Đợi đến lúc bóng lưng Miêu Húc hoàn toàn biến mất, Mạc Vũ Phi mới hoàn toàn khôi phục tinh thần, nghĩ tới lúc nãy bị hắn “cưỡng hôn”, trong lòng cô tràn đầy lửa giận.
- Khốn kiếp, ta sẽ gϊếŧ mi!
Hung hăng giậm chân, Mạc Vũ Phi xoay người, đi về phía Trầm Sa, bất kể do nguyên nhân gì, thì Trầm Sa cũng vì cô cho nên mới bị Miêu Húc đánh gục.
Mạc Vũ Phi rất vui mừng khi nhận thấy, tuy Trầm Sa trúng một chưởng vào ngực, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, không những một mình y, mà những người khác cũng vậy, mặc dù vết thương nghiêm trọng, nhưng không chí mạng, lúc này ngẫm lại, thấy rõ là Miêu Húc đã hạ thủ lưu tình, bằng không, với thân thủ của hắn, không ai có thể sống sót.
Lúc này Trầm Sa cũng tỉnh lại, theo đề nghị của y, cả đám lặng lẽ quay về Thanh Nguyệt hội. Bản lĩnh của Miêu Húc vượt xa dự liệu của bọn họ, Hoa Đô bỗng nhiên xuất hiện một cao thủ như vậy, bọn họ nhất định phải thông báo cho Mạc Vân Bá, đây đã không còn là chuyện riêng của Mạc Vũ Phi nữa rồi.
Đương nhiên Miêu Húc không biết một chút việc nhỏ như vậy, lại khiến cho hắn sau này trở thành đối tượng trọng điểm theo dõi của Thanh Nguyệt hội, khi ra khỏi nhà kho bỏ hoang, nhìn cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ chung quanh, hắn mới sực nhớ, làm sao quay về nhà bây giờ?
Bên cạnh nhà kho có xe của bọn Mạc Vũ Phi đang đậu, nhưng vấn đề là, ngay cả xe điện hắn còn chưa biết lái, làm sao lái được xe hơi?
Nghĩ tới phong thái bá đạo mà mình vừa để lại trong lòng bọn Mạc Vũ Phi, nếu bây giờ lại phải quay vào nhờ bọn họ đưa mình về, thì thật là mất mặt!
Thể diện của một cao thủ như mình, chẳng lẽ vất bỏ như vậy sao? Nếu chỉ có đám đàn ông thì cũng không sao, cùng lắm sau đó diệt khẩu là xong, nhưng còn ba cô nàng yểu điệu kia thì sao? Làm sao hắn có thể xuống tay? Bất đắc dĩ, Miêu Húc đành đi bộ về phía thành phố Hoa Đô...
Nơi này tuy là ngoại thành, nhưng cách trung tâm thành phố không xa lắm, đi chưa được nửa tiếng đồng hồ, là đã tới bến xe buýt. Dù vậy, khi Miêu Húc về tới khu nhà trọ, đồng hồ đã chỉ hơn 9 giờ tối rồi!
Lúc này trời đã tối mịt, trên hành lang, ngọn đèn mờ mờ, thấy cửa phòng 777, Miêu Húc uể oải gõ cửa.
Đi bộ nửa giờ, lại liên tục đổi ba chuyến xe, lúc ở trên xe buýt, lại phải giành giật một chỗ đứng với dân chúng Hoa Đô, dù hắn có tố chất thân thể rất tốt, cũng thấy rất mệt mỏi, lúc này hắn mới hiểu vì sao Bạch Hiểu Thần không muốn đi xe buýt.
Là một người đàn ông, mà lúc ở trên xe, hắn còn bị không biết bao nhiêu người sờ vuốt, nói chi là một người con gái xinh đẹp như Bạch Hiểu Thần, nếu cô đi xe buýt, sẽ có rất nhiều quỷ râu xanh mừng như điên!
- Két…
Cửa mở, Bạch Hiểu Thần mặc váy ngủ xuất hiện trước cửa.
Mái tóc dài hơi xoăn xõa trên vai, còn hơi ướt, trên người là một chiếc váy ngủ lụa màu xanh da trời, cổ áo không thấp, những cũng có thể thấy cái cổ mịn màng của cô. Váy buông xuống tới đầu gối, lộ ra đôi chân thon nhỏ trắng trẻo, dưới chân là đôi dép lê, mặt cô hơi đỏ, trên người thoang thoảng mùi thơm của xà bông tắm, rõ ràng là vừa tắm rửa xong.
Bạch Hiểu Thần vốn đã xinh đẹp, lúc này lại vừa tắm xong, cho dù tâm chí Miêu Húc có kiên định, thì cũng không khỏi nghĩ ngợi lung tung…
- Sao bây giờ anh mới về?
Bạch Hiểu Thần hơi nhíu mày, hỏi.
- Hu hu hu, Hiểu Thần, tôi bị đoạt rồi, hu hu hu…
Bạch Hiểu Thần không hỏi còn đỡ, cô vừa hỏi xong, Miêu Húc như bị động chạm tới nỗi thương tâm, liền khóc ồ ồ, cả người chồm tới trước, nhào vào lòng Bạch Hiểu Thần, hai tay ôm chầm lấy cô, đầu dụi vào ngực cô, hắn khóc đau khóc đớn, như nát gan nát ruột rồi vậy.
Nhưng trong đầu lại thầm nhủ: “Chao ôi, mềm quá đi, thơm quá đi!”
Bạch Hiểu Thần hoảng sợ, chuyện gì vậy kìa? Sao bỗng dưng hắn lại khóc thảm thiết như vậy?
Khi nhận ra khuôn mặt của Miêu Húc đang cạ cạ trên bộ ngực của mình, mặt cô đỏ lên, cô vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bên trong không hề mặc đồ lót!
- Này này, anh buông tôi ra cái đã, này…
Bộ ngực lại bị gã dê xồm này lợi dụng, Bạch Hiểu Thần cuống cuồng, vừa giãy dụa tránh thoát vòng tay của Miêu Húc, vừa lui về phía sau, vẫn không quên đóng cửa phòng lại.
Đời nào Miêu Húc chịu bỏ qua cơ hội hấp dẫn này, chết sống cũng không chịu buông, đã vậy còn khóc rống lên như cha chết!
- Hu hu hu, cô không biết đó thôi, suýt nữa tôi đã đã không còn mạng mà về rồi! Bọn người đó quá độc ác, hu hu hu…
Miêu Húc khóc, không biết từ lúc nào, hai tay phía sau lưng Bạch Hiểu Thần đã trượt xuống cặp mông tròn của cô, chiếc váy này vốn khá mỏng, không những hắn cảm nhận được sự co giãn ở nơi đó, mà còn cảm nhận được mép của qυầи ɭóŧ…(Ở trên vừa nói không mặc đồ lót!)
- Anh buông tôi ra ngay, đồ khốn…
Đột nhiên bị Miêu Húc “tập kích”, thậm chí mông cũng bị hắn sờ soạng, Bạch Hiểu Thần nổi giận, cố sức xô hắn ra.
Miêu Húc cũng hơi sợ, lợi dụng thì lợi dụng, nhưng nếu thật sự chọc giận Bạch Hiểu Thần, thì cũng không hay lắm, liền buông cô ra. Khi hắn buông tay, Bạch Hiểu Thần đang dùng hết sức đẩy hắn ra, bởi vậy, hắn không hề hấn gì, nhưng Bạch Hiểu Thần lại mất thăng bằng, loạng choạng lui về phía sau.
Phía sau cô là ghế sô pha, cô vấp chân một cái, liền nằm ngửa lên ghế, theo quán tính, hai chân chổng lên cao, nếu cô mặc quần, thì tư thế này cũng không có gì đáng nói, cùng lắm chỉ không được đẹp mắt một chút, nhưng khổ nỗi, lúc này cô đang mặc váy ngủ!
Do vậy, mép váy liền chảy xuống dưới, lộ ra cặp đùi thon dài, hoàn mỹ. Miêu Húc đứng ngay phía trước người cô, có thể thấy rõ ràng “nơi bắt đầu” của cặp đùi cô, thì ra, ở đó là một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu tím!
Nhìn thấy viền ren của chiếc qυầи ɭóŧ màu tím, Miêu Húc bị kích động đến nỗi suýt chảy máu mũi!
Theo phản xạ, Bạch Hiểu Thần hét lên một tiếng kinh hãi, tuy nhiên cô cũng phát hiện thân thể mình bị lộ ra ngoài, liền vội vàng kéo mép váy lên.
Mặt cô lúc đỏ, lúc trắng.
- Khốn kiếp, anh buông tay ra sao không nói trước?
Bạch Hiểu Thần vừa xấu hổ vừa giận dữ.
- Thành thật xin lỗi, tại cô bảo tôi buông tay ra mà!
Miêu Húc buông thõng hai tay, vẻ mặt đầy oan ức.
- ...
Bạch Hiểu Thần chán nản, đúng là mình bảo hắn buông tay ra thật!
- Tôi bảo anh buông, là anh buông ngay, anh biết nghe lời từ hồi nào vậy?
Bạch Hiểu Thần tức giận nói, cô thật sự không thể nuốt trôi cục tức này!
- Vậy tôi không buông nữa…
Miêu Húc nói, bước tới định ôm Bạch Hiểu Thần như trước!
- Không được bước tới! Anh đứng lại…
Bạch Hiểu Thần càng hoảng sợ, cứ để gã ôm mình mãi thế này, mình còn dám nhìn mặt ai nữa?
- Ừ...
Miêu Húc ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không dám làm ẩu nữa, nhưng mắt thì lại lén liếc nhìn ngực Bạch Hiểu Thần, cô đứng còn đỡ, lúc này cô ngồi trên sô pha, hắn có thể nhìn thấy cái khe sâu hút giữa ngực cô và hai nửa quả cầu trắng nõn, tuy chỉ lộ ra một phần, nhưng kết hợp với khuôn mặt ửng hồng của cô lúc này, cũng khiến người ta mê mẩn!
Thấy Miêu Húc nghe lời, dù biết hắn có thể chỉ giả bộ, Bạch Hiểu Thần cũng hơi nguôi giận, chợt nhớ chuyện hắn nói lúc nãy, bèn hỏi:
- Anh nói anh bị đoạt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Hu hu hu…
Vừa nghe Bạch Hiểu Thần nhắc tới, Miêu Húc lại khóc um lên, lại định nhào về phía cô.
- Anh đứng lại đó, không được bước tới đây, đứng yên đó mà nói!
Bạch Hiểu Thần hoảng sợ, chỉ tay vào mặt Miêu Húc, sẵng giọng.
- Ừm, chuyện là thế này, sau khi cô lên xe gã mặt trắng đi khỏi, tôi bèn đi đẩy xe…Đừng nhìn tôi kiểu đó, thật sự là tôi không có lái! Khi đẩy xe tới một cái hẻm nhỏ, đột nhiên có mười mấy tên mặc đồ đen xông ra, chẳng nói chẳng rằng, liền trói tôi vứt lên một chiếc xe, còn bịt mắt tôi lại. Lúc đó tôi rất sợ hãi, bọn chúng đưa tôi tới một nơi, rồi mới mở khăn bịt mắt cho tôi, tôi mới biết nơi đó là một nhà kho bỏ hoang. Một tên đầu trọc trong số chúng, đòi chặt một tay của tôi, lúc đó tôi sợ muốn chết, cũng không biết mình đυ.ng chạm phải ai, mà họ lại muốn chặt tay tôi? Trong lúc tôi nghĩ mình chết chắc rồi, thì đột nhiên một cao thủ oai phong lẫm liệt, vô cùng phong độ xuất hiện, đánh cho bọn người kia một trận tơi bời, rồi hiên ngang bỏ đi, nhờ vậy tôi mới trốn thoát về đây!
Miêu Húc thêm mắm dặm muối, kể lại chuyện hồi chiều.
- Xạo quá đi! Anh lại bịa đặt nữa rồi!
Bạch Hiểu Thần bĩu môi xem thường, tên này bịa chuyện quá kém!
- Tôi thề đó, những gì tôi nói đều là sự thật, nếu có nửa lời bịa đặt, cho thiên lôi đánh chết đi!
Miêu Húc vội giơ hai ngón tay lên, nói.
Nói xong, hắn thầm nhủ, ông trời ơi, con không có nói láo đâu, chỉ có điều, cao thủ kia chính là con thôi mà!
- Thôi đi, ai mà tin được lời thề của anh?!
Bạch Hiểu Thần vẫn không tin.
- Tôi nói thật mà, không có gạt cô đâu!
Miêu Húc tỏ ra rất oan ức.
Bạch Hiểu Thần đứng dậy, cô không muốn đếm xỉa tới hắn nữa.
- Này…
- Được rồi, anh không cần nói nữa, rốt cuộc anh đi đâu, làm cái gì đều không liên quan tới tôi, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích nữa. Ngủ ngon!
Thấy Miêu Húc còn định nói gì đó, Bạch Hiểu Thần xua tay, ý bảo cô chịu thua.
- Nhưng mà tôi…
Miêu Húc còn muốn giải thích, Bạch Hiểu Thần đã vào phòng, rồi “rầm” một tiếng, cửa phòng cô đóng sầm lại.
Miêu Húc há to miệng, hồi lâu không nói gì, vì sao khi mình nói thật thì chẳng ai tin?
Nhìn lướt bốn phía, hắn nhận thấy hình như chỉ có một mình Bạch Hiểu Thần, không khỏi thắc mắc, đã muộn thế này rồi, Lâm Hâm Tuyền đi đâu?
Chẳng lẽ là ngủ rồi?
Hắn lắc đầu, đang định ăn chút gì đó, rồi tắm rửa, chợt cửa phòng lại mở ra, Bạch Hiểu Thần xuất hiện sau cửa, đã thay chiếc váy trên người bằng một bộ quần jean và áo T-shirt, cô đưa tay kéo Miêu Húc ra phía ngoài.
- Này, làm gì vậy?
Miêu Húc phản kháng.
- Đi uống rượu!
- Để tôi tắm rửa thay quần áo đã chứ!
- Thôi khỏi!
Phản kháng không thành, Miêu Húc đã bị lôi tuột khỏi cửa phòng, trên người Bạch Hiểu Thần vậy mà lại toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ!!!