- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Giáo Y Ngây Thơ
- Chương 40: Một sự mất mát
Giáo Y Ngây Thơ
Chương 40: Một sự mất mát
Nhìn thấy gương mặt không đẹp trai lắm, nhưng khá thanh tú, rồi lại nhìn ánh mắt thành khẩn và nghiêm túc của Miêu Húc, nếu thật sự gạo nấu thành cơm thì cũng không phải là không thể tiếp nhận. Khi nhớ đến thân thủ đánh bại Trầm Sa của Miêu Húc cùng với bóng lưng bá khí cô tịch của hắn, nếu hắn thật sự trở thành con rể của cha cô, tất sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho Thanh Nguyệt Hội.
Nghĩ đến đây, Mạc Vũ Phỉ đột nhiên cả kinh. Tại sao cô lại trở nên như vậy? Tại sao lại có cách nghĩ hoang đường như thế? Và từ khi nào cô đã trở thành một người con gái hèn hạ?
Không thể nào? Người cô thích chính là Tiêu lão sư. Một người đàn ông đẹp trai, phong độ, nhẹ nhàng như anh ấy mới có tư cách làm bạn trai của cô. Còn Miêu Húc thì tuyệt đối không có khả năng.
- Không có khả năng. Nếu anh còn dám làm như vậy, tôi sẽ chết trước mặt anh. Đến lúc đó, anh sẽ bị Thanh Liên Hội trả thù.
Mạc Vũ Phỉ trấn định tinh thần, ném ý niệm hoang đường ra khỏi đầu, hung hăng nói với Miêu Húc.
Vì muốn đoạt tuyệt tâm tư với Miêu Húc, cô thậm chí còn nói ra những điều vô dụng mà chỉ có phụ nữ muốn bảo vệ trinh tiết mới nói ra.
- Nhưng nếu cô chết, bọn họ làm sao biết được là tôi hại cô?
Miêu Húc khó hiểu nhìn Mạc Vũ Phỉ, tay trái vẫn tiến vào chiếc quần ngắn của cô.
- Bên ngoài ký túc xá luôn có giám sát. Chuyện anh vào đây, nhân viên của nhà trường đã biết. Đừng nói là chỉ mình tôi chết, cho dù anh gϊếŧ sạch toàn bộ chúng tôi, người ta sẽ biết là anh đã ra tay. Anh cho rằng mình sẽ chạy thoát sao?
Mạc Vũ Phỉ cười lạnh.
- Được rồi, nói như vậy, chỉ cần tôi đυ.ng vào cô, tôi sẽ không tránh khỏi bị người của Thanh Nguyệt Hội đuổi gϊếŧ đúng không?
Miêu Húc bất đắc dĩ rút tay trái của mình ra.
- Đúng.
Mạc Vũ Phỉ vẫn lạnh lùng như trước. Cô tin rằng Miêu Húc sẽ sợ.
- Nhưng nếu tôi nói cho cô biết tôi không sợ Thanh Nguyệt Hội trả thù thì sao?
Gương mặt Miêu Húc bỗng nhiên lộ ra nụ cười tà ác.
Cái tay đã rút ra một lần nữa lần mò bên hông Mạc Vũ Phỉ. Nhìn dáng vẻ của hắn, dĩ nhiên là muốn cởi chiếc quần siêu ngắn của Mạc Vũ Phỉ.
Nhìn động tác của Miêu Húc, Mạc Vũ Phỉ lại càng hoảng sợ. Lâm Diễm và Lý Nhược Hi cũng không khác gì. Nhưng các cô ngoại trừ gương mắt nhìn, căn bản không có biện pháp làm bất cứ chuyện gì khác.
Trời ạ, hắn không sợ sự trả thù của Thanh Nguyệt Hội? Hắn không biết hậu quả khi trêu chọc Thanh Nguyệ Hội hay sao?
Cho dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng Thanh Nguyệt Hội cũng có rất nhiều cao thủ. Tuy các cô không phải là người của Thanh Nguyệt Hội, nhưng trước giờ luôn ở cùng một chỗ với Mạc Vũ Phỉ, cũng biết được đệ nhất chiến thần Tịch Không chính là một trong những người mạnh nhất Hoa Đô, sức chiến đấu cực kỳ cường hãn.
Đâu chỉ là lực lượng bên ngoài, bên trong Thanh Nguyệt Hội có bao nhiêu cường giả, đoán chừng Mạc Vũ Phỉ cũng không biết. Cho dù không có những cường giả đó, với thế lực cường đại của Thanh Nguyệt Hội cũng đủ đè chết hắn rồi. Vậy mà hắn vẫn ra tay với Mạc Vũ Phỉ.
Hắn dựa vào cái gì?
Hắn dựa vào cái gì?
Suy nghĩ trong đầu Mạc Vũ Phỉ chính là như vậy. Hắn dựa vào cái gì mà không sợ Thanh Nguyệt Hội trả thù? Dựa vào thân thủ kinh khủng của hắn sao? Hay hắn có thế lực sau lưng?
Nhưng mặc kệ hắn dựa vào cái gì, khi Miêu Húc thò tay cởi chiếc cúc quần siêu ngắn, lộ ra nội y màu hồng phấn bên trong, Mạc Vũ Phỉ đã khóc.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi mẹ qua đời.
Nước mắt giống như đại hồng thủy, không ngừng tuôn ra. Nhưng nghe qua vẫn rất đáng yêu.
Lâm Diễm trợn tròn mắt. Lý Nhược Hi cũng vậy. Các cô chưa từng nghĩ đến, với tính cách bá đạo, dã man như Mạc Vũ Phỉ, vậy mà cũng có một ngày cô khóc đến thương tâm như thế.
Đây là lão đại của các cô? Là Hội trưởng Vũ Thiên Hội? Công chúa của Thanh Nguyệt Hội.
Đây là Mạc Vũ Phỉ, một cô gái chỉ dựa vào sức mạnh, đại sát bốn phía học viện nữ sinh Hoa Đô, mệnh danh là Hoa hồng đen sao?
Lúc này, biểu hiện của cô còn yếu ớt hơn cả hai người.
Miêu Húc cũng mở to mắt. Hắn thật sự không làm gì Mạc Vũ Phỉ. Chẳng qua chỉ là muốn hù dọa cô một chút mà thôi. Ai biết được sau khi cởi một chiếc cúc áo, cô lại khóc lớn như vậy.
Cô khóc giống một cô bé mới lớn, hoàn toàn không giống hình tượng nữ vương thà chết không khuất phục lúc trước.
Nếu không phải nhìn gương mặt vẫn không thay đổi, hắn còn tưởng rằng cô đã được đổi thành một người khác.
Còn nữa, nội y của Mạc Vũ Phỉ là màu đỏ chót, là cái loại viền ren. Nhưng qυầи ɭóŧ của cô lại là màu hồng phấn. Nghe nói con gái mà mặc qυầи ɭóŧ màu hồng phấn, nội tâm trên thực tế cực kỳ yếu ớt. Chẳng qua bề ngoài cô tỏ ra kiên cường, chứ nội tâm bên trong không hề có cảm giác an toàn.
Nhưng mặc kệ Mạc Vũ Phỉ có cảm giác an toàn hay không, hiện tại Miêu Húc đang có chút luống cuống tay chân. Hắn sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc.
- Tôi bảo cô đừng khóc nữa, được không?
Miêu Húc hơi sợ.
Huhu! Mạc Vũ Phỉ không biết lấy đâu ra khí lực, xoay người một cái, cả người nằm lỳ trên giường, ôm mặt khóc.
Nghe tiếng khóc thương tâm của cô, rồi lại nhìn cặp mông cao ngất của cô, Miêu Húc bỗng nhiên nhớ đến lúc còn ở Miêu Cương, khi trẻ con khóc, người lớn đã dùng roi quất bọn họ, kết quả đám con nít liền nín khóc.
Nhìn roi da trong tay, rồi lại nhìn cơ thể phập phồng vì khóc của Mạc Vũ Phỉ, sự hung ác trong lòng Miêu Húc liền giảm xuống, lo lắng Mạc Vũ Phỉ sẽ bị đau nếu bị đánh.
Dứt khoát vứt roi xuống đất, hắn trực tiếp dùng tay đánh vào mông Mạc Vũ Phỉ.
Bốp một tiếng. Tuy vẫn còn cách một chiếc quần siêu ngắn, nhưng khi đánh xuống vẫn vang lên âm thanh rất rõ ràng.
Mông của Mạc Vũ Phỉ rất mềm mại, cảm xúc thật tốt, khiến hắn nhịn không được lại đánh thêm vài cái.
Vừa đánh, miệng hắn vừa nói:
- Nếu cô còn khóc, xem tôi có đánh chết cô không.
Bị Miêu Húc đánh như vậy, nội tâm Mạc Vũ Phỉ xuất hiện một cảm giác khác thường. Khi bàn tay đánh vào cặp mông, cô cảm thấy toàn thân của mình trở nên xốp giòn, huyết dịch trong cơ thể giống như bị thiêu đốt, toàn thân nóng lên.
Một sự ngại ngùng nói không nên lời.
Vì thế, tiếng khóc của cô cũng dần dần nhỏ xuống.
- Được đấy. Lúc này mới chịu nghe lời. Một cô gái mười tám mười chín tuổi đầu còn khóc nhè, không biết xấu hổ à?
Nhìn thấy Mạc Vũ Phỉ ngừng khóc, nội tâm Miêu Húc vô cùng thỏa mãn. Xem ra, sau này ai khóc, hắn cứ đánh vào mông như vậy.
- Thả tôi ra.
Không biết trận khóc vừa rồi có xả hết tất cả ủy khuất trong bao nhiêu năm qua hay không, cũng không biết nội tâm có phải quá ngượng ngùng hay không, vốn đang là một cô gái hung dữ, nhưng lại thốt ra một câu nói tình ý, chẳng khác nào đôi nam nữ đang tán tỉnh nhau.
Lúc này, Miêu Húc mới phát hiện bàn tay của mình đang còn đặt trên mông Mạc Vũ Phỉ.
Xúc cảm không ngừng truyền đến, hắn không tự chủ được lại nhéo vào mông Mạc Vũ Phỉ một cái, khiến cô phải rên nhẹ một tiếng.
- Cô nói bỏ, tôi lại càng không bỏ.
Cảm giác thoải mái như vậy, Miêu Húc nào chịu bỏ qua chứ, miệng nói, một tay vẫn vuốt ve cặp mông của Mạc Vũ Phỉ.
- Rốt cuộc là anh muốn gì?
Mạc Vũ Phỉ tức giận, xấu hổ và giận dữ. Cô cố gắng lật người lại, nhưng vốn đã không còn bao nhiêu khí lực, lại bị một tay Miêu Húc đè lại, làm sao có thể xoay người.
Mà cô cũng đã bằng bất cứ giá nào rồi. Điều đáng lo chính là sẽ bị tên vương bát đản này xâm phạm cơ thể.
- Muốn thế nào?
Miêu Húc sững người, giống như hắn thật sự chưa nghĩ đến vấn đề này. Bàn tay đặt trên mông Mạc Vũ Phỉ cũng thu lại, sờ cằm, bày ra bộ dạng trầm tư.
Mạc Vũ Phỉ nhân cơ hội này lật người một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Miêu Húc. Nếu có thể, cô hận không thể nhào đến cắn hắn mấy cái.
- Cô muốn tôi như thế nào?
Nhìn thấy ánh mắt lóng lánh của Mạc Vũ Phỉ, Miêu Húc bỗng nhiên muốn đùa một chút.
- Muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, muốn làm gì thì cứ làm. Nhanh lên.
Mạc Vũ Phỉ hất đầu, hung hăng nói. Cô thật sự đã bằng bất cứ giá nào rồi.
Bởi vì cô phát hiện, nằm trong tay người này, căn bản không chiếm được chút tiện nghi, lại còn bị hắn trêu chọc. Chi bằng bảo hắn nhanh lên để khỏi bị tra tấn.
- Tôi đương nhiên là không muốn gϊếŧ cô rồi. Nhưng cô đã không thể chờ đợi tôi làm chút gì đó với cô, vậy thì tôi làm sao để cô thất vọng được? Hắc hắc…
Miêu Húc cười nham hiểm, sau đó chậm rãi bước đến chỗ Mạc Vũ Phỉ.
Mạc Vũ Phỉ rất muốn chửi ầm lên. Cái gì gọi là không thể chờ đợi được nữa? Anh có chút gì gọi là biết hổ thẹn hay không?
Nhưng cô biết kết cục của bản thân, nên cũng chẳng muốn nói nhảm thêm điều gì nữa, dứt khoát quay đầu sang một bên, nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị nghênh đón cuồng phong mưa rào kế tiếp.
Nhìn hai mắt nhắm chặt, lông mi không ngừng run rẩy của Mạc Vũ Phỉ, hơn nữa còn có đôi môi mím lại, một tay Miêu Húc không tự chủ được lần xuống bụng dưới Mạc Vũ Phỉ, vẽ một vòng tròn bên trên hình xăm hồ điệp, khi cảm nhận được cơ thể Mạc Vũ Phỉ run lên, liền chậm rãi lần tay lên phía trên, trực tiếp nắm chặt hai bầu ngực to lớn.
Môi của hắn chạm vào môi Mạc Vũ Phỉ.
Mạc Vũ Phỉ cảm thấy một luồng khí không ngừng hướng đến gần mình. Cô chỉ biết nhắm chặt hai mắt. Cô đã làm tốt mọi sự chuẩn bị, cố gắng duy trì bình tĩnh. Cho dù cái tên vương bát đản này muốn làm gì cô, cô cũng quyết định mặc kệ, không phản kháng dù chỉ một chút.
Nhưng khi Miêu Húc vẽ một vòng tròn trên bụng cô, cô nhịn không được toàn thân run lên. Khi tay Miêu Húc lần lên bộ ngực của cô, cô lại nhịn không được nhẹ giọng rên một tiếng.
Sau đó, một đầu lưỡi tiến nhập vào trong miệng cô, nhẹ nhàng đυ.ng vào đầu lưỡi của cô một chút.
Trong khi cô cứ nghĩ rằng đối phương sẽ thô bạo xé nát quần áo của cô, sau đó dã man tiến vào cơ thể cô, cô đang suy nghĩ có nên cắn đứt đầu lưỡi của đối phương hay không thì đầu lưỡi kia đã rời khỏi bờ môi của cô, còn bàn tay cũng không còn đặt lên ngực cô nữa.
- Được rồi, tiền lãi lần nãy đã thu đủ. Nhớ kỹ, đừng chọc tôi. Bởi vì lần sau tôi không biết mình có thể nhẫn nhịn được hay không.
Thanh âm của Miêu Húc truyền vào bên tai Mạc Vũ Phỉ. Khi cô mở mắt ra, Miêu Húc đã biến mất.
Ngay cả bóng lưng cũng không còn, chỉ để lại luồng khí tức nhàn nhạt.
Không biết vì sao, nội tâm của Mạc Vũ Phỉ thậm chí cảm thấy một sự mất mát.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Giáo Y Ngây Thơ
- Chương 40: Một sự mất mát