Một hồi lâu sau, hắn mới cố gắng giữ bình tĩnh mở miệng: “Thứ gì cấn tôi thế? Lọ kem chống nắng à?”
Du Trọng vẫn đang trong cơn giận dữ, giọng không rõ hỏi ngược lại: “Lọ kem chống nắng?”
Mặt không đổi sắc quay đầu lại, ánh mắt Lâm Hòa Tây chân thành nhìn cậu, “Đúng, chính là lọ kem chống nắng.”
Đôi mắt Du Trọng nặng nề quan sát hắn một lúc, không nói gì.
Chờ không thấy đối phương trả lời, Lâm Hòa Tây thấy mình có chút không ổn.
Sau lưng bắt đầu có mồ hôi mỏng toát ra, nguồn nhiệt dưới đuôi xương sống đang không ngừng khuếch tán, thậm chí có dấu hiệu thiêu đốt dọc theo bụng hắn đi xuống.
Sắc mặt không đổi kẹp hai chân, Lâm Hòa Tây cúi đầu, thử đẩy cánh tay đối phương đang đặt ngang eo mình ra.
Cũng nhận thấy nhiệt độ cơ thể hắn thay đổi, Du Trọng thoáng tỉnh táo lại, buông cánh tay ông ngang eo hắn.
Không còn bị kìm kẹp ngang eo, Lâm Hòa Tây từ trong ngực đối phương đứng lên, đầu không quay lại nhảy xuống ghế, xoay người nhặt mũ và áo rơi xuống cát.
Mũ và áo dính rất nhiều cát, Lâm Hòa Tây ngồi chồm hổm xuống đất rũ rũ hai cái.
Một hồi sau, khi hắn quay đầu lại lần nữa, Du Trọng đã không còn ở trên ghế.
Đoán đối phương đứng dậy đi làm gì đó, Lâm Hòa Tây nửa nghi ngờ nửa nhẹ nhõm, nhặt lọ kem chống nắng rơi trên ghế, nhìn về bầu trời xanh và biển rộng khẽ sững sờ.
Rốt cuộc bao lâu rồi Du Trọng không giải phóng, mới có thể có phản ứng với hắn.
Trong lòng Lâm Hòa Tây vẫn còn sợ hãi, lại cực kỳ hiếm khi có ý hối hận, thậm chí không nhịn được trong lòng bắt đầu tự kiểm điểm, có phải bản thân hắn đùa quá trớn rồi không?
Cho đến khi hắn nhạy cảm phát hiện, cách hơn 10m ngoài kia có người nhìn mình chằm chằm.
Lâm Hòa Tây quay đầu, lúc này mới phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, dưới ô che nắng thứ hai từ bên trái đếm qua, có một đôi tình nhân trẻ tuổi xa lạ ngồi đó.
Cô gái mặc bikini đưa lưng về phía hắn, trong tai nhét tai nghe màu xanh, nằm trong ngực bạn trai cường tráng cao lớn ăn đồ ăn vặt. Người đàn ông trẻ tuổi cạo trọc đầu mặc áσ ɭóŧ ba lỗ, vẻ mặt thích thú ôm bạn gái, ánh mắt lại sâu kín nhìn thẳng về phía Lâm Hòa Tây.
Tầm mắt hai người chạm nhau ngắn ngủi.
Nhìn lén người xa lạ bị chộp được, vẻ mặt người đàn ông không chút nào hốt hoảng, ngược lại cách một ghế nằm trống, thản nhiên bình tĩnh cười với hắn.
Lạnh lùng thu hồi tầm mắt, Lâm Hòa Tây nằm xuống ghế.
Bốn người mua đồ nhanh chóng trở lại, Chu Huyên và Triệu Độ tay xách túi đồ uống, hai người còn lại thì kéo phao bơi có kiểu dáng vừa trẻ con vừa đáng yêu.
Không thấy bóng dáng Du Trọng đâu, Lâm Đồng lạnh mặt đưa tay đẩy Lâm Hòa Tây đang nhắm mắt nằm trên ghế: “Anh Trọng đâu?”
Lâm Hòa Tây mở mắt, từ trên ghế ngồi dậy: “Xuống biển bơi rồi.”
Lâm Đồng ngẩn người, nhanh chóng giấu tâm trạng buồn bực dưới đáy mắt, cúi người nhặt phao bơi để bên chân mình, một mình đi ra biển.
Trong lòng chợt cảm thấy buồn cười, Lâm Hòa Tây đưa mắt nhìn bóng lưng cậu ta, sau đó thu hồi ánh mắt.
Quay đầu thấy Dương Quyển đứng bên cạnh cầm đồ uống uống, Lâm Hòa Tây thuận miệng nói với cậu ta: “Cho tôi một chai Coca lạnh.”
Dương Quyển hỏi: “Cậu muốn Pepsi hay Coca?”
Lâm Hòa Tây nói: “Cái nào lạnh hơn thì lấy.”
Dương Quyển lựa một chai Pepsi đưa cho hắn.
Lâm Hòa Tây đưa tay nhận lấy, mở nắp chai ngửa đầu uống hai ngụm. Chất lỏng lạnh như băng theo thực quản chảy xuống dạ dày, cảm giác khô nóng trong cơ thể phảng phất như cũng bình thường trở lại, hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi vặn chặt nắp bình, dán cả chai Pepsi lên mặt mình.
Lúc này mới chú ý sự khác thường trên mặt hắn, Dương Quyển không nhịn được ghé sát vào nhìn: “Sao mặt cậu đỏ như vậy?”
Khuôn mặt hơi cứng nhưng khó mà phát hiện ra, Lâm Hòa Tây thờ ơ ngước mắt: “Bị kem chống nắng làm đỏ.”
Dương Quyển không hiểu, mặt lộ vẻ mờ mịt.
Lâm Hòa Tây cũng lười biếng cong môi, không lên tiếng giải thích gì thêm.
Chu Huyên và Triệu Độ cũng nhanh chóng ra biển tìm Du Trọng, còn hai người Dương Quyển và Lâm Hòa Tây ở trên bờ cát.
Đến bốn giờ chiều, mặt trời trên đỉnh đầu rốt cuộc không còn nắng gắt như giữa trưa, Dương Quyển quay đầu tìm phao bơi mình đặt trên ghế dựa.
Lâm Hòa Tây cầm kem chống nắng bên cạnh tay ném cho cậu ta, “Bôi kem chống nắng đi.”
Dương Quyển ngẩng đầu nói cám ơn với hắn, nặn kem chống nắng ra bôi lên cánh tay và đùi.
Ngồi trên ghế dựa bên cạnh thờ ơ quan sát một lúc, mắt thấy cậu ta bôi tay và chân xong, mà không bôi những chỗ khác, Lâm Hòa Tây ngoắc ngoắc ngón tay với cậu ta: “Cậu qua đây, tôi bôi sau lưng giúp cậu.”
Dương Quyển không nhịn được hơi đỏ mặt.
Lâm Hòa Tây mỉm cười, đưa tay kéo cậu ta ngồi xuống trước người mình, nói với cậu ta: “Tự cậu vén áo lên đi.”
Dương Quyển nghe lời nhấc áo lên, lỗ tai theo đó cũng hơi đỏ.
Lâm Hòa Tây lặng lẽ cong môi, không dám bật cười, chỉ nặn kem chống nắng vào lòng bàn tay, xoa lên tấm lưng vừa gầy vừa mỏng manh của cậu ta, miệng còn nói: “Lưng cậu rất trắng.”
Lỗ tai Dương Quyển càng đỏ đến muốn chảy máu.
Lâm Hòa Tây lại muốn cong môi cười, nhưng chợt cảm giác cực kỳ mãnh liệt có tầm mắt rơi trên mặt mình.
Có phần chán ghét cau mày, hắn dừng động tác trên tay, nhìn về phía nguồn gốc ánh mắt.
Thế nhưng lại thấy là khuôn mặt anh tuấn của Du Trọng.
Trên người đối phương mặc quần bơi màu đỏ, trước ngực vẫn còn đọng nước, hình như mới từ dưới biển đi lên.
Sững sờ một giây, tầm mắt Lâm Hòa Tây chậm rãi dời xuống, không tự chủ nhìn bên dưới người Du Trọng.
Giọng Du Trọng trầm thấp tức giận vang lên: “Cậu nhìn đâu vậy?”
Thấy rõ thân thể đối phương đã trở lại bình thường, Lâm Hòa Tây nhanh chóng thu hồi tầm mắt, buồn cười nhìn cậu cười một tiếng, rũ mắt tiếp tục bôi kem chống nắng giúp Dương Quyển.
Tầm mắt có lực quấy nhiễu của Du Trọng vẫn tồn tại, Lâm Hòa Tây lại dừng tay, giương mắt nhìn cậu.
Lại thấy Du Trọng làm như không thấy ánh mắt hắn quăng qua thắc mắc, ngược lại nhíu chặt chân mày, nhìn bàn tay hắn dính đầy nhũ dịch màu trắng.
Sau khi ý thức được điều gì đó, Lâm Hòa Tây lặng lẽ tăng nhanh động tác trên tay, cuối cùng thậm chí làm có chút qua loa.
Nhưng lại không biết trong lòng Du Trọng và trong đầu hắn nghĩ là hai việc khác nhau.
Giống nhau đều đương nhiên cho rằng, tất cả ngọn nguồn chuyện này là ở chỗ đã lâu mình không giải tỏa, trọng tâm của Du Trọng chú ý không phải ở đối tượng là Lâm Hòa Tây.
Vả lại rõ ràng chính là, lúc ấy Lâm Hòa Tây cũng không phải không có phản ứng gì. Như vậy hành động đả thương kẻ địch 1000 tự tổn thương 800, Lâm Hòa Tây cũng không thể lấy được chỗ tốt gì trong chuyện này.
Lúc này bỏ qua những chuyện khác một bên không nói, mặc dù đối phương cố ý diễn trò khiến cậu tức giận, nhưng thấy cái tay kia của Lâm Hòa Tây sờ tới sờ lui trên lưng người khác, trong lòng cậu vẫn có chút không vui.
Lúc này Lâm Hòa Tây đã kéo áo xuống giúp Dương Quyển, người sau từ ghế đứng lên, đầu tiên nói cám ơn, sau đó lại hỏi: “Cậu đi không?”
Nghiêng đầu nhìn mặt trời bên ngoài ô, Lâm Hòa Tây gật đầu nói: “Vậy tôi cũng đi.”
Hắn lại bôi thêm kem chống nắng, chừa lại sau lưng mà mình không bôi tới bôi sau cùng.
Liếc thấy sắc mặt Du Trọng xem ra không có gì tốt, ngại gọi Du Trọng lại giúp một tay lần nữa, Lâm Hòa Tây nói với Dương Quyển: “Cậu bôi sau lưng giúp tôi đi.”
Du Trọng đứng bên cạnh thình lình mở miệng nói: “Để tôi.”
Cậu nhận lấy lọ kem chống nắng trong tay Dương Quyển, ngồi xuống sau lưng Lâm Hòa Tây, đưa tay bôi lưng giúp hắn.
Người sau vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại, giọng rất nhẹ hỏi: “Cậu còn dám tới?”
“Tôi không tới,” lực đạo trên lưng hắn đột nhiên tăng lên, Du Trọng khẽ cười một tiếng, “Để cậu bắt nạt người khác à?”
Lâm Hòa Tây mặt không đổi sắc phản kích: “Cậu không sợ tôi lại khiến cậu có phản ứng lần nữa à?”
Du Trọng lạnh giọng cười hừ: “Cậu dám kêu như vậy trước mặt người khác?”
Thoáng suy nghĩ tới hình ảnh như vậy, Lâm Hòa Tây nhất thời đàng hoàng lại.
“Nhưng.” Du Trọng đột nhiên ghé sát tai hắn, trong giọng nói hàm chứa mấy phần nguy hiểm như có như không: “Nếu cậu dám kêu như vậy trước mặt người khác, thì tôi cũng có thể làm cậu trước mặt người khác.”
Một giây sau, đối phương ném lọ kem chống nắng vào ngực hắn, đứng dậy lạnh lùng nói: “Xong rồi.”
Lâm Hòa Tây hiếm khi không nói tiếp.
Hắn vẫn ngồi trên ghế, ngón tay chậm rãi sờ lên tai khẽ nóng lên khi bị môi Du Trọng khẽ chạm vào, vẻ mặt hơi sững sờ.
Đối phương chắc không để ý.
Mới vừa rồi, khi Du Trọng thấp giọng nói bên tai hắn thì dường như môi đối phương không cẩn thận chạm vào vành tai hắn.