Vị hôn phu
Chia tay Quân ở nhà hàng, Hạ Chi cũng không về khách sạn ngay mà một mình đi lên khu nghiên cứu. Cô cần có thời gian một mình để sắp xếp và tiêu hóa những gì Quân nói. Hình như đúng như Quân đã nói, mất đi trí nhớ, cô chỉ là cục bột mặc cho người ta nhào nặn. Từ lúc tỉnh lại sau tai nạn, cô chưa có cái gì đó thực sự thuộc về mình. Mọi sự thật đều trở nên mơ hồ khiến cô không thể phân biệt được chân, giả nữa. Nếu có gì đó thật, thì chỉ là tình yêu hiện tại của cô, là đôi mắt sẫm và sâu như đại dương của Nguyên, là những giọt mồ hôi mặn chát và đầy vị đàn ông của anh, là hơi thở nóng hổi của anh khi anh thì thầm rằng anh yêu cô, là nụ hôn đam mê và hoang dại, là cái đau tê tái nhưng lại đầy kí©h thí©ɧ…
Bên Nguyên là điều thật duy nhất mà cô có. Còn việc anh có thật sự yêu cô như lời anh nói hay không cô cũng không chắc. Trái tim một người đàn ông có thể yêu đơn phương mười năm trời dễ nắm lấy như vậy sao? Cô cũng không dám chắc cả điều đó. Cô chỉ biết cả tâm hồn và thể xác mình đều thuộc về anh, đều khao khát anh, có thể chết vì anh.
Cứ đi trong sự giằng xé như vậy, Hạ Chi cũng không biết mình đã đến khu nghiên cứu từ lúc nào. Vừa lên đến đầu dốc cô đã thấy một anh chàng mang ba lô leo núi đang tranh cãi với bác Huy- bảo vệ cổng của trung tâm. Anh chàng nói tiếng miền Nam nghe rất dễ thương, lúc này đang cố phân trần điều gì đó.
-Cháu thề có Chúa là cháu nói thật mà. Vợ chưa cưới của cháu đúng là làm ở đây mà.
-Tôi không quan tâm chúa của anh, tôi chỉ biết nhiệm vụ của tôi.- Bác Huy phát cáu lên với cậu thanh niên cứng đầu này- Ở đây là khu nghiên cứu, không tiếp khách du lịch, không có nhiệm vụ miễn vào. Cậu còn lởn vởn ở đây đừng trách tôi lập biên bản và bắt giữ.
-Cháu không lởn vởn, cháu chỉ muốn vào tìm gặp vợ cháu.
-Cậu nằm mơ à? Tôi hỏi vợ cậu cao, thấp, gầy, béo thế nào cậu cũng không trả lời được. Đến cái tên cũng không đúng, ở đây toàn người Việt Nam, không có người Tây.
-Không. Cô ấy là người Việt mà bác. Cháu quên mất tên Việt của cô ấy rồi, nhưng cháu đảm bảo với bác là đó là tên ở nhà của cô ấy. Bác cứ cho cháu vào tìm. Cô ấy trông rất xinh.
-Cậu tuổi con đỉa à?- Bác Huy trợn mắt- Tôi không quan tâm vợ cậu xinh hay xấu. Con gái trong trung tâm này ai cũng xinh cả.
Anh chàng kia đã nói đến đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không tài nào lay chuyển được bác bảo vệ khó tính. Rồi như sực nhớ ra, anh chàng nói:
-Cháu có ảnh. Đúng rồi, cháu có ảnh của cô ấy. Bác đợi cháu một chút.
Không để bác bảo vệ nói câu gì, anh chàng đã vứt “phịch” ba lô xuống đất và hăng hái lục lọi để tìm ảnh.
Lúc này, Hạ Chi đã gần đi tới nơi, đang định lên tiếng thì thấy Đại Tướng Quân vẫy tít cái đuôi ngắn, chạy tới, còn sủa lên mấy tiếng chào đầy vui vẻ.
Nghe thấy tiếng sủa, anh chàng miền Nam kia ngẩng phắt đầu dậy và làm ngay một động tác mà cả bác Huy và Chi đều phải há hốc mồm: chạy phắt đến cây mít bên cạnh chốt bảo vệ và leo lên, miệng thì la hét:
-A…a… chó… chó… cứu cháu…
Việc anh chàng bỏ của chạy lấy người làm Chi tròn mắt nhìn anh ta, và rồi không tự chủ được, cô bắt đầu ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Thêm một cô gái đột ngột xuất hiện làm anh chàng hơi lúng túng và ngượng ngùng, nhưng mắt vẫn không ngừng liếc về phía Đại Tướng Quân đề phòng.
Còn Đại Tướng Quân, bị tiếng hét chói tai của anh chàng dọa nên nó cũng một phen dựng đứng cả lông trên lưng, sau đó nhận ra kẻ lạ mặt, nó cứ đứng dưới gốc mít mà sủa vọng lên.
Một người trên cây khóc không ra nước mắt.
Một chó bên dưới không ngừng sủa lên giận dữ.
Anh chàng kia rõ ràng là có chết cũng sẽ không xuống nếu Đại Tướng Quân còn đứng đó. Còn Đại Tướng Quân chắc chắn sẽ không dừng sủa nếu “quả mít” trên kia không rụng xuống.
Hạ Chi vẫn cười ngặt nghẽo, nước mắt trào cả ra ở khóe mắt. Bác Huy vốn nghiêm túc như vậy mà cũng phải bật cười ha hả.
Vẻ mặt anh chàng kia co rúm ại, âm thầm quyết tâm thi gan với Đại Tướng Quân, nhưng khi nhìn về phía Hạ Chi, anh ta lại hét lên một câu khiến Chi giật mình suýt lăn từ đỉnh dốc xuống:
-A… vợ… Vợ ơi cứu anh!
Hạ Chi bị câu gọi dọa làm cho không dám cười tiếp nên gương mặt cô nhất thời bị méo mó đi, cố gắng đè nén cơn buồn cười ban đầu lại. Bác Huy giật mình trợn mắt nhìn cô vẻ không hiểu.
-Anh gọi tôi à?- Hạ Chi nhìn quanh, hy vọng anh ta đang gọi một ai đó khác cô.
-Đúng… đúng… em… vợ ơi cứu anh với…!- Anh chàng kêu lên như muốn khóc.
Trong đầu Hạ Chi và bác Huy đều nghĩ: “Chắc anh ta bị dọa đến phát khùng rồi.”
-Xin lỗi… tôi không phải vợ anh. Nhưng nếu anh cần giúp thì tôi có thể bảo nó đi vào.- Hạ Chi nhìn vào Đại Tướng Quân đang nhe nanh bên dưới gốc cây, tủm tỉm cười.
-Không cần… à... cần… cần… Vợ bảo nó đi đi.
-Nếu anh thôi không gọi tôi là vợ anh thì tôi sẽ giúp.- Giờ đây Hạ Chi đang độc ác nghĩ có nên để Đại Tướng Quân xẻo một miếng mông của anh ta vì cái tội dám nói bậy nói bạ hay không.
-Thế thôi anh không cần. Em là vợ anh, không gọi em là vợ thì gọi là gì…- Anh chàng giãy nảy lên đáp.
-Vậy anh cứ ngồi trên đó chơi. Hy vọng anh không sợ sâu bọ…
-Á…- Anh chàng nghe thấy thế buông cả hai tay đang ôm thân cây ra nhưng rồi lại vội vàng chụp lại, mồ hôi đã túa ra đầy trên mặt- Thôi, thôi, anh xin. Vợ lùa con chó dữ tợn này vào đi. Không gọi là vợ cũng được.
-Anh luôn mồm nói tôi là vợ anh, anh lấy gì chứng minh?- Hạ Chi hứng thú hỏi.
-Anh có ảnh của em mà. Ảnh lúc vợ mới chụp lúc tốt nghiệp đó.
-Ảnh tôi thường up lên Internet rất nhiều. Không lẽ ai có ảnh tôi thì cũng có thể xưng là chồng tôi sao?
-Anh còn có vật đính ước của chúng ta nữa.
-Ồ… anh lấy ra đây.
-Được…- Anh chàng gật đầu và hùng hổ định nhảy xuống nhưng vừa buông tay lại vội vàng nói tiếp- Nhưng em phải bảo nó đi đi đã.
-Anh cứ xuống đi. Nếu anh lấy được vật đính ước đó ra, tôi đảm bảo nó sẽ không ăn thịt anh đâu.- Hạ Chi lại thầm nghĩ: “Chỉ tợp anh một hai cái thôi, he he.”
-Không… em phải bảo nó đi vào đi đã.- Anh chàng quyết tâm đáp.
-Anh có phải đàn ông không thế? Chồng tôi mà lại sợ chó à?
-Em thật vô lý, Melia. Chồng của em thì liên quan gì tới sợ chó hay không chứ?- Anh ta kêu lên đầy uất ức.
Hạ Chi đờ người trong mấy giây, đến cả tim cũng dường như ngừng đập sau câu nói đó. Cô nhờ bác Huy dắt Đại Tướng Quân vào rồi chờ sau khi anh chàng lục đυ.c leo xuống mới hỏi tiếp:
-Nói đi… anh thật ra là ai?
-Em thật là kỳ cục, Melia. Anh là chồng chưa cưới của em mà. Đầu óc em có bị gì không vậy trời?- Anh ta kêu lên.
Cô không tìm thấy một chút bối rối nào từ mắt anh chàng này, rõ ràng là không nói dối.
-Tôi không nhớ gì cả! Nhưng anh hãy chứng minh đi. Tôi không tin tôi là vợ gì đó của anh.
-Anh Lâm đâu? Đi, anh muốn gặp anh ấy. Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
-Anh tôi mất tích lâu rồi.- Cô trầm giọng đáp.
-Mất tích?- Anh ta túm lấy vai cô- Em nói Thanh Lâm mất tích? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại mất trí nhớ?
-Anh còn chưa trả lời tôi.- Hạ Chi rụt tay lại, sau câu chuyện ban trưa của Quân, cô cảm thấy mọi chuyện đều không thể tin được.
-Đây đây, chúng ta có đồ đính hôn mà. Em còn giữ nó đúng không?
Không thấy cô trả lời, anh chàng vội hỏi:
-Em còn giữ không? Cái mặt đá bên trong có bông Hải Thạch Lan ép khô ấy?
Hạ Chi lùi lại, trên mặt đầy vẻ khó tin. Ngoài Thiên Anh ra còn có ai biết bí mật này nữa đâu.
-Điều đó cũng có người biết rồi.- Cô lắc đầu.
-Em vẫn không tin à? Đúng là em bị tẩy não rồi. Đây, hy vọng em không còn lý do gì để bắt bẻ anh nữa…- Anh chàng vừa nói vừa dúi vào tay cô một thứ gì đó mát lạnh.
Hạ Chi cúi xuống nhìn, giật mình khi thấy một miếng ngọc tương tự như của cô. Miếng ngọc có khoen ở phía trên có thể l*иg dây qua và đeo vào cổ.
-Em mở ra nhìn đi. Bên trong không có Hải Thạch Lan nhưng có ảnh em đó. Hai miếng này đều đươc cắt ra từ một khối ngọc, là vật đính ước của trưởng nam dòng họ nhà anh đó.
Hạ Chi gần như chết đứng trước vẻ kiên quyết của anh chàng này. Trông anh ta hoàn toàn không giống kẻ đang diễn trò, đến sự vò đầu bứt tai vì bối rối cũng thật không thể phủ nhận được.
Sự xuất hiện của anh ta làm cho những sắp xếp trong đầu của cô một lần nữa rối tinh lên.
-Vậy vừa rồi tại sao anh lại nói không nhớ tên thật của tôi?
-Trời ơi… Sao em lại trở nên đa nghi như vậy? Từ trước đến giờ anh và mọi người đều gọi em là Melia nên lúc nãy anh quên. Bây giờ thì anh nhớ ra rồi. Tên em là Hạ Chi, đúng chưa vợ nhỏ của tôi? Em thì chắc chắn không nhớ ra tên anh rồi. Anh là Trung.
Bức tường nghi ngờ mỏng manh cuối cùng cũng bị anh chàng xô đổ hoàn toàn.
-Bây giờ em đang ở đâu?- Anh chàng hỏi ngay trước khi cô kịp nghĩ ra điều gì để vặn vẹo tiếp.
-Khách sạn.
-Vậy anh sẽ tới đó cùng em.
-Không được.
-Tại sao? Chúng ta đính hôn rồi mà.
-Không tại sao hết. Không được là không được.- Cô lúng túng đáp.
Làm sao cô có thể nói với kẻ (tạm nhận) là chồng chưa cưới của mình rằng mình đang ở chung với một người đàn ông khác.
-OK. Thì không ở chung. Anh sẽ mướn phòng bên cạnh.- Anh chàng nhún vai chịu thua.
-Tùy anh. Tôi nghĩ anh sẽ chẳng vui chút nào đâu.- Cô nhún vai rồi quay người đi vào trong.
-Này, em đi đâu vậy?- Anh chàng vội vàng kéo lại ba lô, chạy theo.
-Vào thăm Princess và Đại Tướng Quân.
-Công chúa? Là ai?
-Trẻ sơ sinh.