Vừa lúc là thời gian ăn tối, trời đã tối đen rồi, trấn nhỏ cách Mi Ổ không xa, có xe chạy thẳng tới.
Trấn này tên là Đồng Lí, không lớn, trời vừa mới mưa, mặt đất ẩm ướt lầy lội, trong hẻm bay đến mùi thơm từ bữa cơm cùng tiếng người, cực kỳ sôi nổi.
Giao tiền đặt cọc xong, Nguyễn Tầm Tầm hỏi bà chủ: “Ở đây có xe đi tới Mi Ổ không?”
Bà chủ cắn hạt dưa, xem TV, liếc nhìn cô một cái: “Có, nhưng mà một ngày chỉ có một chuyến, hai người phải tranh thủ.”
“Mấy giờ?”
Bà chủ suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là tám giờ mười lăm phút sáng.”
“Được, cảm ơn.”
Nói cảm ơn xong, Nguyễn Tầm Tầm kéo Chu Thời Diệc lên lầu.
Căn phòng rất sạch sẽ, một cái tủ, một cái bàn, ở góc phòng có một cái ghế sô pha đơn, trên tường treo TV, thậm chí không có đồ dư thừa nào, ngoài trừ cả phòng còn bố trí rất ấm áp ra thì Nguyễn Tầm Tầm không hiểu rốt cuộc là tình thú chỗ nào.
Toàn bộ quá trình người đàn ông phía sau không nói một lời, sau khi vào cửa, buông tay cô ra, đi tới phía trước cửa sổ, châm thuốc.
Bên ngoài là nhà lầu hoặc lớn hoặc nhỏ, bảng hiệu quảng cáo cũ nát, ngói đen gạch trắng, phòng ống khói kiểu cũ, trên nóc nhà khói bếp lượn lờ.
Cả người anh ướt đẫm, sống lưng thẳng tắp đứng bên cửa sổ, áo khoác màu đen đầy bùn lầy, còn có vài dấu chân đậm nhạt, chưa từng nhếch nhác như thế.
Nguyễn Tầm Tầm đi tới, vừa định đưa tay từ phía sau ôm lấy anh, điện thoại trong túi anh liền vang lên.
Chu Thời Diệc lấy ra, bắt máy: “Ừ.”
Tay cô ngừng giữa không trung, lơ lửng vòng lấy eo anh.
“Ngày mai về, gặp chút chuyện, Tiểu Bạch thế nào?”
“Được, về rồi nói.”
“........”
Tắt máy, Nguyễn Tầm Tầm từ phía sau lưng ôm lấy anh, mặt dán vào lưng anh, tay cuốn chặt lấy eo anh.
Chu Thời Diệc không nhúc nhích, còn đang hút thuốc: “Không bẩn sao?”
Nguyễn Tầm Tầm lắc đầu một cái: “Không bẩn.”
Chu Thời Diệc cúi đầu, gạt tàn thuốc một cái, khóe mắt lướt qua bàn tay đặt ở hông, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, nhưng có vài vết thương cũ ngang dọc tứ tung, còn có vài vết máu ngày hôm nay.
Anh nắm cổ tay cô lật lại nhìn: “Sao lại như vậy?”
“Không nhớ, hình như hôm nay bị móng tay tên đó cào qua.”
“Anh nói là vết thương cũ.”
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, rút tay về, kéo ống tay áo che lại, hời hợt nói: “Trước đây còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, thích đâm bản thân chơi.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn cô một cái, gật đầu, bóp tắt điếu thuốc: “Đi tắm đi.”
Trên người Nguyễn Tầm Tầm cũng ướt, nhưng không bẩn như anh, muốn để anh tắm trước, nghĩ lại chắc là anh cũng sẽ không đồng ý nên không nhiều lời với anh nữa, dứt khoát trực tiếp đi vào nhà tắm.
Chỉ chốc lát sau, trong nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Tắm xong, Nguyễn Tầm Tầm giặt bộ quần áo đã thay ra một lần, sau đó móc lên rồi quấn khăn tắm đi ra. Chu Thời Diệc đã cởϊ áσ khoác, dựa vào giường xem TV.
Ở đây không TV kỹ thuật số, chỉ có mấy đài, màn hình dừng ở vở kịch nào đó, tiếng khóc long trời lở đất, Nguyễn Tầm Tầm nhìn thấy khuôn mặt không nhịn được cau mày của anh.
Thấy cô đi ra, anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, để điều khiển xuống, đứng dậy bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Có máy sấy tóc không?”
Anh vừa kéo vạt áo lên vừa nói: “Ở trong ngăn kéo.” Sau đó cởi chiếc áo màu xanh đen ra để trên ghế sô pha, trên người còn một cái áo sơ mi trắng, anh cởi từng cái nút áo một từ trên xuống dưới.
Ở trong không còn cái áo nào nữa, để lộ ra l*иg ngực gầy gò, lưng dày rộng, có mấy dấu vết, tuy rằng không sâu, hẳn là rất đau, nhưng anh lại không bật ra tiếng nào.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn anh chằm chằm.
Nhưng mà anh không cởi xuống thêm nữa, để trần thân trên đi vào nhà tắm.
Nguyễn Tầm Tầm quấn kỹ khăn tắm đi vào theo, Chu Thời Diệc cúi xuống lấy nước rửa mặt, cô dựa vào cửa nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Anh giận cái gì?”
Chu Thời Diệc ngừng lại động tác, một giây sau lại tiếp tục rửa mặt, không lên tiếng.
Cô thăm dò hỏi: “Bởi vì em muốn ngủ với tên đó sao?”
Chu Thời Diệc đứng thẳng dậy, nhìn mình trong gương, cũng may là khóe miệng chỉ hơi rách, anh nhẹ nhàng liếʍ liếʍ.
Nguyễn Tầm Tầm đi tới, từ phía sau ôm lấy anh.
Thân trên của anh không mặc áo, cô chỉ quấn một cái khăn tắm, da thịt hai người dán vào nhau, nơi mềm mại của cô dán chặt vào lưng anh, tay vòng lấy eo anh, mặt dán vào sau lưng anh.
“Em chỉ muốn ngủ với anh, ngủ cả đời.”
Chu Thời Diệc nắm lấy bàn tay đang sờ lung tung của cô: “Anh đi tắm trước.”
Nguyễn Tầm Tầm buông anh ra: “Được.”
*
Chờ Chu Thời Diệc tắm xong đi ra, Nguyễn Tầm Tầm đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng rồi.
Bên hông anh chỉ quấn một cái khăn tắm, che qua đầu gối, lộ ra cơ bắp rắn chắc bắp chân thẳng tắp, Nguyễn Tầm Tầm nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên nghĩ đến mấy năm trước, không cẩn thận nhìn thấy dáng người anh lúc tắm.
Hai lần làm trước cũng không nhìn kỹ dáng người của anh.
Hiện tại, căn phòng nhỏ, dưới ánh sáng của bóng đèn sợi đốt, cô có thể lớn mật làm càn mà nhìn.
Người đàn ông này là của cô.
Mấy năm qua Chu Thời Diệc chắc chắn rất chú trọng việc tập luyện, dáng người so với năm xưa càng tốt hơn, cơ bắp căng phồng, cũng không phải quá căng, mỗi một đường nét đều lưu loát vừa đúng, màu da mật hơi trắng, chân dài thẳng tắp.
Trên người ướt nhẹp, tóc còn đang nhỏ nước.
Chu Thời Diệc đi tới trước tủ, cầm lấy máy sấy tóc bắt đầu sấy, hỏi cô: “Buổi tối ăn gì?”
Nguyễn Tầm Tầm dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, ném ra hai chữ: “Ăn anh.”
Rốt cuộc Chu Thời Diệc cũng nở nụ cười, một tay cầm máy sấy tóc một tay kéo ngăn kéo bên cạnh, chỉ chỉ.
Cô từ trên giường bò qua, nhìn bên trong dò hỏi: “Đây là cái gì?”
Chu Thời Diệc ném ra hai chữ: “Công cụ.”
Cuối cùng Nguyễn Tầm Tầm cũng thấy rõ rồi.
Còng tay, dây thừng…. đèn cầy….
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi: “Anh thích à?”
Chu Thời Diệc đột nhiên ho lên: “Không.”
Anh cũng không phải là biếи ŧɦái.
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi, đóng ngăn kéo lại.
Quần áo hai người đều ướt, mở máy điều hòa không khí, treo ở đầu chỗ gió thổi, nhưng mà quần áo mùa đông quá dày, thổi được một lúc rồi cũng không khô.
“Làm sao bây giờ, không có đồ mặc, trước sáng mai nếu không khô, chúng ta đi thế nào?”
Chu Thời Diệc gọi điện thoại tổng, chốc lát sau bà chủ đã tới.
Hai người đứng ở cửa, anh đưa một xấp tiền: “Phiền bà giúp cô ấy mua vài bộ đồ.”
Tiền không ít, trong mắt bà chủ tỏa sáng, đưa tay nhận lấy: “Được, mặc số bao nhiêu?”
Anh quay đầu liếc nhìn người nằm trên giường: “165 là được rồi.”
“Có yêu cầu kiểu dáng gì không?”
Chu Thời Diệc: “Không có, bà mua đại đi.”
“Có cần đồ lót không?”
“Ừ.”
“Size gì?”
“……”
Nguyễn Tầm Tầm: “36c.”
Bà chủ đáp lại: “Được, có muốn tôi mang chút gì cho cô cậu ăn không?”
Chu Thời Diệc gật đầu: “Được, vậy làm phiền bà.”
*
Bên cạnh có một cửa hàng lớn, bà chủ rất nhanh đã quay về, mua xong đồ còn dư lại không ít tiền, Chu Thời Diệc không hỏi bà ta, bà ta liền tự mình bỏ vào túi, vui cười hớn hở quay người rời đi.
Nguyễn Tầm Tầm nhìn bóng lưng uốn éo của bà ta: “Anh không đòi bà ta sao?”
Chu Thời Diệc: “Không bao nhiêu, thay quần áo ăn cơm đi.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh không sao.”
Nhà khách ở ngay đường cái, trên trấn nhỏ rất sôi nổi, đóng cửa rồi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng rao hàng thét to, còn có tiếng hát trong những cửa hàng lớn, tiếng người huyên náo.
Bên trong phòng, trên TV chiếu bản tin thời sự.
Hai người bọn họ kéo cái bàn đặt ở giữa ghế sô pha và giường, cúi đầu ăn cơm.
Nguyễn Tầm Tầm mặc quần áo kém chất lượng do bà chủ mua, vải vóc rất thô ráp, mặc lên người không thoải mái, lập tức cảm thấy ngứa ngáy, chất lượng áσ ɭóŧ càng không dám khen, vòng sắt ở dưới siết rất chặt.
“Anh đưa cho bà ta bao nhiêu tiền?”
Chu Thời Diệc ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô: “Không biết, không đếm, hình như mấy ngàn tệ, sao thế?”
Nguyễn Tầm Tầm cau mày: “Đau.”
Anh để đũa xuống: “Đau ở đâu?”
“Quá chặt.”
“Ở đây à?” Chu Thời Diệc lên giường ngồi bên cạnh cô, tay luồn vào áo cô, bàn tay dày rộng khô ráo một đường sờ lên, nắm chặt: “Sao?”
Nguyễn Tầm Tầm cắn cắn môi.
Chu Thời Diệc bỗng nhiên nở nụ cười, rút tay ra: “Làm sao?”
“…….”
Anh đi về phía dưới máy điều hòa không khí, lấy tay sờ áo sơ mi của mình, sấy gần hai tiếng, nửa khô nửa ướt, kéo xuống mặc vào nói: “Cơm nước xong anh và em đi ra ngoài mua.”
Nguyễn Tầm Tầm gạt mấy hạt cơm: “Của anh mặc được rồi hả?”
Anh gật đầu, nhàn nhạt ừm một tiếng.
*
Gần chín giờ, trời tạnh mưa, gió cũng không lớn, thật ra thì không quá lạnh. Trên trấn nhỏ đâu đâu cũng là người, ồn ào cả một vùng, hai người đi dọc đường, đi qua vài tiệm uốn tóc, đèn đỏ lóe lên.
Ở cửa tiệm có một loạt cô gái trang điểm xinh đẹp, quần áo hở hang, vẫy tay về phía cánh đàn ông.
Nguyễn Tầm Tầm cảm nhân được ánh mặt của bọn họ liên tục đánh giá Chu Thời Diệc, cô đưa tay ôm eo anh, trừng mắt nhìn những người đó.
Chu Thời Diệc kéo tay cô ra.
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, một giây sau, anh ôm eo cô, kéo vào trong lòng mình.
Làm tư thế thân mật khắng khít, ở trấn nhỏ không quen biết ai này.
Hai người đi dạo đến một cửa hàng nhỏ gần đó, Nguyễn Tầm Tầm kéo anh đi vào, tuy rằng quần áo không so được với của cô ở Bắc Tuần, nhưng chí ít sờ lên thoải mái hơn so với đồ bà chủ mua cho cô.
Chọn quần áo xong, lại đi tới quầy đồ lót lầu hai.
Chu Thời Diệc buông tay cô ra: “Anh chờ em ở cửa.”
Nguyễn Tầm Tầm nhíu nhíu mày: “Được.”
Cô dứt khoát ở trong đó thay xong quần áo vừa mua xong rồi mới đi ra, trong nhất thời không thấy Chu Thời Diệc đâu, đứng ở cửa đợi một lúc, anh mới từ cửa thang bộ đi ra.
“Đi làm gì thế?”
“Hút thuốc.”
Nguyễn Tầm Tầm mang theo túi mua sắm, khoác cánh tay anh, nói: “Cai đi.”
Trong cửa hàng mở nhạc ầm ĩ, trong đại sảnh lầu một còn có người, tiếng người ồn ào, Chu Thời Diệc nghe không rõ, hơi cúi người xuống: “Cái gì?”
Nguyễn Tầm Tầm không tính là thấp, nhưng mỗi lần đi với anh luôn cảm thấy mình thấp đến giới hạn rồi.
Đặc biệt là lúc anh khom người xuống nói chuyện với mình.
“Anh cai thuốc đi.”
Chu Thời Diệc nhìn cô.
Cô nói tiếp: “Mẹ em chính là hút thuốc mới chết.”
“Không phải là tự sát sao?”
“Khi đó phổi đã không tốt rồi, vốn cũng không còn lại bao nhiêu thời gian, bà ấy chỉ kết thúc sớm mà thôi.”
Cô lặp lại một lần nữa, từng chữ từng chữ: “Anh cai thuốc lá đi, emnói thật, lúc trước anh đã nói muốn cai rồi.”
Chu Thời Diệc cho hai tay vào túi, tiếp tục đi về phía trước, nhàn nhạt ừm một tiếng: “Được.”
Hai người theo thang máy đi xuống, ở cửa lầu một có người đang tổ chức hoạt động, người chủ trì tay cầm micro, nói chuyện dõng dạc: “Còn có ai muốn lên đây nhảy không, cơ hội cực kỳ hiếm thấy, đi ngang qua tuyệt đối không nên bỏ lỡ, có thể lên đây, gặp mặt một lần đều là duyên phận, phần thưởng phong phú…..”
Nguyễn Tầm Tầm nhón chân lên, tiến đến bên tai Chu Thời Diệc, hỏi anh: “Hình như anh chưa từng thấy em múa nhỉ?”
Chu Thời Diệc dường như biết trước sau đó cô sẽ làm gì, đưa tay kéo cô lại, kết quả cô đã bỏ lại túi mua sắm, trực tiếp đi đến trên sân khấu được dựng bằng gỗ rồi.
Chu Thời Diệc khom lưng nhặt túi lên, hai tay khoanh lại đứng tại chỗ, nhìn về phía cô trên sân khấu.
Sân khấu rất đơn sơ, được dựng bằng gỗ, thảm đỏ trải lên, trên đầu chỉ có một chùm đèn sơ sài chiếu theo, người chủ trì chào hỏi trêu đùa hai câu liền lui xuống. Cô đứng một mình ở giữa sân khấu, quay lưng nói gì đó với đội nhạc, sau đó lại quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ở bên dưới.
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn theo.
Trong nháy mắt âm nhạc vang lên, mọi người bên dưới sân khấu sôi trào.
Là một ca khúc rất sεメy, .
Chu Thời Diệc không có tế bào âm nhạc, không cảm được mấy thứ này, không biết là ca khúc gì, nhưng nhìn vẻ mặt của những người dưới sân khấu này thì cũng đoán được khúc nhạc này có bao nhiêu táo bạo rồi.
Thật ra bình thường Nguyễn Tầm Tầm không múa thể loại này, cô thích nhất là múa dân tộc và ballet. Lúc biểu diễn ở trường, bình thường cũng đều là chọn khúc nhạc mềm mại nhẹ nhàng như .
Cô thừa nhận, ở trấn nhỏ không ai quen biết này, cô muốn quyễn rũ anh.
Quyến rũ bạn trai của mình, không phạm pháp chứ?
Cơ thế cô rất mềm mại, lúc tạo sóng như một con cá trạch linh hoạt, thu thả tự nhiên, tiếng nhạc rền vang, cơ thể cô xoay chuyển theo tiết tấu ngày càng mềm mại, ngày càng tự nhiên.
Khán giả bên dưới uốn éo còn nhiệt liệt hơn cô, có lẽ là bị bầu không khí nhiệt tình này phủ lên, đoàn người đi qua không ngừng bị cô hấp dẫn mà dừng chân dưới sân khấu, nhún nhảy theo cơ thể cô.
Ánh mắt Chu Thời Diệc không hề chớp nhìn cô chằm chằm, càng ngày càng thâm trầm.
Âm nhạc dừng lại, tất cả mọi người như vừa tỉnh giấc từ chiêm bao, trong đám người bùng ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng reo hò, người chủ trì hiển nhiên có chút phấn khởi cầm phần thưởng lên đài, đưa cho cô: “Rất đặc sắc! Mỹ nữ, cô tên là gì?”
Phần thưởng là một cái nồi cơm điện, cô nhận lấy, nhìn người bên dưới đắc ý giơ lên.
Bóng người cao lớn đứng tại chỗ, kéo kéo khóe miệng.
Người chủ trì theo tầm mắt cô nhìn sang: “Vị kia là?”
Không hiểu sao Nguyễn Tầm Tầm lại muốn trêu anh, liền tiến đến bên tai người chủ trì thấp giọng nói hai câu.
Người chủ trì hiếu ý gật đầu, hướng về phía Chu Thời Diệc, nói: “Vậy thế này, chúng ta mời anh chàng đẹp trai kia lên sân khấu trước có được không?”
Chu Thời Diệc cau mày.
Nguyễn Tầm Tầm cũng cười vẫy tay về phía anh.
Đám người chen chúc tự động chừa ra một con đường cho anh.
Người chủ trì kích động: “Vậy đi, mọi người cho anh ấy tràng vỗ tay có được không?”
Đám người lại bùng lên tiếng vỗ tay.
Sắc mặt Chu Thời Diệc hơi không kiên nhẫn, vẫn cất bước đi tới.
Người chủ trì: “Anh chàng đẹp trai này thật là đẹp trai, người một nhà các anh có phải đều đẹp như vậy không?”
Một nhà?
Chu Thời Diệc muốn nói “Chuyện này mà anh cũng nhìn ra được sao?”
Người chủ trì còn nói: “Cảm thấy Muội Muội múa thế nào?”
Em gái? (Trong tiếng Trung, muội muội có nghĩa là em gái.)
Sắc mặt Chu Thời Diệc tối sầm lại, lạnh lùng liếc nhìn người nào đó bên cạnh, dáng vẻ người sau làm bộ nghe không hiểu.
Anh cười gằn: “Cũng được.”
Người chủ trì đổ mồ hôi, vốn là muốn nói hiếm thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ kéo bầu không khí lên, không nghĩ tới người này lại lạnh lùng như vậy, một chữ quý như vàng.
Người chủ trì: “Anh chàng đẹp trai, Muội Muội múa tốt như vậy, có hứng thú cho cô ấy đi tham gia thi đấu gì không? Gần đây công ty chúng tôi mới vừa tổ chức một giải đấu vũ đạo, rất nhiều người quan tâm, người hướng dẫn được mời đến đều rất nổi tiếng……”
“Xin lỗi, mẹ tôi không thích nữ minh tinh.”
Chu Thời Diệc nói xong, trực tiếp kéo Nguyễn Tầm Tầm đi xuống, mang theo cô đi ra khỏi đám người ồn ào, phía sau người chủ trì cười lúng túng: “Rất có cá tính, tôi thích…..”
Đi ra khỏi cửa hàng, Chu Thời Diệc liền buông tay cô ra, mang theo túi mua sắm đi trước, Nguyễn Tầm Tầm bước nhỏ theo sau, hai người đi về dọc theo đường cũ.
Nguyễn Tầm Tầm tăng nhanh bước chân đi tới sau lưng anh, chọt chọt eo anh, nơi đó toàn cơ bắp, chọt đến tay cũng đau mà anh vẫn không để ý: “Thời Nhất.”
Cô lấy lòng gọi anh: “Thời Nhất.”
Anh dừng bước lại, hai tay cho vào túi, không quay đầu lại nhìn cô, lạnh lùng: “Làm sao? Em gái?”
“Thật sự giận à?” Nguyễn Tầm Tầm bật cười: “Em nói với anh ta, em tên là Muội Muội.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn cô một cái, hai người đứng ở ngã tư chờ đèn xanh, gió nhẹ nhàng thổi:
“Bình thường em cũng thích múa thể loại này sao?”
Nguyễn Tầm Tầm khoát tay: “Lần đầu múa trước mặt nhiều người như vậy, bình thường đều là múa dân tộc.”
Chu Thời Diệc kéo tay cô: “Sau này đừng múa nữa.”
“Không đẹp sao?”
Anh gật đầu: “Xấu.”
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi.
Anh bỗng nhiên từ trong túi móc ra gì đó đưa cho cô: “Gì vậy?”
Anh nhướng mày, ra hiệu cho cô nhận lấy: “Tự xem đi.”
Là một cái vòng tay.
Từng hạt ngọc nhỏ xâu thành chuỗi, có thể quấn vài vòng trên cổ tay.
“Cho em sao?”
“Ừ.”
“Anh mua lúc nào?”
“Lúc em đi mua đồ lót.”
Nguyễn Tầm Tầm nhớ tới lúc anh nói hút thuốc, hóa ra là đi mua cho cô.
Chu Thời Diệc không biết ý nghĩa những vết cắt kia trên tay cô, vì vậy anh cũng không giải thích hàm nghĩa của chuỗi vòng này cho cô.
Lúc đó anh vô tình nhìn thấy nó, cảm thấy rất hợp nên mua.
Người ở trấn nhỏ này rất tin Phật, gần như chỗ nào cũng có thể nhìn thấy tín ngưỡng Phật giáo, cửa hàng nhỏ đó ở đối diện cửa hàng quần áo, trước cửa có chữ Phật to to.
Anh nhất thời tò mò liền đi qua.
Liếc mắt nhìn thấy chuỗi vòng này, trên đó ghi: gột rửa.
Không có ai thích tự đâm mình để chơi cả.
Người thích làm tổn thương bản thân, trong lòng nhất định mang một nỗi day dứt rất lớn.
Mặc dù anh không biết cô day dứt điều gì.
Sự ăn ý tốt nhất thế gian chính là như vậy.
Em không muốn nhiều lời, anh cũng không hỏi nhiều; chờ em sẵn lòng nói ra, anh rửa tai lắng nghe là được rồi.
Trên thế giới không có người nào là vô tội, cũng giống như vậy, không có ai là tội không thể tha thứ.
Chỉ cần trải qua thời gian gột rửa,
Tất cả tội nghiệt đều có thể được cứu rỗi.
…………
Hai người trở về.
Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, ánh đèn trong cửa hàng tối tăm, Chu Thời Diệc đi vào, Nguyễn Tầm Tầm hỏi anh: “Mua gì thế?”
“Mua thuốc.”
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Không phải vừa rồi nói muốn cai thuốc lá sao?”
Rất nhanh, Chu Thời Diệc liền từ bên trong đi ra, kéo cô lên lầu.
Vừa vào cửa, Chu Thời Diệc ném túi mua sắm đi, kéo cô qua, đặt trên cửa, cúi đầu hôn.
Không có thẻ phòng, căn phòng tối tăm, Nguyễn Tầm Tầm bị chống trên cửa, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, mơ mơ hồ hồ có thể thấy rõ đường nét của anh.
Hai tay cô vòng lên cổ anh, dùng sức hôn lại.
Chu Thời Diệc ôm lấy eo cô, hai người kề sát nhau, không hề có kẽ hở, hơi thở quấn quýt lấy nhau.
Môi của anh dần đến bên tai, ngậm lấy: “Em gái?”
Nguyễn Tầm Tầm giống như đùa dai đáp lại một tiếng: “Sao? Anh trai?”
Muốn đóng vai nhân vật sao?
Nguyễn Tầm Tầm hơi ngứa, co người sang bên cạnh thì bị anh đè lại, cắn vào, cô ưm lên một tiếng, cơ thế dần dần mềm ra, sắp đứng không nổi.
Môi của anh dần đi xuống, nụ hôn lít nhít rơi xuống, lỗ tai, gò má, cổ….. cuối cùng dừng ở vị trí xương quai xanh, hôn lên.
Đầu ngón tay cô xuyên qua tóc đen của anh, nhẹ nhàng nắm lấy.
Anh trực tiếp ôm lấy cô, đội lên cửa, chân dài của cô quấn quanh hông anh, tay anh từ bên dưới đi vào, quấy nhiễu chơi đùa, Nguyễn Tầm Tầm không nhịn được nghẹn ngào một tiếng…..
Anh bỗng nhiên nhớ tới giấc mơ đó……
Cơ thể càng ngày càng nóng, trong mơ anh đã từng nhìn thấy cô vô số lần, cũng từng vuốt ve vô số lần, hôn khắp từng tấc da thịt đẹp đẽ trên cơ thể cô, thậm chí nghe qua tiếng cô ưm lên, nhưng anh đều không vào được, càng gần đến bước cuối càng sốt ruột, càng sốt ruột, càng không vào được.
Quần áo rải rác khắp mặt đất.
Anh ôm cô đi về phía giường.
Trong ánh mắt cô sương mù mông lung, ướŧ áŧ, thật giống như trong mơ.
Anh đặt cô lên giường, quay người đi tìm quần, sau đó từ trong quần móc ra một cái hộp, rút ra một miếng, đi về giường, dùng răng cắn mở, đưa cho cô: “Giúp anh.”
Trong mơ lúc còn trẻ, câu anh nói nhiều nhất chính là, em giúp anh.
Vốn đều không được đáp lại.
Khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào anh, lý trí trong nháy mắt đổ nát.
“Anh mua lúc nào?”
“Vừa nãy.”
Trong nháy mắt giống như được đặt trong biển cả, quanh người được sóng nước ấm áp vờn quanh, nhẹ nhàng dập dờn, anh nhẹ nhàng cọ xát, nhẹ nhàng dán vào.
Đầu cô như bị siết chặt, toàn thân tê dại, cắn môi.
Chu Thời Diệc nhìn cô chằm chằm, tay giữ ở eo cô, lần lượt va chạm mấy cái.
Cô nghẹn ngào lên tiếng.
Thính giác không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh anh.
Anh cảm thấy mình muốn phát điên.
Rốt cuộc không nhịn được nữa.
Sức lực càng ngày càng tàn nhẫn……
*
Vào đêm, phía chân trời là một vầng trăng lưỡi liềm trong trắng, đã vào đêm khuya, bên ngoài lắng xuống, trên trấn nhỏ yên tĩnh.
Trước khi mê man, Nguyễn Tầm Tầm đau nhức toàn thân, bị anh mạnh mẽ xách lên, ôm ngồi trên người mình, vỗ vỗ mặt cô: “Đừng ngủ trước.”
Cô mệt gần chết, cả người ngơ ngác, tóc tai rối bời, mở nửa mắt, ừm một tiếng.
Chu Thời Diệc kéo mặt cô qua đối diện với mắt mình, đen kịt: “Nói cho anh biết, hôm nay em nghĩ như thế nào?”
“Cái gì nghĩ như thế nào?” Cô mơ mơ màng màng.
“Ngủ với tên kia?” Anh đỡ cô ngồi trên người mình, tay mạnh mẽ bấm eo cô một cái, phía trên đó rõ ràng còn có dấu vết của anh.
Nguyễn Tầm Tầm bị đau, hoàn toàn tỉnh táo: “Anh làm gì thế.”
“Nói cho anh biết lúc đó em đang suy nghĩ gì?”
Cô thở dài: “Em muốn quyến rũ tên đó rồi cướp súng, thế nhưng anh không cho em cơ hội.”
“Em giành được sao? Hơn nữa, coi như giành được, em sẽ nổ súng sao? Biết nòng súng hướng bên nào không?”
“Ngốc, đây chính là dựa vào diễn kịch, lúc đại học em đã từng học lớp diễn, những cái khác không được nhưng diễn thì vẫn được, nhưng mà anh không cho em cơ hội thể hiện, cứ muốn để người ta đánh một trận, ngứa xương à?”
“Vấn đề phía sau vẫn chưa trả lời đấy.”
Cô suy nghĩ một chút: “Lúc huấn luyện quân sự không phải được học rồi sao?”
Hình như còn có danh xưng là tay súng thiện xạ.
Bên trong căn phòng yên tĩnh trong nháy mắt.
Tầng mây dần dày lên.
Nguyễn Tầm Tầm gần như suýt ngủ thϊếp đi, Chu Thời Diệc cúi đầu hôn cô, bầu không khí từ từ nóng lên, tầng mây che khuất vầng trăng lưỡi liềm, máy điều hòa không khí thổi vù vù, quần áo treo đầu gió nhẹ nhàng bay, anh nằm trên người cô, hôn cô.
“Cho dù anh có bất lực thì cũng không cần đến lượt em đổi cho anh.”
Nếu như không có cách nào để bảo vệ em thì anh thà rằng đẩy em ra xa một chút, nhưng anh sẽ không làm như thế. Nếu như sáu năm trước, anh chưa từng thấy mặt trời. Bây giờ càng sẽ nhớ mãi không quên.
À, em có biết hay không, khi đó em cười lên, như ánh sáng mặt trời.
Trên đoạn đường này, lúc không có em, tất cả gian nan hiểm trở, khó khăn gian khổ đều không thể đánh bại anh. Cuộc sống sau này, thật vất vả mới có được em, càng không có gì có thể đánh bại anh.
Nếu như em có công, anh sẽ dõi theo em.
Nếu như em có tội, anh sẽ cùng em chuộc tội.