- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh
- Chương 16
Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh
Chương 16
Lương Sênh từ nhỏ đã đẹp trai, người theo đuổi có thể xếp vào toa xe lửa mà đếm, điều này dẫn đến ánh mắt anh lúc nào cũng cao hơn đỉnh Everest. Sau khi nếm được mùi vị của tình ái, giường bạn của anh dù nam hay nữ, tất cả đều là thân thể nhỏ nhắn mềm mại làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn sáng chói như vì sao trên trời. Dù cho là Hoa Nam, mặc dù không phải loại hình nhỏ nhắn mềm mại thì cũng là mắt sâu mũi thẳng cả người cứng cáp khỏe mạnh, không kém gì người mẫu nội y của Châu Âu.
Đương nhiên, đã nếm qua thịt cá, tiểu lưu manh mà anh nhớ mãi không quên cũng có diện mạo không thể chê vào đâu được. Mà sau khi đã trải qua nhiều năm lắng đọng, ấn tượng của anh về tiểu lưu manh lại càng như được phủ thêm một lớp vàng ròng, cứ theo tiêu chuẩn ấy lại tìm người tốt hơn, so bản chính còn đẹp đẽ hơn vài phần là điều chẳng có gì lạ.
Còn A Hòa thì sao, mắt bé ti hí, điểm cộng duy nhất chỉ là trắng nõn, đối với Sênh ca mà nói còn chưa đủ để đến được ngưỡng đạt tiêu chuẩn. Lương Sênh nhíu mày, nếu anh thực sự nhận người này, bị người ngoài chê cười rằng sống chín ăn hết là một chuyện, nếu về sau loại hàng nào cũng dám bám lên người anh thì anh còn sống qua ngày gì?
Vốn đang buồn bực, đàn em của Dương công tử đã mang chai Lafite vào, Dương công tử vội vàng ân cần rút nắp bình ra, rót rượu cho hai người, kinh sợ nâng ly: “Sênh ca, hôm nay là em không có ánh mắt, có chỗ nào đắc tội mong anh thông cảm.”
Lương Sênh không nói chuyện, cầm ly rượu, một tay vẫy Hoa Nam đến.
Hoa Nam lập tức đi đến bên cạnh Lương Sênh, cúi đầu chờ anh phân phó: “Sênh ca.”
Lương Sênh kéo cậu ngồi bên người mình, ôm chặt lấy eo cậu, rồi mới nhìn về phía Dương công tử nói: “Anh nói thật cho cậu đi, dạo gần đây anh cũng chỉ có đứa nhỏ này thôi. Đứa nhỏ này luôn thành thật, chưa từng đòi hỏi anh cái gì, hôm nay mới là lần đầu tiên mở miệng, chính là cầu anh mang sư huynh ra ngoài. Anh cũng không cần cậu cho anh mặt mũi quá lớn, hôm nay cậu thả ra người kia, lần sau đến vũ trường cậu còn gặp lại, muốn kéo thì kéo muốn rót thuốc thì rót, anh tuyệt đối không ngăn cản.”
Lương Sênh nhấn mạnh địa điểm “vũ trường”, lại niết lưng Hoa Nam một cái, xem như nhấn mạnh thêm một lần. Dương công tử không phải ngu ngốc, lập tức gật đầu liên tục tỏ vẻ Sênh ca nói quá lời, Hoa Nam cũng chưa nói gì, mọi việc kết thúc.
Lương Sênh và Dương công tử cụng ly, lúc gần đi Dương công tử lại nhiều lần mời Lương Sênh mang rượu vang đi, Lương Sênh cầm rượu vang, rồi lại đưa cho một đàn em, chỉ vào A Hòa nói: “Mang người này đi bệnh viện rửa ruột, thanh toán tiền thuốc men, rồi nói lại lời của anh hôm nay cho người này nghe một lần.”
Đàn em vâng dạ một tiếng rồi mới đi vào khiêng A Hòa đi, còn lại Lương Sênh kéo Hoa Nam đưa ra vũ trường, thuận tay ném cho người nãy giờ trông xe mấy tờ tiền, gọi một đàn em của mình nói: “Lái mô tô theo sau xe.”
Hoa Nam hơi giãy dụa một chút, Lương Sênh quay đầu, híp mắt chậm rãi mở miệng: “Nguyên tắc của tôi là bên ngoài bàn chuyện bên ngoài, bên trong bàn chuyện bên trong, em muốn tôi làm ra ngoại lệ?”
Hoa Nam lập tức cúi đầu, tỏ vẻ hoàn toàn nghe theo tổ chức.
Lương Sênh lên xe xong lại gọi điện cho lão đại của Đêm Trắng, nói vắn tắt chuyện xảy ra tối hôm nay xem như nói tiếng xin lỗi, lại hẹn có thời gian cùng nhau đi ăn cơm. Anh thấp giọng hừ hừ ha ha hơn nửa ngày mới cất điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.
Cửa kính xe là phản quang, cứ một lát Hoa Nam lại vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn anh một cái, Lương Sênh làm bộ như không phát hiện, trong lòng lại mắng tên nhóc này chân tay nhanh hơn đầu óc, tuy rằng sau này coi như cũng có mắt mũi nhưng đã làm sai từ đầu thì giờ có ích lợi gì? Kiểu gì lão tử cũng phải chỉnh lý người này từ đầu đến chân mới được!
Lương Sênh không lên tiếng, những người khác trên xe cũng không dám lên tiếng, trên xe tuy rằng mở radio nhưng hiệu quả không khác gì đóng.
Ban đêm xe ít, lái xe rất nhanh đem đại ôn thần Lương Sênh về biệt thự, sau khi cất cả mô tô về gara liền lên một chiếc xe khác nhanh chóng rời khỏi.
Lương Sênh không thèm nhìn Hoa Nam, anh tìm chìa khóa, mở khóa, vào nhà. Hoa Nam yên lặng theo sau, không dám ho he câu nào lên lầu cùng.
Lương Sênh đi thẳng đến phòng trên đỉnh. Anh đẩy cửa phòng tập thể thao, cởϊ áσ vest, nâng tay cởi khóa khuy áo: “Cởϊ qυầи áo.”
Hoa Nam lập tức nghe theo. Lương Sênh chưa nói xong cậu cũng không dám dừng lại, mãi cho đến cởi sạch sẽ mới lại đứng thẳng ngóng trông nhìn Lương Sênh.
Lương Sênh cởi thắt lưng cầm trên tay, nghĩ nghĩ lại cầm hai đầu nạm kim loại vào tay, nâng nâng cằm về phía Hoa Nam: “Xoay lại đây nâng mông lên, hai tay ôm đầu gối.”
Hoa Nam chần chờ một chút, cuối cùng vẫn xoay người, nhanh chóng làm theo tư thế anh nói.
Lương Sênh cầm thắt lưng vỗ bên tay để thử cường độ, nhìn cặp mông trắng hồng của Hoa Nam cười lạnh: Dám chần chờ với lão tử? Còn ám chần chờ trước lão tử! Lão tử hôm nay sẽ dạy cho nhóc thế nào là kỉ luật!
Anh giơ tay lên cao, quất vào mông Hoa Nam một cái, Hoa Nam gào lên, mông run run, nhưng tư thế vẫn giữ nguyên.
Lương Sênh lạnh lùng: “Biết đau? Biết vì sao tôi đánh em không?”
Hỏi xong lại sợ đứa ngốc này cho anh một đáp án dở khóc dở cười khiến mình không thể tiếp tục tức giận được, anh lập tức nói tiếp: “Biết Đêm Trắng không phải địa bàn của tôi mà em còn dám tự mình đi lấy người! Hả? May mà trong phòng là đồ vô dụng, nếu người khác em chẳng lẽ muốn rơi vào đấy cùng sao? Hả? Em với sư huynh của em thân thiết cỡ nào mà em dám ra mặt, nhìn tên đó ăn mặc không biết là tên đó tự tìm sao, hả? Ăn no dửng mỡ nhiệt huyết thừa hãi à? Em cũng lăn lộn với xã hội đen, không biết quy củ làm đại ca không thể dễ dàng bước vào địa bàn người khác sao? Hả? Hôm nay vì em mà tôi làm chuyện này, ngày mai người khác liền lấy chuyện này đi phá địa bàn của tôi, tôi biết quả như thế nào hả?”
Mỗi lần nói “Hả?” Anh lại quất vào mông Hoa Nam một cái, quất bên trái rồi lại bên phải, Hoa Nam lắc lư liên tục, tư thế cũng ngày càng xiêu vẹo. Lương Sênh càng mắng càng tức, không để ý tới mình đánh chỗ nào, lại quất một phát: “Em không tin tôi chút nào sao, hả?”
Hoa Nam đột nhiên kêu to một cái rồi ngồi xổm xuống, một lát sau lắc lắc dạng chân ra, một lần nữa chổng mông về phía anh.
Lương Sênh vội ném thắt lưng xuống, đờ, quất phải trứng.
Anh vội an ủi hỏi: “Thế nào?”
Dưới sự giúp đỡ của Lương Sênh, Hoa Nam xoa chân quỳ xuống sàn, nhe răng xuýt xoa: “Không… không sao cả.”
Lương Sênh thầm nghĩ mặt đều không thành hình mà còn nói không có việc gì, lại thầm oán bản thân không biết bật đèn rồi hẵng quất, sau đó mới nghĩ đến vừa rồi mình không bật đến là vì sợ Hoa Nam nhìn rõ rồi sẽ hiểu sai, hoặc là bản thân mềm lòng không hạ thủ được.
Lương Sênh bật đèn ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Nam, nhìn thấy một tầng hơi nước lúc ẩn lúc hiện trong mắt cậu, ngực lúc này như bị đè nặng, bất giác thấp giọng nhẹ nhàng an ủi: “Để tôi giúp em xoa xoa?”
Hoa Nam vẫn xuýt xoa: “Không… không cần, chạm lại… càng đau.”
Lương Sênh nhíu mày, nghĩ rằng mình cũng là đại ca, cậu gọi một tiếng liền chạy theo cả đêm cùng cậu, hiện tại trước mặt cậu chịu thua mà cậu làm dám không nể nang gì? Nghĩ lại đánh cũng đánh rồi, tên nhóc này cũng sắp rớt nước mắt, coi như đã giáo huấn xong, đóng cửa lại ai cúi đầu trước ai mà chẳng giống nhau. Vì thế lại hỏi: “Thế thổi thổi?”
Hoa Nam bật cười, cúi đầu cầm ngón tay anh, vừa thở hổn hển vừa nói: “Em… trước khi vào đã hỏi người ta, biết là Lưu Dương… mới gõ cửa. Em… Em cũng không nghĩ đến anh có thể tự mình đến, em cứ nghĩ… anh gọi điện thoại, tìm vài người đến giúp em… là cùng.”
Lương Sênh vừa nhíu mày Hoa Nam lại xoa bóp đầu ngón tay anh: “Nhưng mà… sau này em nghĩ lại, nếu chỉ có mỗi mình em… chắc chắn cũng không dám đi vào. Em… còn ỷ vào có anh, cảm giác em đến đâu anh cũng sẽ không mặc kệ em, mới dám dùng tên anh đi lấy người. Anh đánh em là đúng, em sai rồi Sênh ca.”
Lương Sênh thở dài một hơi, ôm lấy cậu vào trong ngực: “Em nói đúng, em ở đâu tôi đều sẽ liều chết tìm đường sống cứu em ra.”
Anh lại vỗ mông cậu: “Sau đó lại đánh cho em chết đi sống lại.”
Hoa Nam ngượng ngùng cười vài tiếng, Lương Sênh lại bóp mông cho đến khi cậu cam đoan về sau nếu lại có chuyện này phải gọi điện cho anh, chính mình không làm phiền, sau đó mới hỏi: “Còn đau không?”
Hoa Nam nghĩ nghĩ, ngồi xuống sàn dang rộng hai chân, ngóng trông nhìn anh: “Còn đau, thổi thổi?”
Mặc dù trong lòng bình luận diễn rất giả rối, nhưng Lương Sênh vẫn mở hai đùi của cậu, cúi người sát vào Tiểu Hoa nhẹ nhàng thổi mấy cái.
Tiểu Hoa được gió xuân thổi qua lập tức kiêu ngạo trưởng thành.
Lương Sênh nhướn mày, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy đỉnh lắc lắc nó, cười: “Nhóc lưu manh!”
Hoa Nam xì một tiếng, đáp lễ: “Anh chính là đại ca của lưu manh!”
Sau chuyện này hai người coi như bỏ qua, nhưng mông không thể nói câu xin lỗi xong liền khỏi. Lương Sênh cầm lấy đá từ trong tủ lạnh ra, bọc trong khăn mặt, lại nằm trên giường cho Hoa Nam nằm trên người mình, chườm lên mông cho cậu.
Hoa Nam xem như thỏa mãn, gã nằm lên ngực Lương Sênh, mắt khép hờ, đầy mặt hưởng thụ, một lát sau đột nhiên cảm thán: “Toàn là anh không chịu bỏ qua cho mông em. Không vui liền đánh, vui cũng đánh, có lúc càng vui còn căn, anh không thể chia sẻ với chỗ khác được sao? Lần sau anh đánh mặt em à?”
Lương Sênh lại biết người này lên cơn ngốc, thuận miệng nói: “Thế sao được, không biết đánh người phải tránh mặt sao?”
Hoa Nam đắc ý cười: “Đấy là anh không hiểu. Trên mặt mà có vết thương thì sẽ rất rõ, anh là người sĩ diện, chắc chắn chỉ đánh một chút liền ngừng, sao có thể giống hôm nay hết đánh bên trái lại đánh bên phải. Hơn nữa anh mà đánh làm cho em bị thương, em mang đi cho em trai với ông già em nhìn xem, để cho bọn họ biết mình thiếu em như thế nào, đỡ cho sau này hai người bọn họ lên mặt.”
Lương Sênh gật gật đầu, nghĩ rằng khó trách cậu chỉ gọi điện thoại lại không đi gặp người, thì ra còn có băn khoan ấy, có thể thấy được hai người kia trước kia tính kế cậu không ít. Miệng lại nói: “Chuyện này dễ thôi, em muốn tím chỗ nào? Má phải hay má trái?”
Hoa Nam cười ha ha, hai tay chống lên người anh đứng thẳng, lấy cái mông lạnh lẽo của mình cọ vào cây xúc xích nóng bỏng của Lương Sênh: “Đừng đánh, chọc thôi nha.”
Hoa Nam vẫn nằm lên người Lương Sênh, lười biếng xoa chân, nước đá trên tay Lương Sênh biến thành dầu bôi trơn. Ngón tay anh chậm rì rì ra vào trong cơ thể cậu, mãi mới thêm vào một cái. Hai người chưa bao giờ thử tiết tấu chậm như vậy, nhưng ngoài ý muốn cảm giác khá là thích hợp.
Lương Sênh cho rằng làʍ t̠ìиɦ chính là muốn từ quá trình sinh ra thỏa mãn, khi kéo dài quá trình này, thỏa mãn đương nhiên cũng kéo dài theo, lúc này du͙© vọиɠ chỉ là thứ yếu.
Anh cảm giác thời trung học mình học môn sinh đến nay cũng không thành môn vô dụng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh
- Chương 16