Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi (Phần 3 Chỉ Có Thể Là Yêu)

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở cuốn tiểu thuyết này, tôi hy vọng sẽ đem đến cho độc giả cái nhìn rộng mở hơn về cuộc sống, về môi trường, về xã hội, về những mâu thuẫn tưởng chừng rất đơn giản nhưng không hề dễ tháo gỡ, về những  …
Xem Thêm

Chương 3
Cô gái "có vấn đề"

-Hả, trốn mất rồi?- Nguyên bật dậy hỏi.

-Ừm…- Tiếng Thiên Anh vang lên ở đầu dây bên kia- Lúc tớ mang đồ ăn đến thì y tá nói cô ta đã biến mất, không biết đi đâu.

-Thế còn cái cô bị thương ở đầu thì sao?

-Vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ cậu mang xe đến đón tớ, tớ với cậu đến trụ sở công an luôn.

-Ủa, từ hôm qua đến giờ cậu vẫn ở bệnh viện hả?

-Ừ. Đến ngay nhé!

-Đợi một lát.

Nguyên cúp máy rồi vùng dậy. Từ hôm qua, sau khi ở bệnh viện về, tắm rửa xong là anh lăn ra ngủ một mạch đến tận khi Thiên Anh gọi mới dậy. Đã hơn 7h sáng. Nghĩ lại mọi chuyện hôm qua, nhất là khi chạm vào người ở trong bao tải, Thiên Nguyên rùng mình một cái rồi bước vào nhà tắm.

Khi hai người đến trụ sở công an thì cũng đã hơn 9h sáng. Vừa thấy Thiên Anh, người được phân công gặp anh đã cười:

-Bác sĩ Bạch đây rồi. Anh đợi cậu từ sáng tới giờ.

-Anh phụ trách vụ này sao anh Trung?- Thiên Anh cũng bắt tay anh ta, hỏi lại.

-Ừ, sáng nay anh nhận lệnh từ sếp điều tra vụ này. Thế nào, đây chính là người đi cùng cậu hôm qua à? Hai người là anh em hả?

-Đây là em họ của em. Chắc anh cũng biết việc một trong hai người hôm qua đã tỉnh lại và bỏ đi mất.

Trung rót nước cho hai người rồi gật đầu:

-Sáng nay anh mới nhận được tin thôi. Cũng tại bên anh sơ xuất quá để bệnh nhân bỏ đi lúc nào cũng không biết. Còn cô gái kia chưa tỉnh phải không?

-Vết thương ở đầu ảnh hưởng khiến cô ấy hôn mê sâu, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Nhưng tình hình có vẻ khả quan, chắc sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

-Chút nữa hai cậu điền vào tờ khai, tường thuật lại vụ việc giúp anh để anh làm báo cáo nhé!

-Không vấn đề gì? Nhưng bên anh đã tìm ra manh mối gì chưa?

-Chiều hôm qua bọn anh đã đến hiện trường, mang tang vật về trụ sở cũng như rà soát lại nơi được cho là khu vực gây án.- Trung rút ra một bộ hồ sơ, rõ ràng là mới lập từ chiều qua.

-Khu vực núi phía trên thuộc địa phận được bảo vệ nghiêm ngặt nên bình thường sẽ không có khách du lịch. Chỉ có các anh trong ban kiểm lâm đi tuần tra, và nếu có thì là dân săn bắt trộm động vật trên núi.

-Bọn anh đã kiểm tra kĩ tang chứng vụ án. Hai bao tải này rất bình thường, có thể mua ở bất cứ chợ nào. Dây thừng cũng vậy. Còn tại hiện trường vụ án, có nhiều dấu chân khả nghi. Vì trước đó có mưa nên dấu giày để lại trên đá khá rõ.- Trung chỉ vào các tấm ảnh chụp dấu giày để lại.- Những dấu giày này toàn của đàn ông, có ít nhất 5 tên. Dựa theo kích cỡ dấu giày, có thể phán đoán được chiều cao của những tên này nằm trong khoảng từ 1m67 đến 1m73. Ngoài ra không có dấu vết giằng co nên có thể đoán chúng cho nạn nhân vào trong bao từ trước rồi mới đem tới đó phi tang. Tất cả các hành động này đều rất chuyên nghiệp. Chúng khôn g nghĩ rằng là có người có thể phát hiện ra việc này nên mới chủ quan không xóa dấu giày đi.

Thiên Anh và Nguyên cùng nhìn kĩ những tấm ảnh chụp rồi đưa lại cho Trung.

-Hiện giờ bọn anh đang tiến hành xác định thân phận cô gái còn lại trong bệnh viện. Cô ta không mang bất cứ giấy tờ nào trên người nên cũng có vài khó khăn. Trên người cô gái ấy ngoài những vết trói thì trên người cũng có những vết thương tím bầm, do bị đánh. Vết thương trên đầu là do khi bị vất xuống đã va phải đá ngầm phía dưới. Theo nhận định của bác sĩ thì hiện tại phổi cô gái này do bị nước biển tràn vào nên bị viêm nặng, phải nghỉ ngơi một thời gian dài. Bọn anh sẽ cố gắng tìm ra thân nhân của cô gái này sớm nhất có thể.

Thiên Anh gật đầu rồi cùng Nguyên điền vào tờ khai. Sau khi làm xong việc này, cả hai chào Trung rồi trở về phòng khám của Thiên Anh.

-Lát tớ phải lên trên Trung tâm một chút, cậu đến bệnh viện thay tớ nhé!- Thiên Anh đề nghị.

-Mình còn việc gì đâu mà phải đến đó?- Nguyên ngẩn ra hỏi.

-Hôm qua cậu kí tên vào biên bản xác nhận là người nhà để bệnh viện phẫu thuật ngay cho cô gái kia nên chút nữa cậu phải tới đó thanh toán tiền phẫu thuật trước. Mang thẻ của tớ đi.

-Lúc đó tại người ta giục quá, tớ sợ cô ta chết nên mới kí tên. Ài, cậu tới đó thanh toán là được rồi. Tớ ghét ngửi mùi ở bệnh viện lắm.

-Giúp tớ đi, tớ phải lên Trung tâm nghiên cứu nộp báo cáo và xin nghỉ mấy hôm. Nếu cô gái kia tỉnh thì gọi cho tớ ngay, tớ sẽ đến thay cậu.

-Được rồi, tớ không làm thì chẳng ra tớ hẹp hòi hơn cậu à?- Nguyên hừ giọng.

-Ha ha, thế mới là thằng em hào hoa phong nhã, tốt bụng của tớ chứ.- Thiên Anh cười.

-Phì…- Thiên Nguyên bĩu môi không nói nữa.

Nguyên tới bệnh viện làm thủ tục thanh toán rồi tới phòng chăm sóc đặc biệt mà cô gái kia đang nằm. Cô ta đã qua tình trạng nguy kịch nên được đưa tới đây theo yêu cầu của Thiên Anh.

Hôm qua khi Nguyên cứu được cô gái này lên bờ, chỉ thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, tóc tai rũ rượi, bê bết máu, hiện tại nhìn lại thì sắc mặt cô gái này đã có chút hồng hào trở lại.

Cô gái này chỉ chừng hơn 20 tuổi một chút, hơi gầy, làn da trắng nhợt, có một chút xanh xao như người bệnh lâu ngày. Trên gương mặt thon thả còn vài vết bầm chưa tan, rõ ràng như Trung nói là do bị đánh. Trên đôi môi nhỏ xinh cũng có vết máu tụ làm nó sưng lên một cách thảm hại. Nguyên thầm hỏi, không biết kẻ nào có thể nhẫn tâm đánh đập một cô gái như thế này?

Đột nhiên, Nguyên thấy đôi mày của cô gái hơi chau lại, có vẻ đau đớn và thống khổ, lại có vẻ như cô ta đang lâm vào một cơn ác mộng ghê gớm lắm. Nguyên tiến lại, lúc này môi cô gái đã mấp máy như muốn nói gì đó, bàn tay bất giác nắm chặt lấy ga giường bệnh. Nguyên cúi xuống, chỉ nghe tiếng nói yếu ớt nhưng âm thanh lại đầy sự kinh hoàng:

-Không được… Tôi không biết… Anh ơi cứu em… Thả tôi ra… Anh ơi…

-Này cô…- Nguyên vội lay vai cô gái, cô ta đang nằm mơ.

Người cô gái vẫn run lên bần bật.

-Cô ơi…- Nguyên lay mạnh hơn- Cô…

Cô bật dậy khiến Nguyên giật mình lui lại. Gương mặt của cô gái lúc trắng lúc xanh khiến Nguyên hơi hoảng.

-Cô tỉnh rồi sao?- Nguyên nhìn cô gái lúc này còn đang ngơ ngác nhìn mình như cố nhớ lại điều gì đó.

-Anh… Đồ tồi... - Cô gái vẫn nhìn thẳng anh rồi đột nhiên như không hề bị thương, cô gái làm một hành động vô cùng bất ngờ.

“Bốp.”

Cái tát từ cô gái làm Nguyên nổ đom đóm mắt. Thực ra vì đang bị thương nên cái tát này không thật sự mạnh nhưng do có yếu tố bất ngờ nên nó làm Nguyên loạng choạng suýt ngã.

-Cô bị điên à?- Nguyên sửng sốt một chút rồi quát lên.

Từ trước tới nay, chưa có bất kì một ai dám ra tay với anh như thế nên Nguyên hiển nhiên vô cùng tức giận.

-Anh là ai? Đây là đâu?- Cô gái dường như quên hẳn hành động vừa rồi của mình, nhìn anh hỏi tiếp.

-Cô nhìn mà không biết à?- Nguyên vẫn còn bực bội vì cái tát vô cớ vừa rồi, nhưng anh đoán do bị thương nên đầu cô ta mới có vấn đề như thế, nên cũng chẳng thèm chấp nhặt nữa.- Đây là bệnh viện. Còn tôi là người đã cứu cô.

-Cứu tôi? Bệnh viện?- Cô gái cau đôi mày nhỏ lại vẫn ngơ ngác- Phải rồi, nhưng tôi là ai?

“Sặc, không phải thực sự đầu cô ta có vấn đề rồi đấy chứ?”- Nguyên ngẩn ra.

-Cô không nhớ cô là ai hả?- Nguyên vẫn không dám đến gần, sợ bất thình lình lại phải ăn một cái tát nữa từ cô gái có vấn đề này.

Cô gái nhìn anh lắc đầu.

-Cô cũng không nhớ tên cô luôn hả?- Nguyên trố mắt.

Cô gái lại lắc đầu lần nữa.

-Cô… cô nằm xuống đi, để tôi đi gọi bác sĩ.- Nguyên nói rồi đi nhanh ra khỏi phòng.

Một lát sau, sau khi xem xét kĩ lại tình hình của cô gái, bác sĩ nói với anh:

-Có lẽ do bị va chạm ở đầu nên bệnh nhân mới rơi vào tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Nhưng cũng không biết bao giờ mới có thể nhớ lại.

Nguyên ngớ người nhìn theo bóng ông bác sĩ già đi về phía cuối hành lang rồi bất đắc dĩ trở lại phòng bệnh. Anh đã gọi cho Thiên Anh nhưng chắc phải một lúc nữa Thiên Anh mới tới.

Cô gái lúc này vẫn đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy mơ hồ.

-Cô nên ngủ một chút đi.

-Anh là ai?- Cô gái hỏi lại, Nguyên cũng không nhớ rõ đây là câu hỏi thứ bao nhiêu của cô ta nữa.

-Thôi, thôi, tôi có nói một ngàn lần nữa chắc cô cũng không nhớ được tên tôi đâu.

-Tôi sẽ nhớ, vì anh nói anh là người cứu tôi…

-Thế sao vừa tỉnh lại là cô đã tát tôi một cái?- Nguyên trừng mắt.

-Tôi… tôi không biết… Hình như trong đầu tôi có một suy nghĩ là nhất định tôi phải tát anh một cái mới được.

-Hả… cô…- Nguyên buồn bực muốn khóc với cô gái có vấn đề này. Anh có cảm tưởng nếu như tiếp tục nói chuyện thì chẳng mấy chốc anh cũng sẽ có vấn đề theo cô ta.

-Anh nói lại đi, tên anh là gì?- Cô gái lại giục.

-Được rồi, nếu cô không nhớ tôi sẽ chỉ cách cho cô nhớ.

Nguyên đưa mắt nhìn cô gái một cái, thở dài bất đắc dĩ rồi đi ra ngoài. Lát sau anh trở lại, trên tay có một cây bút, anh cầm lấy bàn tay cô, nhấc lên và viết lên đó một chữ NGUYÊN rất to.

-Đừng nói cô quên luôn cả cách đánh vần nhé! Đó là tên tôi- Nguyên. Nếu cô không nhớ thì hãy nhìn vào đây.

-Nguyên… Nguyên… - Cô gái nhìn lòng bàn tay mình lẩm bẩm một lúc.

Nghe cô ta lẩm bẩm liên tục hơn trăm lần, Nguyên lắc đầu ngán ngẩm và mong cho Thiên Anh nhanh nhanh tới đây để mình mau chóng được giải thoát.

Sau khi Thiên Anh tới, bàn bạc kĩ với Trung- người phụ trách điều tra vụ án liên quan tới cô gái này, anh được phép đưa cô gái về chỗ mình để tiện theo dõi sức khỏe và chăm sóc cô ta trước khi tìm được người nhà của cô. Nguyên cũng chỉ biết than thầm trước quyết định của Thiên Anh. Anh biết thừa Thiên Anh sẽ gặp nhiều rắc rối với cô gái có vấn đề này.

Tối hôm Thiên Anh đưa cô gái về phòng khám của mình, Trung cũng tới thăm. Sau một hồi nói chuyện với cô gái, Trung cũng lắc đầu bó tay. Toàn bộ kí ức của cô gái như bị xóa sạch sẽ, không giữ lại được một chút nào.

-Bên anh đã xác định được thân phận cô gái này.- Trung nói với Thiên Anh và Nguyên khi cả ba ngồi uống rượu mực ngoài bãi biển.

-Ồ, vậy người nhà cô ấy đã biết phải không?- Thiên Anh vui mừng hỏi.

Trung lắc đầu thở dài:

-Chưa, chắc tạm thời phải gửi cô ấy ở chỗ cậu một thời gian. Cô gái này là khách du lịch tới đây mới được gần một tuần. Cô ấy đi cùng anh trai của mình, hiện tại chứng minh thư của hai anh em vẫn đặt ở khách sạn nơi họ thuê phòng. Nhưng nhân viên lễ tân cho biết cả hai đã biến mất vào ngày thứ 2 khi họ tới đây. Đồ đạc của hai anh em ở khách sạn vẫn còn nguyên, nhưng có dấu hiệu bị lục lọi.

-Đúng rồi, trước khi tỉnh lại cô ấy đã nằm mơ, có nhắc tới anh trai mình…- Nguyên gật đầu.- Khi đó vẻ mặt cô ấy rất hoảng sợ, dường như trước đó cô ấy đã trải qua một thời gian rất kinh khủng.

-Đúng vậy. Cô gái này bị bắt giữ khoảng một tuần trước khi bị mang đi thủ tiêu. Còn tung tích của người anh trai này thì không rõ. Bọn anh đã theo chứng minh thư của hai anh em họ để xác minh thân thế. Trước mắt thì có thể xác định cô gái này tên Hạ Chi, 22 tuổi, quê gốc ở Sơn Tây, Hà Nội. Anh trai cô gái tên Thanh Lâm, 29 tuổi.

-Trước khi người nhà cô ấy tới thì cứ để cô ấy ở chỗ em.- Thiên Anh gật đầu- Nhưng em chỉ sợ bọn người hại cô ấy phát hiện ra thì rất nguy hiểm.

-Trước mắt còn chưa biết kẻ hại anh em họ có phải là người trong vùng hay không vì họ bị bắt đi ngay khi vừa tới đây. Họ lại là khách du lịch nên việc có kẻ thù ở đây là rất khó hiểu. Nhưng cái gì cũng có thể xảy ra…- Trung gật gù.

-Được rồi, anh đừng lo, em sẽ có cách bảo vệ cô ấy.- Thiên Anh suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết nói.

-Anh tin cậu… Đừng lo, chắc chỉ vài hôm thôi. Bên anh cũng sẽ cố gắng điều thêm một vài đồng chí thay phiên nhau ngầm bảo vệ cô gái.- Trung gật đầu.

Ba anh em ngồi nói chuyện phiếm đến tận đêm khuya mới chia tay nhau. Thiên Anh về phòng khám, còn Nguyên thì về lại khách sạn.

Thêm Bình Luận