- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Giáo Y Ngây Thơ
- Chương 31: Đằng đằng sát khí
Giáo Y Ngây Thơ
Chương 31: Đằng đằng sát khí
- Bốp!
Hai tay đang dìu hai cô gái, Miêu Húc không thể dùng tay, chỉ có thể tung chân đá vào mặt Trương Long – người xông lên trước nhất, cú đá để lại một dấu chân to tướng trên mặt gã ta, xương mũi của gã dập nát, cả thân hình bắn ra phía sau, liên tiếp đυ.ng phải mấy người, khiến cả đám đang hung hăng xông lên trở nên rối loạn.
Nhân lúc đó, Miêu Húc dìu hai cô gái tới bên đường, cho hai người ngồi cùng một chỗ.
Thấy đại ca của mình bị Miêu Húc tung một cước đạp bay, cả đám người kia giận tím mặt, vốn ban đầu bọn họ chỉ muốn dạy cho Miêu Húc một bài học nhỏ nhỏ, lúc này liền móc dao găm ra đâm về phía Miêu Húc.
Lại một lần nữa, Miêu Húc thấy được sự hung hãn của các thành viên bang hội ở Hoa Đô, nhưng lúc này hắn đã “nóng máu”, không coi mấy tên lưu manh nhãi nhép này vào đâu cả.
Thân hình hắn nghiêng đi, tránh một cú đâm của một tên côn đồ, rồi chụp lấy cổ tay cầm dao của gã, ra sức vặn một cái, một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, tay gã kia đã bị bẻ gãy, dao găm trong tay lập tức rơi xuống, miệng há to, kêu lên thảm thiết. Miêu Húc tiện tay đón lấy dao găm, rồi cắm thẳng vào miệng gã đó, lưỡi đao xuyên thủng lưỡi gã ta, sau đó găm vào sâu trong yết hầu!
Gã côn đồ không kêu được tiếng nào nữa, chỉ thấy máu đỏ không ngừng tuôn ra từ cổ họng của gã, thân hình từ từ ngã về phía sau.
Nhưng khi thân hình gã còn chưa ngã xuống đất, Miêu Húc đã từ bên hông của gã lướt tới, sử dụng cùng một động tác đoạt lấy dao găm trên tay gã, chỉ là lần này hắn không cắm mũi dao vào cổ họng gã mà là vào điểm giữa hai chân mày của gã!
Với sức mạnh khác thường của Miêu Húc, xương sọ của gã kia chỉ như một miếng đậu hũ mềm, con dao găm cũng không sắc bén lắm kia đã ghim rất ngọt vào giữa trán gã.
Trong mắt gã tràn đầy vẻ kinh sợ, từ đầu đến cuối, gã không hề nhìn thấy rõ Miêu Húc ra tay như thế nào!
Cái chết của người thứ ba còn “nhẹ nhàng” hơn hai người trước đó, khi người này vừa định vung dao lên, Miêu Húc chỉ chụp lấy cổ gã, vặn nhẹ một cái, lại một tiếng “rắc” khô khốc vang lên, đầu gã kia liền vẹo qua một bên, lập tức bỏ mạng!
Vào lúc này, gã thứ nhất bị gϊếŧ cũng vừa mới ngã xuống đất!
Đám người kia biến sắc, nhưng Miêu Húc hoàn toàn không để họ có cơ hội chạy trốn hoặc phản ứng, hắn liên tục đánh ra bảy quyền, trúng ngực bảy người, thân hình bảy người này lập tức bay ra ngoài như đạn pháo!
Trước ngực họ không thấy có bất cứ thay đổi nào, nhưng phía sau lưng của họ, lại hầu như cùng một lúc bắn ra những tia máu, khi rơi xuống mặt đất, thân hình họ run lên mấy cái, đã hoàn toàn mất đi sinh khí và hơi thở, chỉ thấy máu đỏ sẫm vẫn không ngừng chảy ra từ người của họ, nhuộm đỏ cả mảng lớn đường cái!
Mấy thanh niên vừa bị Trương Long đυ.ng phải lúc nãy, kể cả người lúc ở trong quán bar, trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó, mà ngay cả Trương Long cũng hoảng sợ nhìn Miêu Húc trân trối như nhìn thấy quỷ.
Cái tên quái dị này là người hay là ma quỷ đây? Nếu là người, làm sao lại có thể có sức mạnh khủng khϊếp như vậy? Hơn nữa lại còn hung tàn tới cỡ đó? Đó chính là mười mấy mạng người! Vậy mà hắn nói gϊếŧ là gϊếŧ, chân mày cũng không hề nhíu lấy một lần!
Đến lúc ánh mắt Miêu Húc hướng về phía bên này, đám Trương Long mới nhận ra tình huống không ổn, thân hình không ngừng run rẩy, muốn đứng lên, nhưng vì run quá mức, bình thường đứng lên rất dễ dàng, lúc này lại hết sức khó khăn.
Từng bước, từng bước một, Miêu Húc đi tới trước mặt Trương Long, từ trên cao nhìn xuống Trương Long đang nằm trên mặt đất, lúc này gã đã sợ đến nỗi muốn són cả ra quần.
- Đại…Đại hiệp, xin tha cho…Xin tha mạng!
Trương Long cà lăm, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không ngờ lại thốt ra một câu thường thấy trong phim võ hiệp!
Mà vào lúc này, mấy tên đồng bọn không biết lấy đâu ra dũng khí, liền bỏ Trương Long lại, cắm đầu chạy về phía trước.
Miêu Húc khẽ hừ một tiếng, lại tung ra một cú đá trúng vào cằm Trương Long, cả người gã bay lên, vẽ thành một đường vòng cung rất đẹp giữa không trung, xương hàm đương nhiên vỡ nát, thân hình gã lại va vào người mấy gã dồng bọn, làm họ cũng ngã chỏng gọng.
Miêu Húc bước tới, dáng vẻ như một chiến thần, đá vào ngực một người trong số đó, khiến xương ngực gã vỡ vụn, lập tức chết ngay. Hắn lại chụp tới, túm đầu hai người khác, dộng hai cái đầu vào nhau rất mạnh, khiến máu tuôn ra thành dòng, rồi ném hai người kia xuống đất như ném hai con chó chết, thân hình họ co giật mấy cái rồi liền tắt thở.
Lúc này chỉ còn lại Trương Long đang hấp hối và người thanh niên lúc nãy trong quán bar, ánh mắt hai người đều tràn đầy vẻ hoảng sợ, Miêu Húc liếc nhìn hai người một cái, rồi lại tiếp tục đi tới phía trước.
Khi đi tới trước mặt Trương Long, Miêu Húc nhìn khóe miệng tràn đầy máu tươi, xương càm hoàn toàn vỡ nát của Trương Long, nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin tha thứ của gã, rồi giơ chân phải lên.
Trước ánh mắt kinh hãi của Trương Long, Miêu Húc tàn nhẫn đạp xuống!
Một tiếng “bốp” giòn tan, chân của Miêu Húc đã giẫm lên đầu Trương Long, đầu gã liền vỡ nát như một quả dưa hấu!
Máu đỏ hòa với óc trắng bắn tung tóe, dính cả vào đế giày và ống quần của Miêu Húc, nhưng hắn lại làm như không thấy, lại nhìn về phía gã trong quán rượu đang đứng cách đó không xa.
Lúc này, vẻ hoảng sợ trong mắt gã càng tăng, hoặc nói cách khác, đó là một ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng, như ánh mắt của một con dê con trước một con hổ đói!
Khi thấy Miêu Húc đi về phía mình, gã kia quyết đoán móc ra một con dao găm, lập tức đâm mạnh vào cổ mình, gã không thể chịu nổi sự sợ hãi khủng khϊếp đó, thà tự sát còn hơn!
Miêu Húc có phần hơi không kìm chế được cảm xúc, dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn những vết máu và những thi thể la liệt trên mặt đất, đôi mày hơi cau lại, giơ tay phải lên, nhờ ánh đèn đường, hắn nhận ra lòng bàn tay mình đã biến thành màu vàng nhạt.
Mà trong lòng cũng cảm thấy đau đớn tận tâm can.
Thất Thương Tuyệt Tình Cổ lại nặng thêm rồi, chỉ mới sau mấy ngày, mà nó đã nặng hơn khá nhiều.
Hơn nữa, tới bây giờ, thậm chí hắn rơi vào trạng thái có phần không kìm chế được cảm xúc.
Bất giác, Miêu Húc nghĩ tới một số truyền thuyết về Thất Thương Tuyệt Tình Cổ, nghe nói ai trúng phải cổ này, kết quả cuối cùng sẽ là toàn thân nổ tung mà chết, nhưng trước lúc đó, sẽ dần dần đánh mất lý trí, trở nên rất khát máu.
Chẳng lẽ điều đó cũng đang xảy ra đối với mình?
Trước đó, dù mình động sát tâm, nhưng thật sự là mình cũng không nghĩ sẽ gϊếŧ tất cả bọn họ, chẳng hiều tại sao khi ra tay, mình lại đuổi tận gϊếŧ tuyệt như thế này?
Miêu Húc móc ra một viên thuốc màu đỏ, bỏ vào miệng, lập tức một luồng khí dễ chịu xông thẳng vào huyệt Khí Hải, khiến tâm tình hơi điên cuồng của hắn liền dịu lại.
Quay đầu lại nhìn Lâm Hâm Tuyền và Bạch Hiểu Thần đang ngồi dựa vào nhau bên đường, đôi mày khẽ nhướng lên, xem ra phải mau chóng xác định trong cơ thể cô ấy có Thất Linh Thánh Cổ hay không, chứ nếu cứ theo mức độ phát triển của cổ trong người hắn, không biết hắn sẽ chịu đựng được bao lâu nữa.
Lắc đầu, Miêu Húc đi tới bên cạnh Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền, đỡ hai người lên, nhưng nhìn thấy xác người và máu tươi đầy đất, hắn lại cau mày.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, cùng may mà hiện giờ đang là đêm khuya, cũng không có người người từ quán bar đi ra, nếu không, ai mà nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Người chết nhiều như thế này, cũng cần xử lý ngay, chứ không thể để vậy được.
Nhưng hắn lại chưa quen thuộc với cuộc sống ở Hoa Đô, phải xử lý như thế nào đây?
Nhìn Bạch Hiểu Thần vẫn còn đang say mèm, đột nhiên Miêu Húc nhớ tới Tiêu Tĩnh Thần, liền móc điện thoại trong túi quần Bạch Hiểu Thần ra, cũng may là điện thoại của cô không phải là smart phone, mà chỉ là một điện thoại cơ bản, nếu không, hắn cũng không thể tìm ra danh bạ.
Mở danh bạ ra, quả nhiên nhìn thấy số điện thoại của Tiêu Tĩnh Thần, hắn lập tức gọi điện.
- Chào cô Bạch…
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy vui mừng của Tiêu Tĩnh Thần.
- Tôi vừa gϊếŧ người!
Miêu Húc cũng mặc kệ Tiêu Tĩnh Thần đang làm gì, liền lạnh lùng nói bằng giọng hơi khàn.
Lúc này, đứng ngoài ban công của khách sạn sang trọng nhất Hoa Đô, trên người quấn khăn tắm, Tiêu Tĩnh Thần vừa nhận điện thoại, nghe vậy lại càng hoảng sợ, suýt nữa làm rớt điện thoại trong tay!
Hồi lâu sau, y mới nhận ra giọng nói này là của ai.
- Này, đồ khốn, đừng nói là mày vừa gϊếŧ Bạch Hiểu Thần đấy nhé! Tao nói cho mày biết, cô ấy là nữ thần trong lòng tao, mày mà làm cô ấy bị thương dù chỉ một chút, tao sẽ liều mạng với mày!
Dường như trong phòng còn có một phụ nữ, mặc dù Tiêu Tĩnh Thần rất kích động, nhưng vẫn bụm tay trên điện thoại, thấp giọng mà nói.
- Mày có tư cách để liều mạng với tao sao?
Miêu Húc cười nhạt.
- ...
Tiêu Tĩnh Thần im lặng hồi lâu, cảm thấy vô cùng thất bại, quả là y không có chút tư cách nào để làm điều đó.
- Bớt nói nhảm đi! Có mười thằng muốn trêu ghẹo Bạch Hiểu Thần, đã bị tôi gϊếŧ sạch, bây giờ hiện trường hơi thảm đạm, anh mau tìm người tới giải quyết giúp tôi đi! Địa điểm là ở bên ngoài quán bar Vẫn Lạc Tinh thần (Sao Rơi)!
- Này, anh gϊếŧ người lại bắt tôi thu dọn, dựa vào cái gì chứ?!
Tiêu Tĩnh Thần tức giận, thằng này quá độc ác! Chẳng qua là người ta trêu ghẹo Bạch Hiểu Thần thôi, đánh cho một trận nên thân là được rồi, sao lại gϊếŧ sạch?
- Dựa vào tôi là lão đại của anh trai anh!
Nói xong, Miêu Húc liền cúp máy, rồi nâng Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền lên, nhân lúc chưa có ai phát hiện, tranh thủ rời đi càng sớm càng tốt.
Tuy hắn không biết tại sao Tiêu Tĩnh Thần lại tới đây dạy học, nhưng với thân phận Nhị công tử của Tiêu gia, mà lại phải đi dọn xác mấy tên lưu manh, thì không phải là điều dễ làm!
- Khốn kiếp!
Nghe tiếng “u u” trong điện thoại, Tiêu Tĩnh Thần tức giận mắng, rồi vội vàng chạy vào phòng, nói với một cô gái rất xinh đẹp, dáng người hết sức nóng bỏng:
- Chờ anh ở đây, anh ra ngoài giải quyết chút chuyện!
Sau đó, không để cô gái kia nói gì, y nhanh chóng mặc quần áo, rồi lao ra ngoài.
Mặc dù mắng Miêu Húc, nhưng Tiêu Tĩnh Thần thừa hiểu, nếu y không làm theo lời hắn, chẳng những hắn sẽ đánh mình nhừ tử, mà anh của y cũng sẽ không tha cho y!
Hơn nữa, hắn đã nói hiện trường hiện đang “thảm đạm”, như vậy thì nếu không xử lý kịp thời, nhất định sẽ càng thêm phức tạp. Tuy nhiên, khi chạy tới hiện trường với tốc độ cao nhất, Tiêu Tĩnh Thần vẫn cảm thấy chấn động trước cảnh tượng ở nơi đó, như thế này mà hắn gọi là “hơi thảm đạm” đây sao?
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Giáo Y Ngây Thơ
- Chương 31: Đằng đằng sát khí