Bạch Hiểu Thần ngủ rất sâu, có lẽ hôm nay cô đã uống quá nhiều và cũng giống như Lâm Hâm Tuyền, cô gái một thân một mình phiêu bạt ở Hoa Đô này đã quá mệt mỏi, cho nên mặc dù Miêu Húc đặt hai tay vào hông cô, cô vẫn ngủ mê mệt, hoàn toàn không có phản ứng nào.
Nhưng tay Miêu Húc vẫn không ngừng run rẩy, dù trong lòng hắn tự đưa ra cho mình vô số lý do đàng hoàng, quang minh chính đại, tuy nhiên thừa dịp một cô gái xinh đẹp ngủ say để cởϊ qυầи cô ta, vẫn khiến hắn có cảm giác có tật giật mình.
Hắn không ngừng liếc mắt nhìn Bạch Hiểu Thần, sợ cô có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Rất khó khăn, hai bàn tay run rẩy kia rốt cuộc cũng chạm vào lưng quần của Bạch Hiểu Thần, cô không đeo dây lưng, chỉ cài nút quần, khi Miêu Húc run rẩy gỡ khóa cài của quần jean bó sát người cô, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, máu huyết trong cơ thể Miêu Húc điên cuồng vận chuyển, như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Mạnh mẽ kìm chế cảm xúc đang bành trướng trong mạch máu, Miêu Húc cẩn thận từng li từng tí kéo khó kéo quần jean của Bạch Hiểu Thần xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ màu tím bên trong.
Đó không phải là loại qυầи ɭóŧ nửa trong suốt, nhưng vào giờ phút này, trong tình cảnh này, Miêu Húc vẫn cảm thấy hết sức kích động.
Mẹ kiếp, muốn lấy mạng mình đây mà!
Liên tục thầm gọi tên Phật tổ Như Lai, Ngọc Hoàng Đại đế, Tam Thanh tổ sư, cố gắng làm cho mình bình tâm lại một chút, Miêu Húc hơi nâng cặp mông vểnh của Bạch Hiểu Thần lên, thoát khỏi chiếc quần jean bó sát kia.
Trong lúc cởϊ qυầи cho Bạch Hiểu Thần, hai tay hắn chạm vào cặp mông đầy đặn của cô, cảm giác tiêu hồn này khiến hắn cảm thấy như muốn bay lên trời cao, và khi đôi chân thon dài trắng nõn của Bạch Hiểu Thần lộ ra dưới ánh đèn, Miêu Húc có cảm giác hơi khó thở.
Đẹp, rất đẹp, đây quả thật là một cặp đùi đẹp đến mức hoàn hảo, có thể khiến vô số đàn ông phát cuồng, vô số phụ nữ phát điên, đã đẹp tới mức khó thể diễn tả bằng lời.
Miêu Húc vốn đã run càng thêm run, thậm chí toàn thân run rẩy, đây là kích động hay là rung động? Dù sao, bất kể như thế nào, hắn phát hiện mình có phần không kìm chế nổi thân thể của mình.
- Ừm.
Không biết có phải là mơ thấy điều gì, hoặc là cảm ứng được cái gì, Bạch Hiểu Thần kêu lên nho nhỏ, khiến cho Miêu Húc vốn đã rơi vào trạng thái điên cuồng, lại càng hoảng sợ, như có một chậu nước lạnh vừa đổ xuống đầu mình.
Theo bản năng, hắn lui về phía sau một bước, đến lúc phát hiện Bạch Hiểu Thần vẫn không tỉnh lại, hắn mới thở ra một cách nặng nề.
Tuy nhiên, cái đầu hơi nóng rực cũng dịu lại chút ít, hắn nắm lấy chiếc áo ngắn tay của Bạch Hiểu Thần, lật người cô lên, kéo áo ra, cho tới lúc bộ ngực mang áo ngực màu tím viền ren của cô của cô lộ ra.
Đây không phải là lần đầu tiên Miêu Húc nhìn thấy bộ ngực mềm mại của cô, nhưng dưới ánh đèn không sáng lắm, lại một lần nữa nhìn thấy vẻ đẹp bực này, hắn vẫn hơi thất thần.
Bộ ngực sữa của cô không thật lớn như của Lâm Hâm Tuyền, nhưng vun lên cao ngất, nhất là chiếc áo ngực rất tinh xảo, che lấy hơn phân nửa ngực tròn, để lộ một vòng cung trắng nõn bắt mắt.
Hít vào một hơi thật sâu, rồi thở mạnh ra, để cho ý nghĩ mình tỉnh táo lại một chút, Miêu Húc đưa hai tay nắm lấy hai chân Bạch Hiểu Thần.
Hắn không thể tiếp tục nhìn ngắm cô, hắn sợ nếu mình còn nhìn cô, thì sẽ...tẩu hỏa nhập ma, không kìm chế được mà làm điều xấu xa.
Chân Bạch Hiểu Thần rất mềm mại, trông như đậu hũ, sờ vào có cảm giác như da thịt trẻ con, nâng chân cô trên tay, Miêu Húc lại càng thấm thía câu nói của lão đầu tử, phụ nữ quả thật là quà tặng đep nhất mà trời ban cho đàn ông.
Hắn đặt ngón cái vào gan bàn chân Bạch Hiểu Thần, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
- Ưm!
Dường như bị ấn đau, hoặc là bị nhột, Bạch Hiểu Thần lại kêu lên nho nhỏ, tuy nhiên Miêu Húc không bối rối như vừa rồi nữa, hắn vẫn đều đặn xoa bóp lòng bàn chân cho Bạch Hiểu Thần, từ ngón cái của hắn, một luồng kình khí rất nhỏ từ trong cơ thể hắn xâm nhập vào người Bạch Hiểu Thần.
Đó là một luồng kình khí khác lạ, ban đầu Bạch Hiểu Thần hơi nhíu mày, nhưng sau đó dần dần giãn ra, có vẻ rất dễ chịu.
Thời gian trôi qua, hai tay Miêu Húc trượt từ lòng bàn chân Bạch Hiểu Thần tới mắt cá chân của cô, rồi tiếp tục hướng lên trên, tay hắn đã tới bắp chân của cô.
Vuốt ve bắp chân nhẵn bóng như cẩm thạch của Bạch Hiểu Thần, trái tim Miêu Húc lại không kìm được mà đập dồn, hắn cố hết sức đưa ánh mắt của mình sang phía khác, không dám nhìn vào giữa hai chân cô, nhưng khi hai tay hắn đưa lên tới đùi cô, hắn vẫn không thể không nhìn vào chiếc qυầи ɭóŧ tím kia.
Do hai chân cô đang được nâng lên, nên hắn còn có thể nhìn thấy mảng da thịt trắng mịn phía trong hai đùi của cô, một màu trắng khiến người ta bị mê hoặc và bị đắm chìm vào nó.
Trong lòng Miêu Húc không ngừng đấu tranh, đó là một cuộc chiến đấu còn khổ sở hơn chống lại mấy trăm người, đồng thời, hắn không cho phép mình phân tâm, một khi phân tâm, thì sẽ rất khó điều khiển luồng kình khí đang rót vào cơ thể Bạch Hiểu Thần, như vậy không những không thể ép cổ trong người Bạch Hiểu Thần ra, mà luồng kình khí đó còn gây tổn thương cho cơ thể Bạch Hiểu Thần, đó là điều hắn hoàn toàn không thể chấp nhận.
Thế nhưng thân hình Bạch Hiểu Thần thực sự quá mê người, hơn nữa hắn lại đang tiếp xúc thân mật với cô, sự mê hoặc đó quả thật là chết người.
Hít một hơi thật sâu, lại nặng nề thở ra một hơi dài, hắn cố gắng để đầu óc mình tỉnh táo lại.
Hai tay hướng lên trên, từ từ đẩy tới, khi hai tay Miêu Húc chạm tới hông Bạch Hiểu Thần, trán hắn đã rịn đầy mồ hôi.
Có lẽ do căng thẳng, cũng có lẽ do cố hết sức, mặt hắn hơi tái đi, tuy nhiên đúng lúc này, Miêu Húc lại dần dần thoasat khỏi sự mê hoặc bởi cơ thể của Bạch Hiểu Thần, chỉ hết sức chăm chú đẩy tới đẩy lui hai tay.
Trong lúc hắn xoa bóp, Bạch Hiểu Thần không những không tỉnh lại, mà còn ngủ say hơn. Khi tay Miêu Húc lướt qua hông cô, sắp chạm vào bộ ngực của cô, trước ngực cô xuất hiện một hoa văn màu trắng.
Đó là một hoa văn giống như hình mặt trời, lờ mờ thoáng hiện màu vàng. Nhìn thấy nó, cả người Miêu Húc run lên, là Thất Linh Thánh Cổ, quả thật là Thất Linh Thánh Cổ!
Trong cơ thể Bạch Hiểu Thần đúng là có Thất Linh Thánh Cổ.
Đó không phải là do trời sinh, mà là do người đưa vào, tuy nhiên mặc kệ là trời sinh hay là bị cấy vào, chỉ cần tìm được loại thánh cổ này, dẫn nó ra khỏi cơ thể Bạch Hiểu Thần, rồi đưa vào cơ thể hắn, như vậy là có thể giải được Thất Thương Tuyệt Tình Cổ trong người hắn, Miêu Húc không ngờ mình có thể tìm được Thất Linh Thánh Cổ nhanh như vậy.
Xem ra ông trời cũng còn thương mình lắm!
Đang định lấy thuốc dẫn đặc biệt ra để dẫn dụ Thất Linh Thánh Cổ, đột nhiên Miêu Húc phát hiện hai chân Bạch Hiểu Thần tái nhợt, không còn trắng nõn, mịn màng như trước nữa, tái đến mức như không còn chút máu nào nữa.
Hắn đưa tay sờ, thấy hai chân Bạch Hiểu Thần lạnh buốt, mà không chỉ hai chân, hắn chạm vào chỗ nào trên người cô cũng lạnh buốt.
Miêu Húc ngẩn người, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao thế này?
Hai nắm lấy cổ tay Bạch Hiểu Thần, Miêu Húc bắt mạch của cô, qua ít nhất mấy phút, hắn mới buông tay cô ra, mặt càng tái nhợt.
Thân thể Tuyệt Âm!
Thân thể của Bạch Hiểu Thần là thân thể Tuyệt Âm ngàn năm, thậm chí là mấy ngàn năm cũng khó gặp, đây là thân thể bị trời đố kỵ, cô gái có thân thể Tuyệt Âm nào cũng vô cùng xinh đẹp, một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, một vẻ đẹp dường như không thể có thật ở thế gian này.
Hơn nữa phụ nữ có thân thể Tuyệt Âm cực kỳ thông mình, nghe nói vị nữ hoàng duy nhất thời thượng cổ là một người có thân thể Tuyệt Âm.
Thế nhưng, chính vì loại thể chất này quá mức khác thường, ngay cả ông trời cũng phải đố kỵ, cho nên hễ là phụ nữ có thân thể Tuyệt Âm, nhất định sẽ không sống quá mười sáu tuổi, trừ phi họ sử dụng các loại dược thảo, dược vật có thể khắc chế thân thể cửu âm, tuy nhiên những loại dược thảo đó lại quá hiếm có.
Có điều rất trùng hợp là, loại cổ trong cơ thể Bạch Hiểu Thần là một loại trong số đó, hơn nữa còn là một loại dương cổ vô cùng hiếm có trong Thất Linh Thánh Cổ.
Âm dương tương khắc, âm dương cũng tương hợp, chính nhờ vào loại Thánh Dương Cổ thần kỳ này khắc chế thân thể Tuyệt Âm, mà cũng vì sự khắc chế của loại cổ này, dung mạo của cô mới không đẹp tới mức người người kinh ngạc, tài trí của cô mới không được phát huy hết mức.
Nhưng chính vì như vậy, cô mới có thể sống được tới bây giờ.
Khó khăn lắm Miêu Húc mới tìm được Thất Linh Thánh Cổ, chính xác là Thánh Dương Cổ hiếm có nhất, một khi hắn dẫn xuất được Thánh Dương Cổ trong cơ thể Bạch Hiểu Thần, thì Thất Thương Tuyệt Tình Cổ trong người hắn cũng có thể giải được, mà Bạch Hiểu Thần sẽ trở nên càng ngày càng đẹp hơn, càng ngày càng thông minh hơn, nhưng cô cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Cảm thấy hai chân Bạch Hiểu Thần lạnh như băng, trái tim Miêu Húc như chìm xuống.
Hắn biết, sở dĩ hai chân cô lạnh như vậy, là do hắn ép Thánh Dương Cổ trong người cô đến trước ngực, một khi hắn thật sự dẫn xuất Thánh Dương Cổ ra ngoài, có lẽ Bạch Hiểu Thần sẽ không sống quá ba tháng nữa.
Miêu Húc không thể dùng mạng sống của cô để đổi lấy tính mạng cho mình như vậy được.
Hắn vỗ một chưởng vào ngực Bạch Hiểu Thần, những Thánh Dương Cổ trong người cô đều tản ra bốn phía, rất nhanh sau đó lại đã phân bố khắp người cô, hai chân vốn lạnh buốt cũng dần dần khôi phục nhiệt độ bình thường.
Nhìn Bạch Hiểu Thần vẫn đang ngủ say, Miêu Húc khẽ thở dài, chỉnh lại áo ngắn tay cho cô, lại nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, rồi rón rén đi ra ngoài.
Bóng lưng của hắn lộ ra vẻ hiu quạnh và thê lương, hy vọng tràn trề để rồi thất vọng não nề, nỗi đau đó như xé nát lòng hắn, hóa ra hắn phí bao tâm tư, để rồi kết quả chỉ là xôi hỏng bỏng không.
Rốt cuộc, mình vẫn không thể thoát khỏi cái chết.
Đóng cửa phòng Bạch Hiểu Thần lại, Miêu Húc trở về phòng mình, hắn cứ im im lặng lặng ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn không biết mình nên làm gì kế tiếp…