Thứ bảy đi xem đua xe tổng cộng có tám người, lái ba chiếc xe. Trừ Lâm Đồng ra thì mấy người trực tiếp tập hợp ở cửa trường học, rồi mấy người lái xe tới đón cậu ta. Ba chiếc xe trước sau tới nhà họ Lâm thì vừa lúc Lâm Hòa Tây và Lâm Đồng ăn xong bữa sáng.
Hai người từ trong biệt thự nhà họ Lâm đi ra ngoài, Lâm Đồng mang theo túi xách không lớn không nhỏ, hai tay Lâm Hòa Tây thì trống trơn, chỉ cầm theo chiếc điện thoại di động.
Tính cả người lái xe, hai chiếc xe khác đã có sáu người ngồi, chỉ có xe Du Trọng là một người ngồi. Người nọ ngồi băng ghế sau, Lâm Đồng trực tiếp kéo cửa xe phía ghế lái phụ rồi ngồi vào, mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn không dám không nghe theo quyết định của Lâm Viễn Ngụy, đề xuất với Du Trọng muốn dẫn Lâm Hòa Tây cùng đi.
Du Trọng ngồi ở ghế lái, tâm trạng khó phân biệt liếc mắt nhìn Lâm Hòa Tây đứng ở ngoài cửa xe một cái, cuối cùng vẫn không kiên trì nói: “Bảo cậu ta ngồi ghế sau đi.”
Lúc này Lâm Đồng mới quay cửa kính xuống, mặt lạnh nói với Lâm Hòa Tây: “Anh ngồi phía sau đi.”
Lâm Hòa Tây mở cửa xe, ngồi xong mới phát hiện người bên cạnh cũng là người quen biết. Mấy hôm trước tiết chọn môn học tự chọn, mình còn đoạt chỗ ngồi mà Du Trọng chiếm cho cậu ta. Tất nhiên đối với hắn không có bao nhiêu cảm tình nên Dương Quyển cũng không chào hỏi hắn.
Trái lại bản thân Lâm Hòa Tây làm như không thấy thái độ của mấy người trong xe, giọng hờ hững nói với Du Trọng ngồi bên Dương Quyển: “Chào buổi sáng.”
Hiển nhiên đúng như trong dự liệu, không ai đáp lại hắn.
Chỉ có Dương Quyển có vẻ hơi kinh ngạc ngẩng đầu ên, vẻ mặt bội phục liếc hắn một cái.
Bắt được tầm mắt đối phương quăng tới, Lâm Hòa Tây cong cong khóe môi với cậu ta.
Tính tình Dương Quyển nhã nhặn đường hoàng, nhận thấy Lâm Hòa Tây không có ác ý, theo bản năng muốn lộ ra nét mặt tươi cười. May mà trước khi đôi môi cong lên rõ ràng, cậu ta đã khôi phục tinh thầ, gian nan dừng lại, nhớ ra người trước mặt này là người Du Trọng và Chu Huyên ghét. Quan hệ của cậu ta và hai người kia cũng rất tốt, cho nên cùng họ chung mối thù mới đúng.
So tài mười giờ sáng thì bắt đầu, bọn họ lái xe hai tiếng mới tới trước cửa sân thi đấu phía ngoại thành. Mấy người dừng xe vào trong sân đấu thì có người trong đội xe và người phụ trách cuộc so tài tới đón, dẫn bọn họ vòng qua lối xếp hàng kiểm vé vào cửa, trực tiếp đi thẳng vào lối vé miễn phí.
Tay đua xe trẻ tuổi mặc đồng phục đua xe quen biết với Du Trọng, giới thiệu người phụ trách buổi so tài với bọn họ, “Giữ phòng bao lại cho mấy người, có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm anh ta. Buổi sáng tôi phải thi đấu xếp hạng, biểu chiều thi vòng loại nên không thể qua tìm các cậu được, tối gặp lại.”
Du Trọng nói: “Ừ, cố gắng thi đấu.”
“Cám ơn anh em.” Tay đua xe cười cười, ánh mắt hướng ra phía sau Du Trọng, sau đó nhướng mày, “Sao lại thêm một người?”
Lâm Hòa Tây đối diện với ánh mắt cậu ta, thong dong cười nói: “Xin chào cậu, tôi tên Lâm Hòa Tây.”
Nụ cười nơi khóe môi của tay đua xe dần sâu hơn, giọng trong trẻo nói: “Lâm Hòa Tây phải không? Tôi nhớ rồi.”
Người phụ trách dẫn bọn họ đi tới phòng bao VIP có góc nhìn đường đua tốt nhất.
Bên trong phòng bao rộng rãi sáng sủa, phía đối diện với sân thi đấu được trang bị cửa kính từ sàn đến trần nhà, bên cửa sổ đặt bốn chiếc bàn và tám chiếc ghế sofa đơn, trên bàn đã bày xong đồ ăn vặt và thức uống, ở góc bàn là mã QR để quét thực đơn.
Lúc ban đầu nhận được tin tức cho rằng tám người, cho nên bên trong phòng bao cũng chỉ chuẩn bị chỗ ngồi cho tám người. Người phụ trách lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên làm việc trong sân thi đấu, bảo người ta mang thêm một chiếc sofa đơn tới bên này.
Lâm Đồng giơ tay cản anh ta lại, “Không cần phiền phức, người dư ra ngồi chen với chúng tôi là được.”
Ghế sofa đơn đều chỉ ngồi thêm được một đứa bé, bộ xương của nữ sinh thì vừa in, còn thêm một nam sinh trưởng thành thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra ma sát giữa vai và khuỷu tay.
Vẻ mặt người phụ trách khó xử nhìn về phía những người khác, “Hai người ngồi sẽ hơi chật–“
Bảy người còn lại không một ai nói tiếp.
Người không biết những chuyện kia của Lâm Hòa Tây đương nhiên cho rằng Lâm Đồng nếu có làm khó anh trai cùng cha khác mẹ, đó cũng là chuyện của của nhà họ Lâm. Về phần những người biết Lâm Hòa Tây, càng thêm không thích hắn.
Người phụ trách không kiên trì nữa, rất nhanh rời khỏi phòng bao.
Tám người khác đều tự tìm sofa trống ngồi xuống, chỉ có Lâm Hòa Tây còn đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Bên trong phòng bao không ai dịch chỗ ngồi cho hắn, vẻ mặt Lâm Đồng hờ hững nói với hắn: “Nếu không có chỗ dư, vậy thì anh cứ đứng đi.”
Lời của đối phương vừa ra khỏi miệng, Dương Quyển giương mắt lên nhìn trước tiên, nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Lâm Hòa Tây đứng bên cạnh chỗ ngồi của Lâm Đồng, giọng không cao không thấp, vẻ mặt tự nhiên kéo dài âm đuôi: “Sao không có chỗ ngồi? Chẳng phải bên cạnh cậu có sao?”
Lâm Đồng dịch ra ngoài, chiếm hơn nửa cái ghế sofa, cười lạnh nói: “Anh dám ngồi thử xem.”
“Chắc là dám, nhưng lại không muốn ngồi.” Vẻ mặt Lâm Hòa Tây nhàn nhạt cúi người, mang theo vài phần mập mờ rõ ràng, cười nhẹ mở miệng bên tai cậu ta, “Tôi không những không tức giận, ngược lại còn phải cảm ơn cậu, giúp tôi tìm được lý do ngồi cùng Du Trọng rồi.”
Lâm Đồng nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên.
Lâm Hòa Tây đã tránh ra, đứng trước bàn Du Trọng, cười nhẹ nhàng nói với đối phương, “Chúng ta cùng chen nhé?”
Có chút khinh thường hành động lúc trước của hắn nên tất nhiên Du Trọng sẽ không dịch ra chừa chỗ cho hắn, cùng chen chúc với hắn.
Ghế sofa đặt theo kiểu hai người ngồi đối diện cách bàn, những người khác không mấy hứng thú với chuyện của Lâm Đồng và Lâm Hòa Tây, nên cũng ít chú ý tới động tĩnh bên phía Lâm Đồng và Du Trọng.
Lâm Hòa Tây rũ mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm trên đùi Du Trọng.
Sắc mặt Du Trọng không vui, nắm cổ áo hắn, cau mày kéo hắn tới trước mặt mình, “Cậu nhìn chỗ nào vậy?”
Tầm mắt cùng hắn so cao thấp, Lâm Hòa Tây lộ vẻ vô tội: “Cậu không cho tôi ngồi bên cạnh cậu, tất nhiên tôi đành phải ngồi lên chân cậu.”
Du Trọng túm cổ áo hắn không buông, giọng nói lạnh lùng: “Đừng rảnh rỗi đi gây chuyện.”
Lâm Hòa Tây không trốn không né nghênh đón ánh mắt cậu, “Các người không tìm tôi gây chuyện, tất nhiên tôi cũng sẽ không tìm các người gây chuyện.”
Tầm mắt sắc bén của Du Trọng dường như muốn xuyên thấu hắn, “Cậu biết rõ ở đây không ai hoan nghênh cậu, tại sao còn cố tình muốn tới đây?”
Ý cười của Lâm Hòa Tây nhạt xuống, không lên tiếng cãi cọ cùng cậu nữa. Mặc dù từ chối yêu cầu của Lâm Viễn Ngụy sẽ mang phiền toán đến cho hắn, nhưng cũng không phải là không có đường sống cứu vãn và giải quyết. Hắn phải đồng ý cùng Lâm Đồng tới đây, một nửa là vì cuộc sống hiện tại của mình bị nhà họ Lâm khống chế, một nửa còn lại là cố ý chọc tứ Lâm Đồng.
Sắc mặt hắn dần dần bình thản, Lâm Hòa Tây cảm giác buồn tẻ vô vị, hắn có chút hối hận khi đồng ý Lâm Viễn Ngụy bảo tới đây. Du Trọng đã buông cổ áo hắn ra, Lâm Hòa Tây sờ sờ di động cách quần của mình, nhớ tới bộ dạng Phương Thanh Ninh đốt thuốc trước mặt hắn ngày đó, trong lòng hơi ngứa ngáy.
Hắn xoay người muốn rời khỏi phòng bao, muốn tìm quầy đồ ăn vặt ở xung quanh đây để mua bao thuốc, cánh tay rũ xuống bên người bị người ta đưa tay giữ lại. Lâm Hòa Tây kinh ngạc quay đầu lại, Du Trọng buông tay ra đứng lên, chỉ còn cái ghế trống không, đứng cách hai bước vẻ mặt trào phúng nhìn hắn, “Không phải muốn ngồi sao? Vậy thì ngồi im đàng hoàng cho tôi.”