Cô sờ sờ mũi, thả nhẹ bước chân đi đến gần.
Quý Thanh Hòa đang sửa một chiếc đồng hồ.
Mặt sau của chiếc đồng hồ đeo tay đã được tháo mở, lộ ra phần linh kiện phức tạp bên trong.
Anh đang dùng dụng cụ kẹp lấy mặt sau, cùng lúc đó dùng tua vít vặn ra, ngón tay thon dài cầm lấy dụng cụ sửa đồng hồ nhỏ bé đặc biệt nhẹ nhàng linh hoạt.
Thẩm Thiên Trản là người ngoài ngành.
Bộ dụng cụ trên bàn anh ngoại trừ tua vít ra thì còn lại cô đều không biết tên gọi của chúng, lại càng không biết công dụng của những thứ đó. Cô thấy Quý Thanh Hòa bắt đầu tập trung tháo gỡ linh kiện, các phần linh kiện lõi phức tạp được anh tháo ra nhanh chóng, cô biết điều không quấy rầy anh vào lúc này.
Mạnh Vong Chu đến đưa Phổ Nhĩ thì bắt gặp Thẩm Thiên Trản đứng đấy bèn âm thầm mắng Quý Thanh Hòa không biết thương hương tiếc ngọc, ngay cả kiến thức tiếp khách cơ bản cũng không có, anh ta nhếch miệng cười ngượng bảo Thẩm Thiên Trản bỏ qua cho: "Một khi Thanh Hòa sửa đồng hồ thì liền giống như cách biệt với hồng trần, từ nhỏ đến lớn đều như vậy."
Thẩm Thiên Trản nhíu mày, bắt được trọng điểm: "Từ nhỏ đến lớn?"
"Cậu ta không có nói với cô sao?" Mạnh Vong Chu nói: "Tôi và Quý Thanh Hòa là anh em họ."
Thẩm Thiên Trản: ". . ." Vậy có lẽ bọn họ cũng không quá thân thiết để nói một số chuyện.
Đúng lúc này, Quý Thanh Hòa nhẹ lên tiếng đánh gãy: "Tôi nghe đấy."
Anh buông tua vít xuống, nắm chặt lấy ghế dựa của Thẩm Thiên Trản, sau đó đem cô và ghế kéo đến bên cạnh bàn làm việc của anh.
"Đây là cái giá để dựng đồng hồ, rất thường gặp." Anh cố định giá dựng rồi đưa đến trước mặt cô: "Cố định dây đồng hồ, điều chỉnh độ dài cho thích hợp. Mỗi hiệu đồng hồ đều có, cũng không có gì lạ."
"Đây là dao, dùng để cạy đáy đồng hồ." Quý Thanh Hòa chạm vào miếng da, không hề cảm thấy mô tả này đẫm máu và bạo lực thế nào: "Nhíp kháng từ và đá mài, dùng để kẹp linh kiện, tránh để linh kiện nhiễm từ, hình dáng không giống nhau, bình thường cần chuẩn năm ba cái."
"Đũa gắp kim, dầu bôi trơn, bút dầu tự động." Anh dừng lại, đưa tay chỉ chỉ kính lúp kẹp trên mắt kính: "Ngoài ra còn có kính lúp, có thể phóng đại từ ba đến mười hai lần, bội số nhỏ số dùng để tháo gỡ linh kiện, bội số lớn dùng để điều chỉnh dây tóc, kiểm tra bánh răng." Dứt lời, ánh mắt Quý Thanh Hòa chuyển từ bàn làm việc sang mặt cô, dừng lại mấy giây rồi bổ sung thêm: "Ví dụ một chút, nó có thể phóng đại mỗi một khuyết điểm trên mặt em."
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trản đang hết sức chăm chú nghe anh giảng giải, thình lình nghe được một câu như vậy, thái dương liền giật một cái, khóe môi cong lên nụ cười trào phúng lạnh như băng: "Tôi không tiếp nhận bất kỳ gán ghép nào về khuyết điểm, nếu anh không biết nói chuyện phiếm thì đừng nói nữa."
"Cũng không phải không được." Quý Thanh Hòa nở nụ cười nhẹ, rất có thâm ý nói: "Miệng ngoại trừ dùng để nói chuyện cũng có thể làm chuyện khác."
Thẩm Thiên Trản bị câu nói này của anh làm cho gợi lại chút ký ức ngắn ngủi, vô cùng xấu hổ khi anh xuyên tạc câu nói nghiêm túc của cô.
Lần này là thù mới thêm hận cũ, tất cả đều được ghi vào trong sổ: "Quý tổng, quấy rối tìиɧ ɖu͙© cũng không chỉ giới hạn trong việc đυ.ng chạm thân thể, ngôn ngữ ám chỉ tìиɧ ɖu͙© cũng xem như là một loại quấy rối."
Từ trước đến nay biểu cảm của Quý Thanh Hòa luôn thiếu thốn, nghe vậy cũng chỉ cong môi lấy lệ, anh hỏi lại: "Vậy tối qua Chế tác Thẩm xúc phạm nhân cách của tôi thì thế nào?"
Không phải, chờ chút?
Sao lại là xúc phạm nhân cách?
Hai người vốn đã ngồi kề bên nhau, cánh tay anh còn khoác lên lưng ghế, lúc nghiêng người nói chuyện, lấy tư thế trên cao nhìn xuống lại mang đến cảm giác ôm ấp mập mờ, anh liếc cô một cái: "Dựa vào mức độ chán ghét của Chế tác Thẩm đối với tôi, nếu như chưa đầy mười tám thì chúng ta hẳn là nên gặp nhau ở toà án?"
Thẩm Thiên Trản: ". . ."
Mẹ nóa! Anh có thể ngậm miệng lại không?!!!
Cô vô cùng nghi ngờ Quý Thanh Hòa kiếm tẩu thiên phong(*), lấy lùi làm tiến, ý đồ đánh thẳng vào Hoàng Long, đánh tan tâm tư phòng bị của cô.
(*) Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Chuyện đó cô còn có thể mắc lừa sao? Không thể nha!!!
Thẩm Thiên Trản mím môi, lấy Phổ Nhĩ Mạnh Vong Chu bưng đến đưa cho anh một cốc: "Chán ghét cái gì chứ, chỉ có trẻ con mới để ý việc thích hay ghét, người trưởng thành chỉ suy nghĩ có tác dụng hay không? Có làm được cái gì hay không thôi."
Nụ cười của cô xán lạn chân thực, nếu không phải mũi chân đạp trượt lên cái ghế lui về phía sau mấy bước thì thật sự nhìn không ra cô đang nói lời trái lương tâm.
Cô nâng một cốc Phổ Nhĩ khác ở trên bàn lên đi từng bước nhỏ, dáng vẻ rất thưởng thức phòng làm việc.
May là Mạnh Vong Chu có mắt nhìn đã kịp thời rút lui, nếu không hình tượng của cô không biết đã bị bôi đen như thế nào.
Cái tên tiểu nhân Quý Thanh Hòa này thật sự quá nham hiểm.
Thẩm Thiên Trản vừa oán thầm vừa đi xung quanh, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì bước chân đã ngừng lại trước một tủ kính cao, chiều dài chiếm cả một mặt tường.
Khung tủ được làm bằng gỗ phân ra làm ba phần, tất cả đều có gắn kính. Nơi giao nhau giữa góc tủ và mặt kính được cắt dán rõ ràng, phía trên còn có đường vân khảm nạm.
Màu sắc của đường vân nhạt hơn, mỗi một đường đều tinh tế, trong đó có phác họa mặt đồng hồ. Trên mặt đồng hồ có đầy đủ kim giờ, kim phút và kim giây để chỉ thời gian trong ngày.
Có lẽ cái tủ này dùng để trưng bày và sưu tập vật dụng trang trí, thiết kế của các món đồ bên trong vô cùng tinh xảo. Kích thước của mỗi ô đều không giống nhau mà là được thiết kế riêng, các loại đồng hồ khác nhau đều được trưng bày cẩn thận bên trong.
Hiểu biết của Thẩm Thiên Trản đối với đồng hồ còn thấp, chỉ phân biệt được mấy loại đồng hồ tương tự trong triển lãm đồng hồ Thiểm Bác.
Một cái là đồng hồ có mạ đồng thời Càn Long nhà Thanh, một cái sơn mài màu đen có mạ vàng khắc thêm cây cảnh, còn có một cái là của Vương quốc Anh ở thế kỷ mười tám.