Chương 2
Vụ thủ tiêu bất thành
Là một thành viên của Ban bảo vệ khu dự trữ sinh quyển Cát Bà, nhiệm vụ của Thiên Anh chủ yếu là cùng anh em trong tổ nghiên cứu trồng thử nghiệm các giống cây rừng quý, tiến hành theo dõi định kì những động vật đặc biệt quý hiếm tại đây. Mặc dù ban đầu gặp phải nhiều khó khăn do không đúng chuyên môn, nhưng dần dần anh cũng quen việc, và trở thành một thành viên không thể thiếu được của tổ công tác mười ba người này.
Nơi tọa lạc chính của tổ nằm trong khu vực đang được tiến hành phục hồi sinh thái nên từ nơi đỗ ô tô còn phải đi bộ lên thêm vài cây số đường rừng nữa.
-Ngày nào cậu cũng đi thế này sao?- Thiên Nguyên vừa thở phì phò, đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, hổn hển hỏi.
-Thường thì tớ ở đây suốt, chỉ khi cuối tuần mới về phòng khám. Bệnh viện không làm việc vào cuối tuần nên khi đó tớ phải về. Các ngày còn lại đều ở trong đây.- Thiên Anh mỉm cười đáp, sắc mặc vẫn không đổi.
-Bác gái lên đây bao giờ chưa?
-Mẹ tớ hai tháng một lần lại ra đây, nhưng chưa bao giờ lên.- Thiên Anh bật cười.
-Tớ đoán cậu không dám cho mẹ cậu lên thì đúng hơn.- Nguyên bĩu môi.
-Các cụ già rồi, vận động xương cốt nhiều quá cũng không tốt.
-Chứ không phải cậu sợ mẹ cậu xót con rồi sống chết bắt cậu về Hà Nội sao?
-À, thì cũng có cả lý do đấy.- Thiên Anh gãi đầu.
-Biết xa thế này tớ chả thèm lên. Trên đó có gì thú vị đâu.
-Có chứ. Cậu sẽ được thấy những động vật được ghi vào sách đỏ Việt Nam, cả những loài lan quý hiếm nhất nữa.
-Có được bắt mang về không?
-Cậu đùa à?- Thiên Anh cười phá lên.- Chúng là tài sản quốc gia đấy.
-Gớm vậy?
-Chứ đùa sao. Thực ra cuộc sống bình thường của chúng là ở trong rừng. Bọn tớ chỉ đưa về những con thú bị thương hoặc bị bệnh để chữa trị. Khi chúng khỏi rồi thì lại thả về lại rừng.
-Nhiều không?
-Tùy thôi. Nhưng gần đây nạn săn bắt động vật rất nhiều. Dân ở đây không biết toàn vào rừng đặt bẫy thú. Được thì mang về bán cho dân buôn hoặc nhà hàng dưới phố để lấy tiền sống qua ngày. Có lời nhất vẫn là bọn buôn bán động vật quý hiếm, lợi dụng cái đói để trục lợi.- Thiên Anh thở dài.
-Sắp đến chưa?- Nguyên đứng hẳn lại, hay tay chống vào hai đầu gối, cúi đầu thở hồng hộc.
-Ngay trên kia rồi. Thế này thì cậu làm sao có thể chinh phục được đỉnh Ngự Lâm chứ.
-Thôi cho tớ xin…- Nguyên xua tay- Thế này cũng cảm thấy vỡ mật mà chết rồi.
-Vậy nghỉ chút rồi đi tiếp nhé!
-Ừ…- Thiên Nguyên đáp một tiếng rồi ngồi phịch xuống.
-Cố chút đi. Chiều tớ dẫn cậu đến một nơi thú vị hơn nữa.
-Thôi… thôi…
-Yên tâm, không phải leo núi đâu.- Thiên Anh cười.
-Vậy thì tớ sẽ suy nghĩ lại.
-Tớ đảm bảo cậu sẽ thích mê… Ủa, Đại Tướng Quân, mày ra đón tao sao?
-Hả?- Nguyên đang cúi đầu thở, nghe cách nói chuyện kì quái của Thiên Anh không khỏi kinh ngạc một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn.
Thiên Anh đang ngồi trên một rễ cây lớn trồi lên mặt đất ở ven đường đi, tay đang xoa xoa bộ lông đỏ như lửa của một con chó. Màu lông chói mắt đó nhất thời làm Nguyên cảm thấy ngạc nhiên.
-Này làm quen đi…- Thiên Anh ôm lấy cổ nó, hướng Nguyên cười- Đây là Đại Tướng Quân, cậu chàng chính là người bạn đặc biệt nhất của tớ ở đây đấy.
-Khục… Đại Tướng Quân, tên nghe nổ quá đi.- Thiên Nguyên bật cười vang.
Nhưng tràng cười vừa bật ra đã bị tiếng sủa của con Đại Tướng Quân át đi. Tiếng sủa vang, âm thanh không quá lớn nhưng lại có chút uy áp, đầy quyền uy. Tất nhiên nó hướng về phía Thiên Nguyên sủa lên đầy bất mãn.
-Ha… Anh chàng này cũng có cá tính ghê.- Thiên Nguyên cười.
-Này, cậu đừng có coi thường Đại Tướng Quân, nó ở đây có thể được coi là chúa tể đó.
-Thật hả?
-Tất nhiên, cậu nhìn màu lông của nó xem.
-Cũng có chút đặc biệt.- Nguyên gật gật đầu.- Chưa từng thấy con chó nào có bộ lông như thế.
-Tất nhiên là cậu không thể thấy rồi, vì nó không phải là chó nhà, nó là sói.
-A…- Thiên Nguyên bị câu nói đó làm cho nhảy dựng lên.
-Ha ha, tớ biết là cậu sẽ ngạc nhiên mà. Hơn nữa, Đại Tướng Quân còn là loài sói lông đỏ, chính là một trong những loài có nguy cơ tuyệt chủng hiện nay.
Thiên Nguyên trố mắt kinh ngạc, mắt nhìn chăm chăm về phía con sói lông đỏ lúc này đang dụi dụi mõm vào tay Thiên Anh làm nũng.
-Lai lịch của nó kể cũng thú vị. Mẹ nó vốn là một con chó nhà được một anh làm trong Ban kiểm lâm ở Vườn quốc gia Cát Tiên nuôi dưỡng. Anh này sau đó chuyển công tác ra Cát Bà, đem nó theo. Lúc ấy không ngờ lại phát hiện ra nó có thai. Lứa đó có tất cả 5 con chó con được ra đời, Đại Tướng Quân chính là anh cả trong số đó. Nhìn bộ lông của nó, mọi người mới biết cha nó là một con sói lửa chính hiệu. Cả đàn lúc đó chỉ có mình nó có được di truyền màu lông từ cha. Chính tay tớ chăm sóc nó từ khi nó mới ra đời, cũng được ba năm rồi.- Thiên Anh kể.
-Ra vậy… Thế mà còn dám uy hϊếp người anh em của chủ mi hả?- Nguyên trừng mắt nhìn Đại Tướng Quân.
-Nó rất thông minh, chúng ta nói nó đều hiểu đấy.
-Tớ chả tin.- Nguyên bĩu môi.
-Thôi, đi tiếp nào, còn một chút nữa thôi.
Nguyên đứng dậy phủi quần, gật đầu:
-Được rồi, đi tiếp nào.
Đại Tướng Quân chạy quấn quanh chân hai người một đoạn rồi phóng mình lên phía trước.
Lúc này, nơi nghỉ của Ban bảo vệ rừng đã hiện ra trước mắt Nguyên.
Khu vực làm việc của Ban bảo vệ rừng khá rộng, nhưng chỉ có ba dãy nhà cấp bốn nằm song song nhau, xung quanh còn có các chuồng nuôi thú. Một vài chuồng có thú ở trong, một vài chuồng thì không.
-Dãy nhà đầu tiên này là nơi anh em sinh hoạt, ăn nghỉ, họp hành. Còn hai dãy sau đều là khu vực trồng và cấy ghép các loại cây, cũng như là nơi để những con vật bị thương nặng. Những con bị thương nhẹ đều được đưa trở lại rừng, hoặc đưa ra ngoài như thế kia.- Thiên Anh vừa đi vừa giải thích.
-Chúng ta có khách sao anh Bạch?
Một giọng nói trong trẻo cất lên, sau đó một cô gái mặc blouse trắng bước tới gần hai người.
Cô gái này không cao lắm, người hơi đậm, nhưng có nét duyên rất riêng. Trên tay cô lúc này còn một búi cỏ khô, vai đeo một hòm đựng đồ y tế.
-Chào Lam- Thiên Anh hướng cô gái cười- Em đã tiêm xong rồi sao?
-Vâng, sáng nay chỉ phải tiêm nốt cho ba con thôi. Vài ngày nữa là có thể đưa chúng về rừng được rồi.- Cô gái tên Lam gật đầu đáp.
-Vậy thì tốt rồi. Đây là Nguyên, em họ của anh. Anh dẫn cậu ấy lên đây tham quan chút.
-A, thảo nào hai người lại giống nhau.- Lam hướng ánh mắt về phía Nguyên.
Bắt gặp đôi mắt đen láy của Nguyên đang nhìn mình chằm chằm, Lam đỏ mặt cười. Rồi cô quay sang nói với Thiên Anh:
-Vậy anh dẫn anh ấy đi tham quan đi. Em ra vườn lan chút.
-Ừ…
Lam đi rồi, Thiên Anh huých nhẹ tay vào người Nguyên, cười:
-Làm gì mà như người mất hồn thế?
-Làm gì đâu. Cô ấy mới là người mất hồn ấy chứ…- Nguyên cười ha ha.
-Cậu thật là, lại làm cho người ta ngay tại nhà mình mà phải bỏ chạy…
-Cô ấy là ai thế?
-Lam, 23 tuổi, bác sĩ thú y, là nữ duy nhất của Ban bảo vệ của chúng tớ ở đây.
-Ồ, quý hiếm hả?
-Lại còn cợt nhả nữa… Cậu mà động đến cô ấy xem anh em ở đây có dần cậu nhừ xương không?
-Ha ha… Trong đó có cả cậu hả? Thế mới nói, anh em như tay chân, người yêu như quần áo. Quần áo thay ra vẫn có thể mặc lại, chứ tay mà đã muốn cầm dao chặt chân thì có chạy lên giời cũng không thoát.- Nguyên cười phá lên.
-Cái thằng này…- Thiên Anh trừng mắt bất lực nhìn cậu em họ.
-Tớ đùa mà…- Thiên Nguyên vỗ vai Thiên Anh- Cậu chả biết thừa khẩu vị của tớ còn gì.
-Ai mà biết được, bao nhiêu năm như thế, khẩu vị cũng có thể thay đổi chứ.
-Không thay đổi đâu. Mà lạ, ừ thì tớ có ý định tán cô bé ấy đấy, sao nào? Sao cậu phải ầm ĩ lên như thế? Hay là…- Nguyên nhìn Thiên Anh bằng vẻ mặt háo hức- Hay là cậu có ý gì với cô ấy? Khai ra mau.
-Thằng này muốn ăn đòn hả?- Thiên Anh dứ nắm đấm về phía Nguyên.
-Này, bị tớ gãi đúng chỗ ngứa rồi hả? Tớ biết tớ leo núi không giỏi bằng cậu, nhưng nếu nói đánh lộn thì cậu còn lâu mới so được với tớ.
Thiên Nguyên chỉ biết lắc đầu bó tay trước vẻ lém lỉnh của Nguyên lúc này. Nguyên lúc nào cũng là một người sôi nổi và nhiệt tình như thế. Thiên Anh biết cậu chàng này mặc dù có tật xấu là lăng nhăng, nhưng khi thực sự đã yêu một ai đó, thì Thiên Nguyên lại nghiêm túc hơn bất kì ai.
Đấy là nếu như, bởi vì Thiên Anh cũng không chắc liệu có ai có thể một lần nữa mở lại trái tim đó của Nguyên hay không?
***
Hai tuần sau…
Bãi đá bí mật của Thiên Anh chiều nay có thêm một người nữa nhàn hạ nằm ngửa mặt nên nhìn vách đá phía trên, miệng khẽ huýt sáo một cách thích thú. Thiên Anh vẫn ngồi ôm cần câu, chốc chốc lại cùng Nguyên nói một vài câu gì đó. Nguyên không có hứng thú câu cá như Thiên Anh, nhưng anh đặc biệt thích nơi này.
-Tớ nghĩ từ mai sẽ trưng dụng chỗ này làm chỗ nghỉ trưa?- Nguyên khẳng định một câu.
-Phì, cậu mà ngủ ở đây nếu lăn xuống biển thì không có mỹ nhân ngư nào vớt cậu đâu.
-Thử xem. Mặc dù tớ bơi không giỏi lắm nhưng không đến nỗi lăn xuống biển chết mà không biết gì.
Ngừng một lát, Nguyên hỏi tiếp:
-Cậu nhất định không về Hà Nội sao?
-Ờ, tớ thấy nơi này hợp với tớ hơn là Hà Nội.
-Thế còn Hương thì sao?
-Hương? Bọn tớ xong lâu rồi mà…- Thiên Anh cười- Hơn nữa Hương cũng không muốn xa thành phố, đó là lựa chọn của cô ấy.
-Bắt một thiên kim tiểu thư như cô ấy ra cái nơi đầu sóng ngọn gió này sống thì đời nào cô ấy chịu.- Nguyên chép miệng.
-Ừ, vậy nên tùy cô ấy quyết định thôi. Tớ…
Thiên Anh chưa kịp nói đến đây thì đột nhiên “ùm”, “ùm” hai bao tải lớn từ trên đỉnh núi xuống ngay vùng nước trước mặt hai người làm nước bắn tung tóe. Nguyên đang nằm mà bị giật mình đến nỗi chới với suýt ngã.
-Cái gì thế?
-Hai bao tải, không rõ là gì?
-Người ở đây không phải xử lý rác bằng cách này đấy chứ?- Nguyên trố mắt nhìn ra nơi mà hai bao tải đã chìm xuống.
-Không đúng, núi phía trên thuộc về khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt, bình thường chỉ có các đồng chí trong hạt kiểm lâm đi tuần tra mà thôi…- Thiên Anh cau mày lẩm bẩm.
-A… - Nguyên giật mình kinh hãi chỉ ra phía vùng nước vẫn còn chưa lặng lại.
Theo hướng tay Nguyên chỉ, màu nước xanh không ngờ lúc này nổi lên ít bọt khí, trong nước có màu đỏ như máu khiến Thiên Anh cũng giật mình vất cả cần câu sang một bên.
-Cái gì thế?
-Mau xuống xem.- Thiên Anh không chần chừ bèn lao xuống nước.
Nguyên chần chừ một chốc rồi cũng nhảy ùm xuống để giúp Thiên Anh.
Vùng nước này không sâu nên cả hai chỉ lặn một chút là xuống được tới đáy. Trong làn nước mờ đυ.c, Thiên Nguyên cuối cùng cũng lần tìm được một trong hai bao tải vừa được quẳng xuống. Anh lần thấy miệng bao đã được buộc chặt bằng dây thừng, lại còn buộc kèm theo một tảng đá lớn, rõ ràng là cố ý không để bao này nổi lên. Anh lần sờ vào bao, chợt rùng mình khi cảm giác đυ.ng vào một đôi tay ở bên trong.
Trong bao là một con người.
Nguyên rút con dao gấp nhỏ trong túi ra cắt dây. Đến khi cảm giác không thể duy trì dưới nước lâu hơn được nữa thì dây thừng cũng chịu đứt. Anh vội ôm cả bao tải trồi lên mặt nước.
Vừa lên đến mặt nước, Nguyên vội há miệng hớp lấy một ngụm không khí thật lớn vào phổi. Thiên Anh đã đưa được cái bao tải còn lại lên bờ đá, đang chuẩn bị lặn xuống giúp anh thì đã thấy anh trở lên. Thiên Anh giúp Nguyên kéo cái bao lên. Nguyên nói trong hổn hển:
-Cẩn thận chút. Hình như… có người bên trong.
Thiên Anh gật đầu rồi tiếp tục kéo chiếc bao lúc này nhìn rõ máu theo nước biển chảy đầy ra bên ngoài bao.
Nguyên lên được bờ, không kịp nghỉ, vội vàng dùng dao cắt dây thừng buộc chặt miệng bao ra. Anh vội kéo bao ra, chỉ thấy bên trong là một cô gái tóc tai rũ rượi, đã bất tỉnh, hai tay hai chân đều bị trói lại, miệng bị dán băng keo, máu từ vết thương trên đầu không ngừng chảy ra. Bên kia Thiên Anh cũng đã cởi được miệng bao tải, bên trong cũng là một cô gái bị trói chân tay, miệng bịt chặt nhưng cô gái ấy chưa bất tỉnh nên giãy giụa rất dữ dội. Thiên Anh liếc mắt nhìn tình trạng của cô gái trong tay Nguyên, chỉ kịp giật băng keo ra khỏi miệng của cô gái này cho cô thở rồi bước sang chỗ Nguyên.
-Mau đặt cô ta xuống tớ xem chút. Còn thở không?
-Còn nhưng yếu lắm.- Nguyên đã giật băng keo ra từ nãy, bây giờ mới đặt tay lên mũi cô gái nghe hơi thở.
-Mau đưa cả hai tới bệnh viện trước đã. Cô gái bất tỉnh này có vẻ nguy kịch hơn, vì nước biển đã tràn vào phổi rồi. Lại còn vết thương ở trên đầu nữa.- Thiên Anh lo lắng gấp rút nói.
-Được. Giúp tớ đưa cô ấy lên xuồng.- Nguyên gật đầu.
Sau khi để cô gái bất tỉnh kia nằm yên ổn trên xuồng, Thiên Anh quay lại cắt dây trói chân tay cho cô gái còn lại, lúc này đã tỉnh hẳn, nhưng mặt mũi vẫn tái mét, sợ không nói được câu gì.
-Cô đưa tay đây, tôi đưa cô về bệnh viện đã.
Nghe Thiên Anh giục, cô ta cũng không chậm chạp khi phát hiện ra tình trạng khẩn cấp của người kia. Thiên Anh cho xuồng về bến rồi gọi xe cứu thương. 30 phút sau Thiên Anh và Nguyên đã đưa được cả hai cô gái đến bệnh viện lớn nhất đảo.
Ngồi nghỉ tại phòng chờ, lúc này cả hai mới hoàn hồn trở lại. Mọi việc xảy ra quá nhanh và bất ngờ khiến cả hai đều cảm thấy choáng váng hết đầu óc. Cô gái áo trắng bị thương ở đầu đã được đưa tới phòng cấp cứu, còn cô gái bị thương nhẹ hơn thì đã được khám tổng quát và đang truyền nước biển tại một phòng khác.
-Gọi cho bên công an chưa?- Nguyên ngả đầu ra phía sau ghế mệt mỏi hỏi.
-Gọi rồi. Họ sẽ đến đây ngay.
-Ừm… Một vụ gϊếŧ người đúng không?
-Ừ…- Thiên Anh gật đầu- Nơi đó không phải là nơi tổ chức tham quan cho khách du lịch. Chắc chắn có kẻ muốn gϊếŧ người diệt khẩu nên mới tìm đến nơi hoang vắng như thế. Hơn nữa chúng không chỉ có một người đâu.
-Nếu hôm nay mình không ở đó thì chắc chắn chẳng biết được chuyện này.- Nguyên rùng mình khi nghĩ đến chuyện suýt nữa thì mình đã chọn một nơi có đến hai cái xác để ngủ trưa.
-Cậu về khách sạn thay quần áo trước đi. Lúc nào cần lên trụ sở công an lấy lời khai tớ sẽ gọi. Tớ phải ở đây đợi bên công an họ đến đã.
-Vậy tớ về trước nhé! Lúc nào cần tớ thì gọi.- Nguyên gật đầu uể oải đứng dậy, vỗ lên vai Thiên Anh rồi đi ra phía cổng bệnh viện.