- Bác sĩ, mau xem giúp cho em. Cầu xin bác sĩ. Em thật sự đau quá.
Miêu Húc vừa mới kéo tấm màn lại, trong miệng Lâm Diễm đã truyền đến thanh âm cầu khẩn, nghe qua rất điềm đạm đáng yêu.
Khi Miêu Húc xoay người, dị sắc trong mắt cũng lóe lên rồi biến mất, nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt đau khổ.
- Đừng lo lắng. Tôi sẽ giúp em kiểm tra.
Miêu Húc giả vờ đến bên cạnh giường bệnh, ngón tay đặt trên cổ tay Lâm Diễm, làm bộ bắt mạch, thế nhưng ánh mắt của hắn nhịn không được lại ngắm cặp đùi Lâm Diễm.
Cũng chẳng còn cách nào. Không biết Lâm Diễm cố ý hay không, khi nằm trên giường, hai chân của cô cuộn lại, hiện ra hình chữ V ngược. Chiếc quần lụa mỏng vốn rủ xuống đầu gối, bởi vì động tác như vậy, lại hoàn toàn tuột xuống, lộ ra cặp đùi trắng nõn hoàn mỹ. Thậm chí còn thấy mờ mờ đường viền ren nội y ngay háng.
Đối phương hào phóng như vậy, Miêu Húc đương nhiên không để cho cô thất vọng.
- Bác sĩ, em bị đau bụng. Bác sĩ kiểm tra cổ tay em làm gì?
Nhìn thấy Miêu Húc bắt mạch, lại liếc về phía dưới của mình, ánh mắt Lâm Diễm hiện lên nụ cười lạnh, nhưng trong miệng vẫn dịu dàng hỏi.
- À, cái này gọi là bắt mạch, xem mạch của em có đập bình thường không.
Miêu Húc thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thành thật nói.
- Vậy có bình thường không?
Lâm Diễm thấp giọng hỏi.
- Bình thường, hết thảy đều bình thường.
Miêu Húc khẽ gật đầu. Tuy hắn không phải thánh thủ Trung y gì, cũng không bắt mạch, nhưng hắn biết cô gái này dụng tâm kín đáo, tuyệt đối chẳng có bệnh gì.
- Nhưng bụng của em vẫn đau quá. Nếu không ngại thì xem giúp em chỗ đó..
Bộ dạng của Lâm Diễm vô cùng khổ sở, đáng thương.
- Xem chỗ nào?
Miêu Húc sững người.
- Chỗ này…
Lâm Diễm nói xong, một tay chủ động kéo tay Miêu Húc đặt trên bụng của mình.
Lâm Diễm kỳ thật không tệ. Tuy không phải loại mỹ nữ sắc nước hương trời, nhưng so với các cô gái khác cũng được xem là xinh đẹp. Nếu không cũng không trở thành tùy tùng của Mạc Vũ Phỉ.
Thân hình của cô vô cùng đẹp. Tuy cách một chiếc quần lụa mỏng, nhưng khi tay Miêu Húc đặt trên bụng của cô, vẫn có thể cảm nhận được sự mềm nhẵn.
- Ở đây sao?
Miêu Húc chưa từng bắt mạch trên bụng. Nhưng đối phương đã chủ động, hắn làm sao có thể khiến đối phương thất vọng.
Lại bắt đầu giả vờ giả vịt hỏi thăm.
- Vâng.
Lâm Diễm cắn môi, khẽ gật đầu, vẻ thống khổ trên mặt ngày càng nhiều.
- Cũng không có bệnh gì. Có phải là trên nữa không?
Miêu Húc lắc đầu, làm ra bộ dạng giống như bị khổ hình, ánh mắt liếc về phía ngực Lâm Diễm.
Quả nhiên đàn ông trong thiên hạ này chẳng người nào tốt. Muốn chết thì đừng có oán tôi.
Nhìn thấy ánh mắt dâʍ ɖu͙© của Miêu Húc, Lâm Diễm cười lạnh trong lòng, cũng không ngờ bác sĩ mới tới lại háo sắc như vậy. Cô còn chưa xuất ra mánh khóe, đã chủ động đòi hỏi như vậy.
- Có lẽ…là…đúng…
Lâm Diễm ngượng ngùng nói.
- Vậy để tôi kiểm tra nhé?
Miêu Húc làm bộ thăm dò.
- Vâng.
Thanh âm Lâm Diễm ngược lại nhỏ như ruồi muỗi, giống như không phải đồng ý để Miêu Húc kiểm tra bệnh tình cho cô, mà là đồng ý cho Miêu Húc “tiến” vào cơ thể của cô.
Nghe được câu trả lời của đối phương, Miêu Húc còn khách khí làm gì, tay phải trực tiếp đặt lên ngực Lâm Diễm.
Bộ ngực con gái vĩnh viễn là đẹp nhất. Mặc dù Lâm Diễm đã không còn trinh, nhưng với độ tuổi của cô, bộ ngực có thể nói là siêu cấp đỉnh phong. Sờ vào tuyệt đối rất sướиɠ tay. Để tìm kiếm nguyên nhân gây bệnh cho Lâm Diễm, Miêu Húc còn gãi nhè nhẹ. Lập tức một cảm giác tiêu hồn tập kích toàn thân.
Đây là cảm giác hoàn toàn khác với lúc ôm bộ ngực Bạch Hiểu Thần lúc sáng. Lâm Diễm ăn mặc ít hơn Bạch Hiểu Thần rất nhiều.
Cứ như vậy mà bóp nhè nhẹ cả buổi. Sau khi đã tay, Miêu Húc mới lưu luyến rút tay lại, nhìn khuôn mặt Lâm Diễm sớm đã bị hắn làm cho đỏ bừng.
- Vị bạn học này dường như không có gì bất thường. Em khẳng định vẫn còn rất đau?
Miêu Húc thản nhiên hỏi, giống như hắn vừa rồi thật sự kiểm tra sức khỏe cho đối phương.
- Vâng, vẫn còn rất đau.
Nội tâm Lâm Diễm mắng Miêu Húc vô số lần. Cô thật sự không ngờ mình còn chưa xuất chiêu, tên hỗn đãn này đã trực tiếp sờ soạng bộ ngực của cô. Xem ra, muốn cho hắn rơi vào bẫy là rất dễ.
- Chẳng lẽ là do nguyên nhân còn cách quần áo?
Miêu Húc nói.
- Có thể vậy….
Lâm Diễm ngượng ngùng nói.
- Vậy thì em cởϊ qυầи áo ra đi, để cho tôi cẩn thận kiểm tra lại. Yên tâm đi, tôi là một bác sĩ thiện lương, y đức cao thượng. Trong mắt của tôi chỉ có người bệnh, không có giới tính.
Miêu Húc làm bộ nhìn không chớp mắt.
Lâm Diễm vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Miêu Húc lại chủ động nhắc tới như vậy. Vốn cô còn đang định đề nghị cởϊ qυầи áo để kiểm tra.
Bây giờ xem ra, ngay cả khâu này cũng có thể giảm bớt. Về phần lời nói của Miêu Húc, cô hoàn toàn không để ý. Có bác sĩ kiểm tra người bệnh như vậy sao? Nếu không phải vì thực hiện kế hoạch, cô nào để cho Miêu Húc dễ dàng chiếm tiện nghi như vậy.
- Bác sĩ, em tin tưởng bác sĩ.
Vẻ mặt Lâm Diễm cũng thành thật nhìn Miêu Húc.
- Cảm ơn sự tín nhiệm của em.
Miêu Húc làm ra bộ dạng khiêm tốn.
- Nhưng bác sĩ, em đau đến toàn thân không còn khí lực, anh có thể giúp em cởϊ qυầи áo được không?
Lâm Diễm vẫn bày ra bộ dạng đáng yêu điềm đạm như trước, ánh mắt ngập nước, tựa hồ đau đến chảy nước mắt.
- Được rồi.
Hắn cũng muốn biết đối phương muốn làm gì, nào có chuyện sẽ buông tha cho cơ hội này, lập tức gật đầu rồi làm ra bộ dạng thần thánh.
Nhìn thấy bộ dạng thần thánh của Miêu Húc, trong lòng Lâm Diễm như muốn chửi thề, nhưng gương mặt không thể không làm ra vẻ ngượng ngùng.
Miêu Húc tất nhiên là không khách khí. Đôi bàn tay không ngừng sờ soạng cả buổi trên người Lâm Diễm, khiến cô ta nhịn không được phải phát ra tiếng rên. Sau đó, Miêu Húc ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật nhìn Lâm Diễm, hỏi:
- Cởi như thế nào?
Lâm Diễm thiếu chút nữa đã nhảy dựng chửi ầm lên. Sờ soạng lão nương đây cả buổi, bây giờ mới hỏi là cởi như thế nào? Sao mày không chết luôn đi? Lúc này, Lâm Diễm có tâm gϊếŧ gϊếŧ Miêu Húc.
- Ở phía sau, khóa kéo đằng sau.
Nhưng Lâm Diễm vẫn thấp giọng nói.
- Ồ.
Miêu Húc làm ra bộ dạng bừng tỉnh, lúc này mới bắt đầu kéo khóa kéo đằng sau lưng Lâm Diễm, lộ ra chiếc áo ngực màu đen và cái lưng trơn nhẵn, sau đó đặt hai tay lên vai Lâm Diễm, kéo chiếc áo xuống, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn. Lúc này, cửa phòng khám bệnh bị đá văng, sau đó Mạc Vũ Phỉ và Lý Nhược Hi đồng thời vọt lên, sau đó là ánh đèn lập lòe, mơ hồ còn có thanh âm răng rắc.