Nghi ngờ
Trưa hôm sau, Quân tới tận Paradise đón Hạ Chi rồi bắt taxi đưa cô đến một nhà hàng ngoài trời. Đó cũng không phải một nhà hàng sang trọng, mọi thứ đều rất bình dân. Vừa kéo ghế cho cô ngồi xuống, Quân vừa cười.
-Lương của anh không cao lắm nên chỉ có thể mời em tới chỗ này thôi. Nhưng thức ăn ở đây rất ngon, đảm bảo em thích mê.
-Em đâu cầu kỳ chuyện ăn uống đâu ạ!- Chi cười.
Hôm nay cô định mặc cái váy xanh mà Hương tặng cho cô khi cô về Hà Nội, nhưng Nguyên lại nhất quyết bắt cô mặc chiếc áo anh mới chạy đi mua ban sáng. Áo phông vàng có cổ và quần jeans.
-Thêm cái mũ vàng nữa thì giống cô bé bán kem quá rồi!- Cô đã kêu lên khi đứng trước gương.
-Anh thấy đẹp đấy chứ.- Nguyên ngồi vắt chân lên bàn nhìn đầy vẻ hài lòng- Rất có dáng con nhà võ.
-Nhưng em có phải sắp đi tới võ đường đâu.- Chi nhăn mặt.
-Em cũng đâu phải đi hẹn hò. Sau này em chỉ được mặc váy khi đi cùng anh.
Hạ Chi còn đang phụng phịu thì chuông điện thoại kêu, Quân đã đang đợi ở dưới sảnh nên cô cũng không có thời gian mà đôi co với Nguyên nữa.
Trời nắng và nóng nên chiếc áo màu vàng khiến cô vô cùng nổi bật, nước da nhờ đó lại càng sáng thêm vài phần. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt ửng hồng chẳng mấy đã được gió biển hong khô.
-Anh cứ lo em phải sống vất vả. Nhưng thấy em ở tại khách sạn kia, hiển nhiên người che chở cho em cũng rất dư dả.- Quân cười tiếp.
-Em cũng không muốn làm phiền đến bác sĩ Bạch lắm, nhưng anh ấy bắt em phải ở đấy để đảm bảo an toàn cho em.
-Nếu em thấy ở đó không thoải mái thì anh sẽ đưa em về Hà Nội. Ở đó em còn có nhà mà.
-Em đã về đó rồi. Sắp tới chắc em cũng trở về Hà Nội đi làm luôn. Còn tin tức của anh Lâm, nếu có thì bác sĩ sẽ thông báo cho em ngay.
-Vậy ngày mai em về đó cùng anh luôn đi. Khó khăn lắm mới tìm được em, anh không muốn em biến mất thêm một lần nào nữa.- Quân đề nghị.
-Ơ… em đợi cuộc đua xe diễn ra xong sẽ về cùng anh Nguyên.
-Nguyên?- Quân nhíu mày- Cái anh chàng cứu em đó hả? Anh thấy anh ta cứ vênh váo và xét nét kiểu gì đấy. Anh không thích kiểu người như vậy.
Hạ Chi định lên tiếng bênh vực Nguyên nhưng nhìn vào đôi mắt đen sẫm của Quân cô lại từ bỏ ý định đó. Đó không phải là đôi mắt biết cười như cô thấy ngày hôm qua.
-Anh Quân…
-Sao?
-Em và anh chỉ đơn thuần là bạn đúng không?
-Đơn thuần là bạn?- Quân nhíu mày rồi cúi xuống với món cá trong đĩa của mình- Anh không nghĩ như thế. Nhưng em đã mất trí nhớ, Melia. Em chẳng nhớ được gì những chuyện trước đây. Anh tôn trọng em, kể cả hiện tại. Anh không ép em phải chấp nhận quá khứ chúng ta như thế nào, cho đến khi em tự nhớ ra.
Hạ Chi lặng im. Cô biết Quân đang buồn và giận lắm. Nhưng cô phải nói rõ với anh, dù có nhớ lại, người cô yêu vẫn sẽ là Nguyên. Hạ Chi của tương lai vẫn sẽ chọn Nguyên, không điều gì, không ai thay đổi được điều đó.
Nhưng cô chưa kịp nói ra điều đó thì Quân đã lại ngẩng đầu lên nói tiếp:
-Anh không có ý nghi ngờ lòng tốt của người khác, nhưng anh vẫn muốn nói với em điều này…
-Em đang nghe đây.- Cô gật đầu nghiêm túc nói.
-Không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả. Em có bao giờ tự hỏi tại sao họ lại đối xử với em tốt hơn mức bình thường như thế không?- Quân buông đũa hỏi- Một bác sĩ lấy việc cứu người làm từ thiện, vậy lấy đâu ra tiền cho em ở như một cô công chúa tại một khách sạn năm sao như thế kia?
-Thực ra phần lớn thời gian em ở phòng khám của bác sĩ.- Cô lúng túng giải thích.
-Để anh nói hết đã.- Quân nghiêm nghị ngắt lời Chi- Em có biết gì về người tên Long mà em vẫn tiếp xúc kia không?
-Anh ấy là một người tốt, đã bảo vệ em.
-Tốt?- Quân nhếch mép cười- Gì nữa? Anh ta bảo vệ em khỏi cái gì nào?
-Thì bác sĩ nói là sợ rằng bọn người hãm hại em vẫn quanh quẩn ở đâu đây…
-Rồi, còn những gì em biết về hắn nữa?
-Anh ấy là một tay đua xe.
-Đúng.
-Anh ấy… rất giàu.
-Sở hữu ba chiếc xe hơi thuộc hàng top ten ở Việt Nam, hắn thực sự rất nhiều tiền.- Quân bĩu môi khinh bỉ- Em có biết ở Hà Nội hắn được gọi là gì không? Trùm sò dân chơi. Hắn còn là dân anh chị. Băng nhóm lớn nhất Hà Nội còn phải gọi hắn một tiếng đại ca. Em nghĩ vì lý do gì hắn phải bỏ công sức ra bảo vệ một người như em?
-Vì bác sĩ nhờ anh ấy. Họ là bạn của nhau.- Chi co rúm người lại. Trời đang nắng mà cô bị lời nói của Quân làm cho phát rét.
-Thanh Lâm từng có một bài viết phê phán về thói ăn chơi phóng túng của đám con nhà giàu này rồi. Em ngốc lắm, Melia. Dù bị tẩy não thì em vẫn ngốc y như trước.- Quân thở dài- Anh Lâm và em bị một băng đảng xã hội đen bắt và thủ tiêu. Em không có liên hệ nào sao?
-Ý anh là chính băng đảng của anh Long đã làm việc đó?- Hạ Chi ngây ngô hỏi lại.
-Anh chẳng có ý gì, anh chỉ nói ra suy nghĩ của anh. Em và Thanh Lâm đối với anh rất quan trọng, và anh không muốn em đặt mình vào nguy hiểm lần nữa.
-Nhưng các anh ấy có ép em nói ra hay làm gì đâu.
-Nhưng, nhưng,… Em chỉ biết nói thế thôi à?- Quân bực bội gắt- Chúng bày ra chuyện gϊếŧ em rồi sắp xếp người cứu em, chỉ không ngờ là em bị mất trí nhớ nên mới tiếp tục giữ rịt em bên cạnh để chờ em nhớ ra.Em còn không hiểu ra sao? Em bị quẳng ở một nơi vắng vẻ không bao giờ có người qua lại như vậy, thế mà tự nhiên lại xuất hiện hai thằng đàn ông cứu được kịp thời. Em ngốc đến thế à? Em bay giờ như tờ giấy trắng, họ muốn tô đen thì nó đen, muốn vẻ đỏ thì nó đỏ. Như cục bột muốn nặn tròn thì sẽ tròn, mà nặn méo thì sẽ méo. Em hiểu ra chưa?
Dáng vẻ bực bội của Quân làm Hạ Chi sợ đến muốn khóc. Thiên Anh hay Nguyên đều chưa bao giờ nặng lời với cô như vậy. Thậm chí người lạnh lùng như Long cũng chưa bao giờ làm cô thấy sợ như thế này.
-Họ làm vậy để làm gì?
-Anh không chắc. Trước khi ra đảo anh Lâm có gọi cho anh định nhờ anh chăm lo cho em một thời gian. Nhưng sau đó vì em buồn chán chuyện gì đó nên anh ấy nói sẽ đưa em đi cùng. Anh đoán Thanh Lâm có nắm trong tay bằng chứng tố cáo việc làm ăn phi pháp của một băng đảng hay tổ chức nào đó nên mới bị chúng bắt, rồi liên lụy sang cả em. Có lẽ chúng chưa lấy được đám bằng chứng đó nên mới bày trò ra trò này, hy vọng em biết.
-Vậy anh nói bây giờ em phải làm sao?- Hạ Chi run run giọng hỏi.
-Trước hết cứ tỏ ra bình thường đi, đừng đánh động chúng. Sau đó ngày mai cùng anh về Hà Nội. Về đó rồi anh sẽ sắp xếp cho em đến một nơi an toàn. Rõ chưa?
-Em nhớ rồi.- Hạ Chi gật đầu cứng ngắc.
Trong thâm tâm cô vẫn không tin người biết rơi nước mắt trước động vật như Thiên Anh lại là kẻ lừa đảo. Cô lại càng không tin Nguyên lừa dối mình. Nhưng còn Long thì sao? Những phân tích và dẫn chứng của Quân khiến cho sự tin tưởng của cô vào người đàn ông lạnh lùng kia bắt đầu lung lay. Cô chưa bao giờ đọc được một điều gì trên gương mặt và đôi mắt của Long. Vẻ lạnh như băng của anh luôn làm cô cảm thấy áp bức và gai gai trong người.
Nhưng dù sao, cô cũng hy vọng Quân chỉ đang đa nghi quá đà mà thôi.
Lúc này, trong một căn phòng sang trọng, có mấy người đàn ông đang đứng vây quanh một thanh niên. Trên vẻ mặt đẹp đẽ của anh ta xuất hiện một tia mỉm cười hiếm hoi. Một tay hắn khẽ lắc lắc ly rượu đỏ như máu, một tay gõ nhịp nhịp trên thành ghế salon với dáng vẻ rất ung dung và nhàn nhã.
Trên bàn trước mặt hắn có một hệ thống máy nghe lén đang chạy đều đều và cuộc đối thoại của hai nhân vật trong cuộc nói chuyện đều đã bị nghe không sót từ nào.
-Một câu chuyện thật hay.- Hắn nhếch miệng cười, khóe môi cong lên một nụ cười tuyệt đẹp.
-Đại ca… làm gì với nó đây?
-Tao muốn gặp nó…- Hắn nói chậm rãi và rõ ràng từng chữ nhưng ngữ khí từ vui vẻ đã chuyển sang lạnh như băng làm nhưng người xung quanh tự nhiên gai ốc nổi đầy mình.