Trên đời này lúc nào cũng có vài người kì lạ, bọn họ giống như chiếc nam chậm bị uốn thành hình chữ B, tuy rằng cũng có hai cực N, S. Nhưng cái bọn họ bày cho người khác xem vĩnh viễn là mặt NB, mà chỉ có người thân cận mới biết được, người này căn bản là SB.
Cực N
A Nhạc dạo này mới xin vào làm việc ở một nhà hàng kiểu Trung mới khai trương.
Nhà hàng có phong cách khác hẳn với nhà hàng khác, bởi vì ông chủ mở một bàn nấu ăn ngay giữa phòng ăn. Mỗi khi đến cao điểm của bữa trưa hoặc bữa tối, bếp trưởng điển trai sẽ đến bàn bếp đó, ngay trực tiếp chế biến thức ăn cho khách hàng.
Động tác của anh nhẹ nhàng tiêu sái như một hiệp khách, còn có thể thuận tay điêu khắc một vật nho nhỏ trang trí thêm cho đĩa ăn, có khi là hoa cỏ, có khi là động vật thỏ, mèo…
Đương nhiên, nhà hàng này rất nổi tiếng, có khi cần phải đặt chỗ trước 1 tuần mới có thể đặt được một bàn với tầm nhìn tốt.
Mà mặc kệ hàng người chờ đợi có dài bao nhiêu, vị trí tốt nhất bên tay trái bếp trưởng lại vẫn thuộc về ông chủ cửa hàng, nếu ai không cẩn thận ngồi liền phải chịu đựng áp lực từ hai cặp mắt gϊếŧ người đầy khủng bố.
Nói thật ra, thực sự không có mấy vị khách có trái tim và con mắt đủ mạnh để chịu đựng được.
Nhưng là, cùng với danh tiếng của nhà hàng càng càng lúc càng lớn, khách hàng mới đến không biết cũng ngày càng nhiều. Có lẽ bếp trưởng cảm giác trừng người khác nhiều quá rất hại mắt cho nên liền khắc một tấm thẻ, đặt ở giữa mặt bàn.
Trên bàn khắc chữ “Chỗ V.I.P” bằng tiếng anh, phía dưới là chữ Trung được khắc: Chỉ yêu mình P.
A Nhạc không ngừng nhắc nhở bản thân mình không được hiểu sai. Cậu vẫn tin chắc rằng, ông chủ tuy rằng thoạt nhìn kém hơn bếp trưởng một chút, nhưng ông chủ chắc chắn là người ở trên! Cậu dám lấy tính mạng của Togashi (Yoshihiro) làm tiền đặt cược!
Ông chủ nhìn cười cười, một ngày nọ, chữ P bị đổi thành chữ H.
Chỉ yêu mình H? Nhìn đến đây, suy nghĩ của A Nhạc càng lúc càng chạy xa.
Cậu ôm ngực lảo đảo chạy trốn khỏi tầm mắt ngọt chết người của hai người kia, cắn khăn tay ai điếu cho phán đoán sai lầm của mình, cùng với tiền đặt cược quá mức vội vàng thả đi.
Cực S
Buông cửa sắt xuống, Lương Sênh đặt Hoa Nam lên bàn bếp đã được chà lau sạch sẽ, cắn cắn lỗ tai cậu: “Biết lúc anh nhìn em nấu ăn, anh vẫn nghĩ gì không?”
Hoa Nam nhìn Lương Sênh, cởi bỏ tạp dề, hai tay chống bàn hỏi anh: “Cái này đúng không?”
Lương Sênh kêu lên một tiếng, vội vã thả Tiểu Lương ra ngoài, cố gắng nhẫn nại giúp Hoa Nam chuẩn bị vài cái rồi luống cuống bôi dầu tiến thẳng vào cấm địa: “Hôm nay anh phải chết trên người em một lần!”
Hoa Nam ưm một tiếng, nâng eo nhìn anh.
Lương Sênh biết ý, thả người nằm xuống bàn, chính mình đứng giữa hai chân của Hoa Nam, mỗi tay giữ lấy một chân của cậu, cúi đầu theo từng nhịp mà hôn lên chân cậu, vừa hôn vừa nói: “Xem đi, mặc kệ vẻ mặt anh như thế nào thì đều bị em làm hỏng hết!”
Hoa Nam ôm lấy cổ anh, hung tợn ngậm lấy môi anh.
Khi bọn họ rốt cục xong việc, bàn bếp đã bị họ làm cho bừa bộn không chịu nổi.
Hai người lười biếng nằm xuống sàn hút thuốc, Lương Sênh thuận tay nhặt lên tấm bảng “Chỉ yêu mình P” xem, anh xoa đầu Hoa Nam: “Tấm bảng này khắc không đúng, không thể vì tiểu tiết mà làm hỏng hết được, đổi thành H, chỉ yêu mình Hoa. Mông (P) em anh yêu, chỗ khác của em anh cũng yêu muốn chết.”
Hoa Nam lắc đầu: “H không được, P đi, em không ngại.” Tiếng anh của cậu đã học được kha khá, lúc này cũng có thể lý luận một chút.
Lương Sênh hôn cậu một cái: “Human cũng là người đấy thôi, đừng có mà kì thị chủng tộc! Sửa đi.”
Sau này, tấm bảng một lần nữa vứt bỏ tiểu tiết, có thêm người anh em là “Chỉ yêu mình L”, chuyển sang tiếng Anh chính là Lord, xem như vinh danh những năm tháng làm lão đại của Sênh ca.