Chương 33

Bất ngờ mang tên Vincent

Giống như một trò đùa của định mệnh.

Lần đầu tiên mở mắt ra nhìn anh sau khi gặp nạn tại vách núi, câu đầu tiên Hạ Chi nói với anh cũng là “Đồ tồi” kèm theo một cái tát cháy mặt. Lần này sau khi tỉnh lại từ trận hôn mê, Hạ Chi cũng gọi anh như thế, và cũng là một cái tát kèm theo, mặc dù so với lần trước thì yếu ớt hơn nhiều. Có lẽ do cô đang thực sự yếu ớt nên không thể ra tay mạnh hơn được.

Chỉ có điều, ánh mắt Hạ Chi trước đây nhìn anh đầy hoang mang và lo sợ, lại có vẻ trống rỗng thì giờ đây ánh mắt cô hoàn toàn khác. Nó có gì đó u uất, đau buồn và tràn đầy phức tạp.

Trước đôi mắt tràn đầy sững sờ và nghi hoặc của Nguyên, cô rụt tay lại, khẽ nói:

-Em xin lỗi anh Nguyên.

-Em tỉnh rồi, rốt cuộc em cũng chịu tỉnh lại rồi.- Nguyên mừng rỡ, cũng quên cả đau đớn, ôm chặt lấy cô nói.

-Anh Nguyên…

Nhưng cô chưa nói được thêm câu nào thì bác sĩ đã tới, Vincent cũng theo phía sau. Đợi bác sĩ khám xong cho cô và chắc chắn là sẽ không có di chứng nào phát sinh, lúc ấy Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ đầu đến cuối Hạ Chi vẫn im lặng không nói gì, hết nhìn Nguyên lại nhìn Vincent, giống như cô muốn nói gì đó mà không thể nói. Nguyên vẫn ngồi cạnh cô, còn Vincent đứng ở gần cửa sổ nhìn lại, giống như anh đang cố tạo ra một khoảng cách thật xa với cô.

-Anh Trung…- Cô đột ngột lên tiếng, cũng không phải là hướng tới Nguyên ở bên cạnh mà lại là anh chàng ở phía xa kia.

-Ừ…

-Đưa em về nhà.

Câu nói gần như van nài của cô khiến không chỉ Nguyên mà cả Vincent đều sững sờ.

-Hạ Chi…- Vincent ngẩn ra, hình như anh còn chưa hiểu ý cô.

-Em không muốn ở đây nữa. Anh nói sẽ đưa em tới một nơi chỉ có hoa và gió mà… Anh từng hứa khi cầu hôn em mà…

Bàn tay Nguyên đang nắm chặt tay cô cũng run lên sau câu nói trong tiếng nấc ấy. Anh có cảm giác như trong mắt cô lúc anh, sự tồn tại của anh hoàn toàn bằng con số không. Anh đã hiểu tại sao từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, cô lại nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp như thế.

Cô đã hồi phục trí nhớ. Và điều anh lo lắng nhất đã xảy ra, trong tâm trí cô lúc này dường như vị trí cao nhất lại là người chồng chưa cưới của mình, cũng là bạn thân của anh, Vincent.

Nhìn thấy cô khóc mà anh lại không dám đưa tay lên lau đi nước mắt cho cô. Nhìn thấy cô đau khổ mà anh không dám ôm cô vào lòng. Anh cảm thấy lúc này người cô cần là Vincent chứ không phải người đến sau là anh.

Anh quay đầu đưa mắt nhìn bạn mình, Vincent cũng nhìn anh. Dường như quá hiểu nhau dù chỉ qua ánh mắt, Vincent bước tới cạnh giường bệnh, đặt tay lên vai cô nói:

-Em nín đi. Vừa ốm dậy đừng có khóc. Anh hứa sẽ đưa em tới nơi đó. Anh nhất định sẽ đưa em đi.

Hạ Chi vẫn không ngừng khóc. Cô cũng rút tay ra khỏi bàn tay của Nguyên tự lúc nào. Vincent đỡ cô nằm xuống rồi thở dài, cũng không biết nói gì với thằng bạn mình vẫn ngồi ngây ra như phỗng ở trên ghế ngay bên cạnh. Cuối cùng, anh vỗ vai Nguyên và nói:

-Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, để cô ấy nghỉ ngơi.

Vincent thấy ánh mắt buồn bã và đầy thất vọng của Nguyên thì chỉ khẽ gật đầu, cũng không biết bản thân anh đang nghĩ gì.

***

Hai hôm sau Hạ Chi được xuất viện. Cả Nguyên và Vincent đều có mặt để đưa cô về khách sạn, nhưng suy nghĩ của hai người đàn ông lúc này vô cùng rối rắm. Từ khi cô tỉnh lại, dường như tình bạn giữa họ đã có một khoảng cách ghê gớm không sao có thể hàn gắn lại như xưa được.

Nguyên cũng không ở chung phòng với Hạ Chi nữa mà anh quyết định thuê một căn phòng khác. Việc ở chung một chỗ với cô có lẽ bây giờ không còn thích hợp nữa, và dường như Hạ Chi cũng không chấp nhận điều đó.

Sau khi đưa cô về khách sạn, Thiên Anh và Nguyên cũng đi tới trụ sở công an để gặp Trung để thay Hạ Chi giải quyết nốt những gì còn liên quan tới vụ án liên quan tới cái chết của anh trai cô. Trong căn phòng quen thuộc của Hạ Chi ở khách sạn chỉ còn lại cô và Vincent. Hạ Chi ngồi bó gối trên ghế sofa, mặt đăm chiêu nhìn ra phía cửa sổ, nơi gió đang thổi tung rèm cửa lên. Cô cũng không còn khóc như lúc mới tỉnh dậy nữa, có lẽ bản thân cũng ý thức được rằng dù cô có khóc bao nhiêu thì Thanh Lâm cũng không thể sống lại. Mặc dù không khóc, nhưng cô cũng chẳng mấy khi mở miệng, hoặc có thì cũng chỉ là trả lời những câu hỏi của Thiên Anh, và đôi khi là nhờ vả Vincent mấy câu. Cô đột ngột trở nên xa lạ với tất cả mọi người, nhất là Nguyên, người đã từng ở bên cô nhiều nhất, và cũng là người cô yêu nhiều nhất. Cô lặng lẽ và đóng kín lại bản thân, giống như là khi phục hồi lại trí nhớ, cô mới phát hiện ra bản thân mình là tờ giấy đã bị tô vẽ tới mức nào.

Vincent từ ngoài đi vào, mang theo một cốc nước lọc đặt xuống trước mặt cô, nói:

-Nước đây, em uống đi.

-Ừm…

Hạ Chi khẽ đáp lại rồi cầm cốc nước lên. Vincent ngồi xuống bên cạnh rồi dường như không nhịn được, anh buột miệng hỏi:

-Tại sao em lại ngốc nghếch như thế? Em có biết là em suýt mất mạng rồi không?

-Em xin lỗi.- Hạ Chi chợt nhớ lại mọi chuyện và gương mặt cô trở nên vô cùng buồn bã- Lúc đó em cảm thấy quá tuyệt vọng. Anh trai thì không còn, bản thân thì mất trí nhớ, người mình yêu thì chạy theo một người đàn bà khác. Em chỉ có một ý nghĩ duy nhất là muốn giải thoát bản thân mà thôi…

-Em mà chết thì anh…- Vincent ngập ngừng mãi một lúc cũng không biết nói tiếp thế nào, sau cùng anh đột ngột hỏi- Thực ra em chưa nhớ lại được gì đúng không?

Hạ Chi nhìn anh một hồi lâu, sau đó đặt cốc nước xuống bàn, lắc đầu:

-Không, em đã nhớ lại tất cả rồi.

Vincent phản bác:

-Không đúng, nếu em đã nhớ lại, thì chắc chắn em đã biết anh…

-Không phải chồng chưa cưới của em.- Hạ Chi nhẹ nhàng mỉm cười.

-Sao…- Vincent bị câu nói bình thản của cô làm cho điếng cả người, miệng lưỡi đột nhiên lắp bắp không thể nói thêm vào điều gì nữa.

-Em chỉ diễn cho tròn vở kịch mà anh đã bày ra thôi mà, không đúng sao?

-Nhưng em không sợ Nguyên nó sẽ buồn sao?

-Anh đừng lo, anh ta sẽ nhanh chóng tìm được người thay thế em thôi.- Hạ Chi lắc đầu cười.

-Anh chưa bao giờ thấy nó lo cho ai nhiều như lo cho em.

-Bỏ qua đi. Em đang rất muốn biết tại sao ngay từ lần đầu tiên gặp mặt anh lại khăng khăng khẳng định em là vợ chưa cưới của anh? Có phải anh muốn thử thách em và Nguyên? Chúng ta cũng chưa bao giờ gặp nhau trước đó, tại sao anh lại tìm được em ở trên trung tâm? Tại sao có ảnh em? Tại sao có chiếc vòng đá giống hệt của em?

-Không nghĩ em trước khi mất trí nhớ lại là con người sắc sảo như thế! Em hỏi anh một lô một lốc như thế làm sao anh trả lời kịp cho được.- Vincent cười khổ.

-Anh có thể từ từ trả lời em từng chuyện một.

-Thực ra, trước khi tới đây gặp em, anh đã có một chút thông tin về em rồi, hơn nữa cũng có người phó thác cho anh phải chăm lo cho em trước khi người ấy quay lại.

-Là ai?

-Thanh Lâm. Anh trai của em.- Vincent từ tốn nói.

-Là anh Thanh Lâm nhờ anh tới đây để chăm sóc em? Anh nói anh ấy sẽ quay lại? Vậy là anh ấy còn sống phải không?- Hạ Chi túm lấy cánh tay anh lay lay, vẻ mặt đầy kích động hỏi.

-Hiện tại thì anh ấy còn sống, nhưng cũng chỉ là sống dở mà thôi.

-Nghĩa là sao?- Hạ Chi giật mình hỏi tiếp.

-Ngày anh ấy bị bọn xã hội đen đánh đập rồi đem vất xuống biển cũng là ngày chị gái anh đang du lịch ở đây, và chính chị ấy đã vớt được anh Lâm trong tình trạng đã gần như tắt thở.

Sau khi được chị gái anh đưa tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán anh ấy có thể sẽ không qua khỏi. Đầu của anh ấy có vết máu tụ, tay chân thì bị gãy nhiều chỗ, các dây thần kinh ở nhiều vùng bị dập nát. Chị gái anh lại đưa tiếp lên bệnh viện ở Hà Nội, anh ấy được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ở một trong những bệnh viện tốt nhất, thậm chí chị ấy còn mời cả bác sĩ chuyên khoa thần kinh nước ngoài về điều trị cho anh ấy. Sau hơn một tháng sống trong tình trạng chết giả, anh ấy cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nhờ vào các mối quan hệ của mình, chị gái anh biết anh ấy là một nhà báo và bị mất tích đúng vào thời điểm chị ấy cứu được anh Lâm trên biển. Mặc dù thời điểm đó chị ấy có thể trả anh ấy cho bên cơ quan điều tra tiếp tục công việc, nhưng bác sĩ lại phát hiện ra một điều: anh ấy đã bị mù và có thể sẽ không còn khả năng vận động nữa.

-Vậy bây giờ anh ấy ở đâu?- Hạ Chi run run hỏi.

-Ở nước ngoài. Chị gái anh đã đưa anh ấy ra nước ngoài vì các bác sĩ điều trị nói rằng chỉ ở nước ngoài mới có đủ phương tiện máy móc để giúp anh ấy hồi phục. Nhưng thời gian sớm là một năm, muộn cũng phải vài năm.

-Anh đưa em đi gặp anh ấy nhé! Em sẽ vay tiền để đi, anh chỉ cần đưa em đi thôi.- Cô nài nỉ.

-Không được. Trước khi đi anh ấy đã nói với anh rằng dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho em trước khi anh ấy trở về. Và dù có bị em đe dọa tới đâu cũng không được đưa em sang đó. Anh ấy muốn trở về trước mắt em khi có thể đứng vững trên chính đôi chân của mình.- Vincent lắc đầu- Hơn nữa anh ấy đang trong quá trình điều trị gian khổ, nếu em tới có thể làm anh ấy phân tâm, quá trình điều trị gián đoạn là không tốt. Hiểu chưa?

-Sao chị em anh lại đối xử tốt với anh em em như vậy? Chúng ta vốn không quen biết nhau mà?

-Ai biết được. Có thể do bà chị anh bén duyên anh Thanh Lâm rồi cũng nên. Bao nhiêu năm giục lấy chồng thì không chịu lấy, cuối cùng lại bám anh Lâm không rời. Còn bỏ cả công việc kinh doanh để sang đó chăm sóc cho anh ấy. Còn anh thì đang học võ trên núi cùng một vị sư phụ cũng bị điệu về đây, nói là phải chịu trách nhiệm chăm sóc cho em.- Vincent than thở.

-Thế nên anh đã bày ra việc anh là chồng chưa cưới của em à?

-Không phải anh, mà là anh trai em.- Vincent kêu lên- Bà chị anh điều tra và được biết em đang mất trí nhớ, nên ông ấy đã bày ra cái chuyện đính hôn gì gì đó, còn bày cho anh việc đặt mua chiếc vòng đá giống hệt của em để làm tin. Hai người đó hại anh thật rồi, không ngờ em lại chính là bạn gái của thằng Nguyên.

-Vậy thì anh nên đóng cho tròn vai đi, làm vị hôn phu của em, và cùng em rời khỏi nơi này. Sau đó em sẽ trả tự do cho anh. Thế nào?

-Tại sao vậy? Em không yêu Nguyên nữa sao?

-Trước đây thì em rất yêu anh ấy… Nhưng còn bây giờ, em lại thấy hận anh ấy.- Hạ Chi lặng lẽ lắc đầu.

-Vì sao? Nếu là chuyện của chị Dung thì…

-Không phải vì chuyện đó đâu… Thôi, anh cứ làm một vị hôn phu thật tình cảm là được rồi, thế nào? Nếu không sau này em sẽ bán đứng anh cho chị gái anh và anh Lâm, xem họ xử trí anh thế nào?

-Được rồi… Hóa ra anh Lâm nói bị em đe dọa là thế đấy.- Vincent nhăn nhó- Anh sợ em rồi, được chưa? Đằng nào thì cũng khó lòng mà giải thích với Nguyên rồi… Haizz…

Từ phút biết tin anh trai mình vẫn còn sống, Hạ Chi như được hồi sinh hoàn toàn. Cô toét miệng cười trước vẻ nhăn nhó của Vincent:

-Anh thật tốt quá, cám ơn anh!

Nói rồi cô vòng tay ôm lấy cổ anh thay cho lời cám ơn. Đúng lúc ấy có tiếng mở cửa, Nguyên theo thói quen đi vào phòng mà không bấm chuông, bản thân anh vẫn tưởng rằng mình vẫn đang sống ở trong căn phòng này.

Rất nhanh, thay vì chỉ ôm, Hạ Chi ghé môi hôn lên môi của Vincent rồi mới buông ra. Vincent bị nụ hôn bất ngờ và táo bạo này của cô làm cho cứng đơ cả người, còn Nguyên cũng không thể giả vờ là không thấy được.

Một nụ hôn rất nhanh mà khiến tim anh ầm ầm đổ vỡ, mọi niềm tin muốn kéo lại người anh yêu cũng theo đó hoàn toàn sụp đổ. Anh khẽ khàng lùi lại, mở cửa và bước ra ngoài, hai người kia vẫn còn đang chìm trong cơn say với nụ hôn ấy nên hình như không biết còn có người thứ ba ở đó.

Thật ra chỉ có Vincent, do quá bất ngờ nên mới không để ý, còn Hạ Chi thì hoàn toàn biết sự có mặt của Nguyên vừa rồi. Đó cũng là lý do cô đã chủ động hôn Vincent.

-Cảm ơn anh. Hôm nay em vui quá! Tối nay mình đi ăn mừng chứ?- Cô đứng dậy vui vẻ hỏi.

-Vừa ốm dậy, em mà ra ngoài chắc Thiên Anh gϊếŧ anh. Thôi ở phòng đi cho anh nhờ.

-Tùy thôi, vậy em đi ngủ chút.- Hạ Chi nhún vai và đi về phía phòng ngủ.

Còn lại mình Vincent trong căn phòng rộng thênh thang, anh khẽ đặt tay lên môi, nơi hương vị của nụ hôn vẫn còn chưa kịp tan đi, rồi chợt anh lẩm bẩm:

-Sao mình cứ có cảm giác như vừa bị cưỡng… hôn ấy nhỉ?