Chương 12
Chỉ một mình em yêu anh là đủ
Mặc dù ngoài miệng hét lên như vậy nhưng Hạ Chi tuyệt nhiên không làm phiền mà để mặc cho Nguyên ngủ đến tận trưa. Bác Thủy bán hàng ngoài chợ cả ngày, đến chiều tối mới về nhà. Khi Thiên Anh đến, Nguyên vẫn còn chưa dậy. Anh cũng không gọi Nguyên. Cả đêm anh không được ngủ nhưng chắc Nguyên cũng chẳng khá hơn gì.
-Chắc anh sẽ nhờ thợ đến phá khóa ra thôi.- Thiên Anh cùng Chi đứng trước cổng nhà cô nhìn vào trong.
-Bao giờ thì mình trở lại Cát Bà vậy anh?- Hạ Chi đưa mắt nhìn anh mong chờ.
-À, chắc vài hôm nữa.- Thiên Anh cười- Sao, em thích về đó à? Hình như em có một tài khoản ngân hàng do Thanh Lâm mở dùm, trong đó cũng có một số tiền, nghe nói là tiền tiết kiệm của em và tiền bảo hiểm nhận được khi bố mẹ em mất. Em có thể ở lại đây chờ Thanh Lâm cũng được mà.
-Ở đây một mình buồn lắm.- Hạ Chi lắc đầu.
-Không thích ở gần Nguyên sao?- Thiên Anh tủm tỉm cười.
Hạ Chi lặng thinh. Lát sau, cô lắc đầu nguầy nguậy:
-Không. Em cần gì ở gần anh ấy chứ. Bác Thủy nói… em có người yêu rồi.
-Thật hả? Nếu có sao cậu ta không tới đây tìm em?- Thiên Anh ngạc nhiên.
-Em không biết.- Hạ Chi băn khoăn đáp.- Hơn nữa, hình như anh Nguyên cũng thích người khác rồi.
-Ai? Nó làm gì có quen ai đâu nhỉ? Mấy cái cô tình một đêm của nó thì không phải đâu.- Thiên Anh cười to.
-Thật mà. Hôm qua ở khách sạn ấy. Chị kia bảo anh ấy là em chồng…
-Hả?- Thiên Anh giật nảy mình, anh không cười được nữa.- Em nói hôm qua Dung và Nguyên gặp nhau ở khách sạn.
-Chị ấy đi cùng một người đàn ông khác, anh Nguyên bắt gặp rồi tức giận lắm. Anh ấy bảo em đi về trước còn bản thân thì dẫn chị kia vào trong phòng…- Hạ Chi càng nói đến cuối câu thì càng nhỏ dần.
-Nhóc lại nghĩ lung tung rồi. Đó là Dung, em dâu của anh, cũng là chị dâu của nó.- Thiên Anh lắc đầu- Quan trọng là em đối với nó như thế nào chứ đừng nhìn những cái đó để đánh lừa tình cảm của mình.
-Anh Thiên Anh…- Chi bất ngờ quay sang nhìn anh.
-Hả?
-Nếu lúc nào anh cũng nhớ về một người. Lúc nào anh cũng muốn ở gần người đó, chỉ cần được nhìn thôi cũng được. Và khi người đó đi cùng một người khác, anh cảm thấy rất khó chịu, có phải như thế là yêu không?
-Ha ha… Em có người yêu rồi nhưng cảm giác yêu thế nào cũng quên rồi hả?- Thiên Anh xoa đầu cô- Tất nhiên đó là em đang yêu cậu ta rồi.
-Nhưng nếu người đó không nghĩ đến anh như anh đã nghĩ đến người ta, anh có buồn không?
-Tất nhiên sẽ buồn.- Thiên Anh gật gù, tủm tỉm cười.
-Chắc em thích anh Nguyên thật anh ạ!- Hạ Chi buồn bực thú nhận.
-Lại còn chắc hay không chắc gì nữa. Mà làm sao em lại dám khẳng định là Nguyên không có cảm giác gì với em?
-Anh ấy lúc nào cũng chỉ đùa cợt với em.- Hạ Chi chun mũi vẻ bất bình.- Lúc nào cũng tìm cách trêu chọc em. Lúc nào cũng…
-Vậy thì tỏ tình với nó đi.- Thiên Anh khích lệ.
-Thôi, có lẽ cứ để em một mình thích anh ấy cũng được.
-Hạ Chi xông xáo hằng ngày mà không ngờ lại nhát gan trong tình cảm thế à?
-Kệ em. Anh nhớ nhé! Về Cát Bà phải cho em theo đấy. Em sẽ làm việc chăm chỉ để trả tiền anh đã nuôi em.
-Ghê quá nhỉ? Em còn tính toán cả chuyện đó với anh hả?
-Em biết anh đâu có dư dả gì. Anh toàn khám bệnh miễn phí, lại còn phải trả tiền thuê phòng khám, thuê nhân viên nữa, em nhất định sẽ phụ giúp anh.
-Ha ha. Em làm anh cảm động chết mất.- Thiên Anh phá ra cười- Em suốt ngày lõng nhõng theo đuôi anh như thế, người ta toàn bảo em là vợ của anh đấy.
-Xì, sao em chưa nghe thấy ai nói thế nhỉ?- Chi bĩu môi.
-Anh em trên trạm kiểm lâm đều bảo thế mà.
-Tại bác sĩ tốt bụng thế mà mãi không chịu lấy vợ.
-Đâu có ai lấy anh đâu. Hay là…- Thiên Anh cười gian rồi khoác lấy vai cô, thì thầm- Hay là em về làm vợ anh nhé!
Hạ Chi còn chưa kịp trả lời thì đã nghe có tiếng húng hắng nhắc nhở phía sau. Thiên Anh dường như đã biết từ trước, chỉ có Hạ Chi giật nảy mình, vội vàng thoát khỏi cánh tay đang khoác lên vai mình của Thiên Anh.
-Người đẹp ngủ ban ngày đã dậy rồi này.- Thiên Anh cười cười.
-Cậu đến mà không gọi tớ dậy để tớ về nhà làm một giấc. Ngủ ở đây giường vừa cứng vừa lắm muỗi.- Nguyên cằn nhằn.
-Người ta thương cậu mới không đánh thức cậu, còn lèm bèm nữa…- Thiên Anh liếc nhìn Hạ Chi, ý nói “người ta” ở đây là cô chứ không phải là anh.
-Thế thôi cậu ở đây nhé! Tớ đi ăn rồi về nhà ngủ đây.
-Đưa Hạ Chi đi ăn cùng đi, cô ấy cũng đã ăn gì đâu. Tớ gọi người đến phá khóa cổng và nhà cô ấy.
Nguyên đưa mắt nhìn Hạ Chi rồi gật đầu cứng ngắc đầy vẻ bất đắc dĩ. Thiên Anh nhìn hai người đi xa dần ra đầu ngõ, miệng hé nở một nụ cười thật tươi. “Hai đứa này đều bướng y như nhau…”
*
Ngồi trong quán ăn, Hạ Chi ngồi với một cảm giác hoàn toàn không được tự nhiên. Khi tình cảm ở trong lòng cô chưa bộc bạch ra, mới chỉ ngờ ngợ và mơ hồ, thì cô còn dám đối diện cùng Nguyên. Nhưng Thiên Anh vừa đặt một cục gạch to đùng vào đầu cô để đánh dấu rằng cô đã thích Nguyên thật, thì cô lại thấy khó có thể đối mặt tự nhiên với anh. Nên thấy Hạ Chi nhấp nha nhấp nhổm trên ghế, Nguyên không nhịn được cau mày hỏi:
-Sao thế? Đi ăn với anh làm em khó chịu à?
-Tại người ta đợi anh nên đói như có kiến bò trong bụng.
-Kiến bò trong bụng thì dạ dày nó ngọ nguậy, chứ mắc gì cả người em cứ nhấp nha nhấp nhổm như con sâu thế?- Nguyên nhướn mày bắt bẻ.
-Cái này gọi là phản ứng dây chuyền. Một bộ vị trên cơ thể có phản ứng kéo theo các bộ phận khác cũng có phản ứng tương tự.
Nguyên trừng mắt trước vẻ chống chế của Hạ Chi.
- Nhìn cái gì mà nhìn chứ? Không đúng à?- Hạ Chi trừng mắt nhìn lại.
-Em là đồ bướng bỉnh.
-Em bướng bỉnh thành tính rồi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, anh quên rồi sao? Cũng như anh, đào hoa thành tính mà.- Miệng vừa nhai ngồm ngoàm cô vừa bật lại Nguyên.
Nguyên chẳng buồn đôi co với cô nữa. Nhưng lát sau, sực nhớ ra, anh nói tiếp:
-Chuyện đêm qua, em cứ coi như chưa thấy gì nhé! Cũng đừng kể với ai, kể cả Thiên Anh.
-Ý, nhưng em lỡ kể với bác sĩ rồi.- Hạ Chi thật thà thừa nhận.
Thấy anh nhìn mình, cô rụt cổ chống chế:
-Tại bác sĩ cứ gặng hỏi em nguyên nhân mà.
Nguyên lặng im. Một lát sau anh chợt thở dài:
-Thôi, cũng không sao. Đằng nào Thiên Anh nó cũng biết.
-Nhưng đó là chị dâu anh mà.
Hạ Chi nói nhanh tới mức nói xong rồi cô mới giật mình bụm miệng lại. Cô quên khi nãy Thiên Anh đã thì thầm nhắc nhở mình không được nói ra chuyện này trước mặt Nguyên.
Nguyên trừng mắt nhìn cô, nhưng là giận dữ. Anh giận dữ thực sự. Anh đứng dậy, lạnh lùng buông một câu:
-Em nhiều chuyện quá! Ăn xong rồi tự đi về đi. Anh về trước.
Nguyên bỏ đi rồi, Hạ Chi ngơ ngác nhìn theo anh. Bất giác, một giọt nước mắt lăn xuống má cô. Cô gạt nó đi, tự nhủ: “Thôi đi mà, ai bảo nhanh nhảu. Tại mình hết. Tại mình làm anh ấy giận… Nhưng đúng là… đúng là anh ấy thích chị dâu của anh ấy thật.”
*
Nguyên trở về nhà thì Dung đã đưa con từ ông bà ngoại về. Có lẽ cô vẫn còn chưa an tâm về chuyện bị anh bắt gặp nên về sớm hơn dự định. Thấy Nguyên về nhưng lại hoàn toàn không có chút biểu hiện gì là còn nhớ chuyện hôm qua nên cô mới có một chút yên lòng.
-Hôm qua em không về nhà sao?- Dung hỏi han, cố gắng làm hòa với anh.
-Chuyện đó em cũng phải báo với chị sao?- Nguyên bước lên cầu thang nhưng vẫn quay lại hỏi.
-À không. Em lớn rồi mà, đi với bạn gái cũng là đương nhiên thôi. Em ăn trưa chưa, chị làm gì cho em ăn.
-Không cần đâu, em ăn rồi. Em đi ngủ, nếu không có việc gì quan trọng thì dặn cả nhà đừng đánh thức em.
Nguyên lạnh lùng cự tuyệt rồi lại tiếp tục đi về phòng.
Đến lúc này, Nguyên cũng không biết mình buồn bực vì chuyện của Dung ngày hôm qua, hay vì việc liên quan tới Hạ Chi? Anh cũng không giải thích được tại sao khi nghe bác Thủy nói rằng người Chi nhắc tới trước khi đi ngủ là Thiên Anh, anh lại có cảm giác khó chịu. Và trưa nay, khi nhìn thấy Thiên Anh khoác vai Hạ Chi cười nói đầy thân mật, cảm giác khó chịu đó càng làm anh thấy bức bối hơn. Mặc dù Hạ Chi ngang bướng nhưng anh lại không thể nổi cáu với cô, kể cả khi cô nhắc đến mối quan hệ phức tạp giữa anh và Dung.
Quay cuồng trong những suy nghĩ đó, Nguyên ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Khi anh tỉnh dậy thì trời đã tối đen. Đồng hồ đã chỉ hơn tám giờ. Cảm thấy đói bụng, anh đi xuống nhà kiếm đồ ăn. Dưới phòng khách có mẹ và Dung đang ngồi, có lẽ là đang nói chuyện vì anh không thấy ti vi bật. Thấy anh đi xuống, vẻ mặt Dung hơi mất tự nhiên. Cô vội đứng dậy xin phép đi lên phòng trông nhóc Boo học bài. Nguyên cũng chẳng buồn để ý đến chuyện đó, đi thẳng ra tủ lạnh kiếm đồ ăn. Tìm được một góc cái bánh ngọt còn để lại, anh mang ra bàn ngồi ăn.
Mẹ anh cũng đi vào bếp, kéo ghế ngồi gần anh. Bà nhìn anh rồi hỏi đột ngột:
-Con có bạn gái rồi à? Sao không đưa về nhà chơi?
-Đâu có ạ.- Nguyên không nghĩ nhiều, đáp ngay.
-Bác Minh nói hôm qua con đưa bạn gái đến chơi lúc Thiên Anh về. Nghe nói con bé ở Cát Bà à?
-À…- Nguyên nghĩ ra, chỉ buông một tiếng cụt lủn.
-Nếu con không thích mẹ giới thiệu thì có thể tự do tìm bạn gái, nhưng phải đưa về nhà để ông và bố mẹ nhìn qua xem nó là người thế nào nữa.
Nguyên nhún vai:
-Để con xem thế nào đã.
-Con cũng gần 30 rồi, cũng lấy vợ được rồi. Nếu con bé đó vừa mắt thì bố mẹ sẽ tới nhà con bé bàn chuyện cưới xin luôn.- Bà tiếp tục.
-Còn sớm mà mẹ. Cứ từ từ rồi nói chuyện đó. Con còn đang học việc ở chỗ ông nội. Bao giờ con ổn định rồi hãy nói chuyện này mẹ nhé!
-Được rồi, mẹ cũng chỉ mong nhanh nhanh có cháu bế thôi mà. Con bé ấy bao nhiêu tuổi, người ở đâu?
-Mẹ…- Nguyên cau mày nhìn bà không vừa ý.
-Mẹ quan tâm tới con dâu tương lai không được à?
-Chừng nào thấy thích hợp con sẽ đưa cô ấy về. Thôi con ăn xong rồi, con ra ngoài đây.- Nguyên đứng dậy.
-Ô tô có trong gara đấy, con lấy mà đi.
-Vâng, con biết rồi.
Mặc dù hồi trưa mới giận Chi mà bỏ đi nhưng Nguyên lại không ngăn được bước chân mình tới tìm cô. Thực ra anh xa nhà đi học lâu năm nên cũng không còn liên lạc với đám bạn cũ. Mấy tháng ở cùng Hạ Chi đã tạo cho anh một thói quen, không nhìn thấy cô mỗi ngày anh lại thấy thiếu thiếu điều gì đó. Có thể là cái ồn ào của cô. Cũng có thể là cái bướng bỉnh của cô.
Khi Nguyên tới nhà Chi thì thấy cô đang loay hoay mở cổng, có lẽ cô vừa ra ngoài về. Hạ Chi quay lại nhìn người bước từ ô tô xuống, nhận ra anh cô mới lại quay vào mở cổng tiếp.
-Thiên Anh đâu rồi?- Nguyên không biết nói gì nên đành hỏi vậy.
-Anh ấy đưa chị Hương về rồi.
-Hương cũng tới đây hả?- Anh ngạc nhiên hỏi lại. Từ bao giờ quan hệ giữa Thiên Anh và Hương lại tốt đẹp trở lại vậy?
-Em vừa đi ăn tối cùng họ về.- Hạ Chi đẩy cổng ra rồi quay lại hỏi- Anh vào nhà chứ?
-À, em muốn đi dạo chứ? Gần đây có công viên Yên Sở, hồi anh đi còn chưa xây dựng.
Hạ Chi ngẩn ra, suy nghĩ chốc lát cô gật đầu nhún vai:
-Cũng được.