả người trở nên thoát tục.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh là từ chỗ thầy Quý tìm đến tôi sao?"

Tối qua Thẩm Thiên Trản ngủ không được, cô lật qua lật lại suy nghĩ thật lâu.

Thái độ của Quý Thanh Hòa rõ ràng là biết cô vô cùng cấp bách tìm một thợ sửa đồng hồ có năng lực làm cố vấn cho hạng mục, muốn nói anh chưa từng xem kế hoạch hạng mục thì Thẩm Thiên Trản cô đây có thể đem đầu vặn xuống cho người đàn ông chó chết này làm cầu để đá.

"Nên thôi." Quý Thanh Hòa gật đầu, trả lời tương đối thận trọng: "Nhớ Quý Lân không?"

Anh nhắc thêm: "Đứa trẻ nói em là Nhện tinh động Bàn Tơ."

Thẩm Thiên Trản lập tức liếc nhìn gương mặt nghẹn đỏ của Mạnh Vong Chu, hắng giọng lấy lệ nói: "Tôi biết, anh có hiểu ý tôi đang nói gì không?"

Quý Thanh Hòa nhíu mày, bày ra bộ dạng như vậy thì phải xem biểu hiện của em: "Nó đem bản kế hoạch của em giấu đi, sau đó đưa cho anh xem."

Một chút nữa là Thẩm Thiên Trản đã bị một ngụm Phổ Nhĩ làm cho bỏng miệng: "Anh nói… thầy Quý cũng không nhìn thấy bản kế hoạch của tôi?"

Quý Thanh Hòa hỏi: "Điều này rất quan trọng sao? Ông và bà Mạnh dự định đi du lịch Châu Âu, đã xuất phát rồi."

Thẩm Thiên Trản nghẹn lời.

Nhất thời trong lòng không biết nên có cảm xúc gì.

Cô hiểu ý của Quý Thanh Hòa, dù thầy Quý có nhìn thấy bản kế hoạch hay không thì ông cũng sẽ không hủy bỏ chuyến du lịch Châu Âu. Nhưng nếu như là vì nguyên nhân này, cô thà rằng dời lại thời gian thích hợp để gặp thầy ấy.

"Có lẽ em không biết bà Mạnh là ai đâu." Quý Thanh Hòa chậm rãi ăn một miếng thịt bò, anh nói: "Mạnh Quỳnh Chi, người sáng lập Bất Chung Tuế."

"Hai người cách xa nhau đã lâu, chỉ trông chờ vào việc sau khi về hưu liền du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ cuộc sống. Cho dù bị của bản kế hoạch của em hấp dẫn thì cũng chỉ để cho tôi thay thế. Kết quả đều như nhau thì làm gì cần để ý quá trình."

Thẩm Thiên Trản ghét bỏ: "Sức ảnh hưởng của anh và thầy Quý có thể chung một cấp bậc sao? Đừng tự dát vàng lên người."

Quý Thanh Hòa nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Vong Chu đã không thể khống chế nỗi vẻ chế giễu trên mặt anh ta, anh vừa khuấy khuấy đũa trong nồi nước dùng vừa nói: "Thật ra tôi cảm thấy đứa nhỏ Quý Lân này nói chuyện chưa đúng trọng tâm."

Thẩm Thiên Trản mơ hồ cảm thấy không ổn.

Quả nhiên!

Một giây sau, người đàn ông chó chết chỉ biết tính toán chi li này liền phản kích: "Nhện tinh động Bàn Tơ không đủ chính xác, em cảm thấy quốc vương Nữ Nhi quốc thì thế nào?"

Thẩm Thiên Trản: "? ? ?"

Đây là ý nói cô đêm đó giống như chưa từng nhìn thấy đàn ông sao?

Mạnh Vong Chu nửa hiểu nữa không.

Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên khiến đôi mắt anh ta trở nên vừa ngây ngô vừa mơ màng: "Hai người thích bộ « Tây Du Ký » à?"

Thích con khỉ, ghét còn tạm được.

Thẩm Thiên Trản hung hăng liếc Quý Thanh Hòa một cái —— người đàn ông chó chết, chỉ biết nói những lời làm cô thấy buồn nôn.

Hết lần này đến lần khác, công phu miệng lưỡi của cô đối với ai cũng phát huy tốt, nhưng đυ.ng đến Quý Thanh Hòa liền giống như câm, không thể tìm được từ nào thích hợp để đáp trả.

Có những lúc Thẩm Thiên Trản thật sự muốn đem cốc trà Phổ Nhĩ trong tay hất lên mặt Quý Thanh Hòa.

Nhưng cũng chỉ là có những lúc.

Ba giây sau đó, lý trí đã khiến cô thấy rõ hậu quả của hành động này —— Bất Chung Tuế sẽ phong sát cô vĩnh viễn, thầy Quý sẽ không đội trời chung với cô, cả đời này Quý Thanh Hòa và cô sẽ không qua lại với nhau.

Thẩm Thiên Trản nghĩ đến ba hiệu ứng mắt xích này thì ruột cũng xoắn thành cái nơ bươm bướm.

Trà Phổ Nhĩ trong tay bỗng nhiên trở nên nóng hổi, cô tranh thủ thời gian gác lại cái cốc, che giấu hắng giọng một cái, đổi đề tài: "Vậy anh xem xong bản kế hoạch thì thấy thế nào?"

Quý Thanh Hòa nhìn cô một cái, giọng nói bình tĩnh, có chút khó lường: "Nếu không phải tôi xác định ông không thuê người viết bài, không muốn cuộc sống về già bị chú ý thì nói không chừng sẽ hiểu lầm ông đi tìm người viết ‘Tiểu sử về Quý Khánh Chấn’ đấy."

Lời đánh giá này khiến Thẩm Thiên Trản hơi khó xử.

Dù cả câu Quý Thanh Hòa không dùng bất kỳ từ ngữ nặng nề nào, giọng nói từ đầu đến cuối cũng thản nhiên nhạt nhẽo nhưng cô vẫn có thể nghe được ý mỉa mai bên trong.

"Chế tác Thẩm rất giống với bà Mạnh khi còn trẻ, là kiểu người đem mục tiêu và ý đồ viết hết lên mặt, là kẻ dã tâm không đạt mục đích thề không bỏ qua." Quý Thanh Hòa gác lại đũa, ánh mắt nhàn nhạt liếc Thẩm Thiên Trản: "Lúc em tìm tài liệu về ông cũng không tò mò vì sao ông ấy không nhắc lời nào đến bạn đời sao?"

"Sau khi ông và bà Mạnh ly hôn, đến nay vẫn chưa tái hôn." Giọng nói Quý Thanh Hòa bình thản, căn bản không giống như đang kể về bí mật gia tộc có liên quan đến mình mà là qua loa tóm lược lại chuyện của người ngoài, từ thái độ cho đến giọng nói đều lộ vẻ lạnh nhạt không liên quan đến mình: "Hình tượng ông trong bản kế hoạch của em có áp đặt hiệu quả nghệ thuật mà bản thân mong muốn, có sai lầm khách quan."