Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Y Ngây Thơ

Chương 53: Gϊếŧ người như ngóe

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Tiên sinh, cần ngồi xe sao?

Chiếc taxi đậu trước mặt Miêu Húc.

Miêu Húc quay đầu nhìn, phát hiện tên vương bát đãn Tiêu Tĩnh Thần không có ý tiễn hắn, chỉ có thể gật đầu một cái rồi chui vào trong xe.

- Đến khu tập thể Phấn Hồng gần chợ tây trung tâm.

Miêu Húc đọc địa chỉ, sau đó cứ như vậy mà dựa vào băng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Qua chừng vài phút, chiếc taxi liền ngừng lại.

Miêu Húc mở mắt nhìn, phát hiện chung quanh rất vắng. Đoạn đường chỉ có vài ngọn đèn nhỏ. Đây là một địa phương hoàn toàn xa lạ.

- Tại sao lại không đi tiếp?

Miêu Húc kinh ngạc hỏi.

- Có người không muốn mày đi tiếp.

Tài xế taxi lạnh lùng nói, sau đó đẩy cửa bước xuống xe.

Miêu Húc ngồi phía sau trợn tròn mắt. Chuyện gì xảy ra vậy?

Còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, cửa xe bên cạnh hắn đã bị người ta kéo mạnh ra. Sau đó một gã đàn ông thân hình cao lớn nắm cánh tay của hắn, mạnh mẽ kéo ra ngoài.

Miêu Húc lảo đảo, suýt chút nữa té xuống đất, phải mất vài bước mới có thể đứng vững được cơ thể.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh đã xuất hiện hơn mười gã thanh niên cầm dao trong tay. Người nào cũng phát ra khí thế ác liệt. Nhìn điệu độ này, con dao trong tay không biết đã gϊếŧ được bao nhiêu mạng, nhưng tuyệt đối là đã thấy máu.

Nếu để bọn chúng gϊếŧ người tại cái nơi ban đêm gió lớn này, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm do dự.

Nhìn biểu hiện này, sắc mặt Miêu Húc trở nên tái nhợt, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ.

- Các vị đại ca, các vị huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu đệ có chỗ nào đắc tội với chư vị đại ca, mong các vị nói rõ. Tiểu đệ nhất định sẽ toàn lực bồi tội.

Miêu Húc làm ra vẻ hoảng hốt.

Nhìn thấy Miêu Húc chẳng có khí khái đàn ông, đám thanh niên xung quanh nở nụ cười chế nhạo. Gϊếŧ một tên như vậy, nửa điểm độ khó cũng không có.

- Mày nói mày có chỗ nào đắc tội tụi tao chứ?

Đúng lúc này, đằng sau đám người truyền đến giọng nói của Đông Phương Bại, sau đó nhìn thấy gã ngậm một điếu xì gà chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy Đông Phương Bại, sắc mặt Miêu Húc thay đổi.

- Vị đại ca này, đây tuyệt đối là một sự hiểu lầm. Tôi và Mạc Vũ Phỉ chẳng có chút quan hệ nào cả. Thậm chí tôi còn chưa chạm qua tay cô ấy. Hơn nữa, một tiểu nhân vật như tôi, làm sao có suy nghĩ gì về cô ấy chứ? Loại người như cô ấy, cũng chỉ có vị đại ca anh minh thần võ, tuấn tú bất phàm như anh mới xứng.

Miêu Húc tâng bốc Đông Phương Bại.

Đông Phương Bại sững người. Gã thật không ngờ Miêu Húc lại nói ra mấy lời như vậy, ánh mắt nhìn Miêu Húc cũng tràn đầy tiếc hận, giống như gϊếŧ một tên gia hỏa biết ăn ngay nói thật như hắn là chuyện đáng tiếc đến cỡ nào.

- Nếu không phải Vũ Phỉ muốn mạng của mày, tao thật sự không muốn gϊếŧ mày. Có một người như mày bên cạnh, xác thực sẽ có thêm nhiều niềm vui. Đáng tiếc, đáng tiếc….

Đông Phương Bại tiếc hận nói.

- Đại ca, nếu anh đã biết được chỗ tốt của tôi, vậy anh hãy tha cho cái mạng của tôi được không? Nếu anh lo lắng Mạc tiểu thư phát hiện, tôi sẽ rời xa chỗ này, trở về quê. Đó là một sơn thôn không có người. Mạc tiểu thư chắc chắn sẽ không nhìn thấy tôi được nữa. Tôi sẽ ở quê cầu phúc cho anh, cảm ơn anh đã không gϊếŧ tôi. Tôi van anh đừng gϊếŧ tôi.

Miêu Húc làm như muốn khóc.

- Có van cũng vô dụng thôi. Vũ Phỉ là một người con gái biết giữ lời hứa. Cô ấy muốn mạng của mày, là người đàn ông của cô ấy, tao nhất định cũng phải giữ lời hứa. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách số mạng mày không tốt.

Đông Phương Bại thở dài.

- Các người thật muốn gϊếŧ tôi?

Miêu Húc ngẩn người.

- Đương nhiên, nhưng mày có thể tự tử.

Đông Phương Bại gật đầu. Tên này thật sự có chút thú vị.

- Nhưng các người không sợ tôi lớn tiếng gọi cứu mạng sao? Đến lúc đó cảnh sát nhất định sẽ đến, các người chạy không thoát đâu. Vì một tiểu nhân vật như tôi mà gánh phong hiểm lớn như vậy, thật sự không có lợi. Đại ca, tôi thấy chi bằng anh cho tôi một cơ hội đi.

Miêu Húc thỉnh cầu.

- Hahah, xung quanh đây không có người. Cho dù mày có kêu rách cuống họng cũng chẳng có ai cứu mày đâu. Còn về phần cảnh sát, ở Hoa Đô này, có cảnh sát nào dám bắt tao sao?

Đông Phương Bại càn quấy nói.

- Nói như vậy, mặc kệ ở đây phát sinh chuyện gì cũng không ai biết?

Ánh mắt Miêu Húc có chút sáng lên.

- Đương nhiên.

Đông Phương Bại gật đầu tự tin. Đây chính là nơi mà gã chọn. Cho dù phát sinh chuyện đấu đá sống chết với nhau cũng chẳng ai biết, huống chi là gϊếŧ một người.

- Vậy thì tốt quá. Tôi còn lo bị người khác phát hiện.

Miêu Húc hưng phấn xoa tay, không còn sự sợ hãi như lúc trước.

Nhìn thấy Miêu Húc thay đổi như vậy, đám người Đông Phương Bại sững ra.

- Các người làm gì vậy? Không phải muốn gϊếŧ tôi sao? Đến đây đi.

Nhìn thấy đám người Đông Phương Bại sững sờ, không có ý định tiến lên, Miêu Húc hét lớn lên.

Một luồng lệ khí phát ra từ trong cơ thể hắn.

Đám người Đông Phương Bại lại càng cả kinh. Rốt cuộc tên này làm cái trò gì vậy?

- Tụi bay còn lo lắng cái gì? Còn không mau ra tay đi.

Dù sao bên này cũng nhiều người hơn. Hơn nữa, Miêu Húc nhìn như thế nào cũng không giống một cao thủ. Sau khi sững người, Đông Phương Bại cho rằng Miêu Húc đã bị dọa sợ đến váng đầu.

Hai người đứng gần Miêu Húc liếc mắt nhìn nhau, rút ra dao bầu cắm bên hông, cứ như vậy mà nhào tới Miêu Húc.

Cái tên này còn biết giả thần giả quỷ. Vậy thì cứ gϊếŧ chết hắn, để cho hắn đi gặp quỷ thật.

Những người này với tư cách là thành viên Đông Phương Hội, quanh năm sống mái với người khác trên đường, thực lực có thể không mạnh bao nhiêu, nhưng chi khí hung hãn trong cơ thể ngược lại mãnh liệt, vọt tới trước người Miêu Húc, con dao bầu trong tay bổ xuống.

Khóe miệng Miêu Húc cong lên, cũng không né tránh, ngược lại còn bước về phía trước một bước, đến trước người tên gần nhất, sau đó giữ lấy cổ tay của gã. Người nọ cảm giác cổ tay của mình giống như bị kẹp sắt kẹp lại, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị một luồng sức mạnh lớn truyền đến. Con dao bầu trong tay gã rớt xuống. Miêu Húc lập tức đá một cước vào chuôi dao.

Con dao bắn về phía gã đàn ông đằng sau. Gã vừa mới giơ con dao bầu lên, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị con dao của gã đằng trước cắm từ dưới cằm cắm lên, xuyên qua đỉnh đầu.

Trước mặt con dao sắc bén như vậy, đầu của gã giống như miếng đậu hủ, còn thân hình vẫn duy trì tư thế vọt tới trước.

Miêu Húc đã thuận tay túm con dao bầu trong tay gã, trở tay đâm vào hậu tâm gã phía trên.

Đúng lúc này, người khác đã tiến lên sau lưng gã thứ hai. Ở đây không ai nhìn rõ động tác của hắn, chỉ nhìn thấy thân ảnh của hắn nhoáng một cái, cứ như vậy mà xuất hiện sau lưng hai người.

Còn hai người đánh Miêu Húc, một người bị dao xuyên qua đầu, một người bị dao xuyên qua tim. Máu không ngừng chảy ra, ánh mắt mở to, tựa hồ đến chết cũng không ngờ tới chuyện gì đã xảy ra.

Bao gồm cả Đông Phương Bại, tất cả mọi người đều bị thân thủ khủng bố này chấn trụ. Một đám giống như gặp quỷ, nhìn Miêu Húc đang nở nụ cười nhàn nhạt.

Làm sao có thể? Đây là phim điện ảnh à? Tại sao còn chưa nhìn thấy hắn ra tay, hai gã đồng bạn đã chết như vậy? Còn nữa, tuy con dao bầu sắc bén, nhưng cũng không thể trực tiếp đâm thủng đầu người được. Không có khả năng.

Miêu Húc cũng không để ý đến sự kinh ngạc của đám người này, cứ như vậy từng bước một bước về phía Đông Phương Bại.

- Gϊếŧ hắn đi, mau gϊếŧ hắn.

Lúc này, một luồng hàn khí bao phủ toàn thân, Đông Phương Bại giống như bị quỷ nhập nhảy dựng lên, một tay chỉ vào Miêu Húc, một tay ôm ngực của mình, gương mặt tràn đầy sự hoảng sợ.

Nghe được mệnh lệnh của Đông Phương Bại, tuy cảm thấy tên thanh niên này quỷ dị, nhưng cậy thế nhiều người, đám thuộc hạ vẫn rút toàn bộ dao bầu vọt tới Miêu Húc.

Bọn họ gϊếŧ người quá nhiều rồi, không tin trên đời này có quỷ.

Nhìn thấy đám người lao tới, khóe miệng Miêu Húc lại càng cong hơn. Cơ thể đột nhiên gia tốc. Trước khi đối phương còn chưa vọt tới trước mặt hắn, hắn đã vọt tới trước mặt người đầu tiên.

Người nọ còn chưa lấy lại tinh thần, con dao bầu trong tay đã rơi vào tay Miêu Húc, sau đó ánh dao hiện ra, trên cổ của gã xuất hiện một lỗ hổng, rồi một dòng máu tươi chảy ra, tiếp theo đó là người thứ hai, người thứ ba…

Phàm là người phóng tới trước mặt Miêu Húc, không ai có thể nhìn thấy rõ ràng tốc độ của hắn. Chỉ vài lần hô hấp, hơn mười gã thanh niên phóng tới hắn chỉ còn lại ba người.

Con dao bầu trong tay Miêu Húc không biết đã đổi đến con dao thứ mấy, hắn nhìn ba người còn lại, cơ thể bỗng nhiên bước một bước dài về phía trước, ngay sau đó toàn lực ra tay, một vòng lưỡi dao hiện ra, ba cái đầu người phóng lên trời, máu phun ra từ ba cái cổ, trong bóng đêm cảm thấy đẹp mắt vô cùng.

Bịch, bịch. Ba thi thể không đầu ngã xuống đất. Còn ba cái đầu người cũng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng bịch bịch. Sắc mặt Đông Phương Bại trở nên trong suốt, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi. Cả người giống như bị hóa đá, đứng sững tại chỗ, quên mất việc chạy trốn, quên mất việc kêu cứu, thậm chí quên cả suy nghĩ.

Còn thừa lại vài tên đầu gấu, sau khi nhìn thấy đao pháp của Miêu Húc, nào dám tiếp tục tiến lên, một đám quay người bỏ chạy. Thậm chí còn bất chấp việc bỏ mặc Đông Phương Bại mà chạy trốn sẽ đưa đến lửa giận của Đông Phương Vô Địch như thế nào.

Lúc này, bọn họ nguyện đối mặt với việc Đông Phương Hội đuổi gϊếŧ cũng không dám đối mặt với gã ác ma này.

- Không thể lưu lại bất cứ một ai.

Miêu Húc căn bản không quan tâm đến mấy tên gia hỏa đang chạy trốn, chỉ lạnh lùng vứt lại mấy câu không hiểu nổi, bước đến trước mặt Đông Phương Bại.
« Chương TrướcChương Tiếp »